Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 38: Khiêu khích
 
Yêu đương cũng là một loại kĩ năng. Kĩ năng cứu viện của Triệu Dục Thành là 100 điểm, nhưng kĩ năng yêu đương thì là số âm.
 
Rõ ràng là anh đặc biệt đến đây để đón Ngải Hân về, nhưng lại khiến cho mục đích chính bị hiểu lầm, còn gây ra hoàn cảnh khiến cho người khác hiểu lầm nữa chứ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như tất cả là do Bạch Hiểu Hủy tiếp chiêu thì chắc là anh cũng có thể phản khách thành chủ thay đổi cục diện, nhưng người anh đối diện phải lại là Ngải Hân cơ.
 
Phải biết rằng Ngải Hân cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì hết!
 
“Có phải là do phim không được hay lắm không?” anh lại nghĩ sai tiếp.
 
“Rất hay.” Ngải Hân đã cụt hứng rồi, không muốn nói chuyện tiếp nữa, chỉ có thể cố gắng mà nói chuyện với anh vài ba câu.
 
“Thấy em hình như không có vui lắm...” Triệu Dục Thành nhỏ giọng nói.
 
Cứ nghe thấy anh nhắc đến người con gái khác, cô mà thấy vui mới là lạ đấy! Nếu như cô thực sự dám nói như thế thì hiểu lầm sẽ được hóa giải, nhưng mà Ngải Hân không có dám.
 
“Nào có đâu, rất vui. Chắc là do...chơi cả một ngày nên hơi mệt.” Ngải Hân quay đầu đi, từ chối đối diện với khuôn mặt đẹp trai luôn làm trái tim cô rung động của Triệu Dục Thành.
 
Nhìn thấy cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Dục Thành không biết làm gì, nhất thời không biết nên nói tiếp chủ đề này như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xe sắp sửa chạy ra khỏi nội thành, bên ngoài cửa sổ cũng không còn là khung cảnh đèn đuốc sáng trưng và những tòa nhà lớn nữa, mà dần dần tối đi.
 
Triệu Dục Thành đột nhiên nghĩ ra một chuyện, thế là dừng xe lại bên lề đường.

 
“Cho em này, suýt nữa thì quên mất.”
 
Một mùi thơm quen thuộc ập vào mũi của Ngải Hân.
 
Là hạt dẻ xào đường!
 
Ngải Hân vô cùng kinh ngạc, vui mừng mà quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Dục Thành đang cầm một gói hạt dẻ xào đường, vẫn luôn đưa về phía cô.
 
Cô giơ tay sờ một cái, Ngải Hân càng kích động hơn mà nói: “a, vẫn còn nóng!”
 
“Đúng vậy, tôi sợ bị nguội mất nên dùng áo lông ủ quanh để ở ghế sau.”
 
Chẳng trách vừa nãy cô không ngửi thấy mùi thơm, hóa ra là anh đã quấn rất chặt.
 
Cô lại giả vờ như không để ý mà liếc nhìn túi đóng gói của hạt dẻ, là một cửa tiệm lâu đời rất có tiếng trong thành phố, nổi tiếng nên khó mua lắm.
 
“Cái này...phải xếp hàng đợi rất lâu nhỉ?” cô hơi có chút không tin nổi.
 
“Đúng thế a, không ngờ rằng hạt dẻ xào đường cũng hot như thế. Nhưng có điều vẫn may là phim em xem kết thúc muộn, nên là cũng không bị vội.”
 
Lập tức, trong lòng Ngải Hân nảy lên một cái. Chẳng lẽ anh đến đây, không phải chỉ là vì tiện đường đi hẹn hò với Bạch Hiểu Hủy xong ư? Sao mà nghe cứ như là đặc biệt đến đón mình vậy?
 
Nếu như biết được Ngải Hân thường ngày đã quen lạnh lùng, nay vậy mà cũng có lúc khổ não như thế này, chỉ sợ là sẽ bị Phí Tịnh cười thối mũi.
 
Triệu Dục Thành cũng không có phát hiện ra sự hồi hộp khác thường của Ngải Hân, thấy cô cầm hạt dẻ mà không nói gì, cứ tưởng là do trên xe không tiện ăn, cho nên anh lại rút một cái túi nilon ra, vạch ra trước mặt cô.
 

“Mau nhân lúc còn nóng ăn đi. Tôi không có cái thói quen không được ăn đồ trên xe đâu.”
 
Còn nói là không chú trọng. Ngải Hân ngẩng đầu nhìn anh.
 
Những loại người muôn hình muôn vẻ với những tính cách khác nhau mà Ngải Hân đã tiếp xúc từ khi sinh ra đến nay, không có ai khó tính, kén chọn hơn Triệu Dục Thành.
 
Công tác chuẩn bị làm đến mức này, Triệu Dục Thành cũng đã rất có lòng rồi, Ngải Hân không nỡ làm anh thất vọng.
 
Cô tách một hạt ra, đang định ăn thì lại đổi ý. Cô đưa thịt hạt dẻ tròn trĩnh vào trong lòng bàn tay của Triệu Dục Thành, “cảm ơn anh đã có lòng như thế, hạt đầu tiên cho anh ăn.”
 
Triệu Dục Thành không nỡ từ chối, liền nhận hạt dẻ bỏ vào miệng, lần đầu tiên anh cảm thấy hạt dẻ rất là ngon.
 
Đặc biệt còn là do chính tay Ngải Hân bóc nữa chứ, lại càng ngon hơn.
 
“Hạt này tự tôi ăn nhé?” hạt thứ hai Ngải Hân dùng miệng cắn vỡ vỏ, Triệu Dục Thành nhìn mà trong lòng thấy ngứa ngáy.
 
Có một số lời, anh hận không thể lập tức nói ra.
 
“Ngải Hân à...”
 
“Hả?” Ngải Hân nhìn anh, sự nghi ngờ trước đây tạm thời đã bị che giấu đi, “nếu như anh còn không lái xe đi thì tôi sẽ bị muộn mất. Đội trưởng Triệu sẽ phạt tôi chứ?”
 
Một câu nói đùa này, Triệu Dục Thành nghe như là một lời khiêu khích hờn dỗi vậy.
 
Trời mới biết từ lúc nào mà anh đã bắt đầu hưởng thụ sự khiêu khích của Ngải Hân.

 
“Đương nhiên sẽ phạt...” anh nghiêng người qua, giơ tay nhẹ nhàng giữ lấy Ngải Hân, “có phải tôi đã phạt em rất nhiều lần rồi đúng không?”
 
Giọng anh hỏi rất nhẹ nhàng, gần sát bên tai. Lần đầu tiên Ngải Hân tiếp xúc gần với con trai như thế, cô căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, trái tim nhỏ bé của cô lại đập nhanh bình bịch, cô lại loáng thoáng cảm thấy nhịp tim đập liên hồi kịch liệt của mình không chỉ bởi vì căng thẳng, mà còn có chút kích động nữa.
 
“Đúng...rất nhiều lần.” Cô ngu ngơ mà trả lời.
 
Sự ngốc nghếch của Triệu Dục Thành cũng không kém cô: “mỗi lần em đều khiêu khích tôi, thực ra tôi...”
 
Có một số lời đã luôn ấp ủ ở trong lòng anh từ lâu rồi, vào khoảnh khắc này, trong không gian thân mật như thế này, sắc trời tối om, cộng với sự ái muội mập mờ do từ trong thành phố sáng trưng đèn đuốc rơi vào vùng u tối, tất cả đều đang cổ vũ cho Triệu Dục Thành.
 
“Thực ra tôi...” lời này, rất nhanh sẽ bật ra khỏi miệng của anh rồi.
 
Mặt của Ngải Hân đỏ bừng rồi, cô vừa căng thẳng lại vừa mong chờ mà nhìn anh. Hình như cô đã đoán trước được thời khắc quan trọng sắp đến rồi, cho nên cô không hề sợ hãi, không hề né tránh, ngược lại còn mở to mắt.
 
Ở trong bóng tối, đôi mắt này tựa như sao trời sáng lấp lánh, trong suốt như pha lê lại vừa sâu hun hút.
 
Tay của Triệu Dục Thành hạ xuống, ôm lấy đằng sau lưng của Ngải Hân rồi...
 
“Ting!”
 
Đột nhiên, màn hình điện thoại để trên kệ đồng hồ đo tốc độ ô tô của Triệu Dục Thành sáng lên, tiếng thông báo tin tức ở trong sự yên tĩnh ngược lại vô cùng rõ ràng, khiến cho hai người bị dọa giật cả mình.
 
Là nhân viên chỉ huy của tiền tuyến, anh cứ nghe thấy giọng nói này thì sẽ lập tức có phản xạ có điều kiện ngay!
 
Triệu Dục Thành chỉ cần liếc một phát liền nhìn thấy một dòng chữ “*cảnh tình cấp một”.
 
Anh lập tức buông Ngải Hân ra, mở điện thoại ra nhìn, sắc mặt lập tức nghiêm trọng hẳn lên. Ngải Hân vẫn còn hơi ngơ người, rồi phản ứng lại liền gấp gáp hỏi anh: “sao thế, có cảnh tình ư?”
 
“Lật xe container ở trên đường cao tốc.” Triệu Dục Thành trả lời ngắn gọn.
 

Hôm nay không phải là ngày mà anh trực, vả lại tối qua anh đã chiến đấu cả một đêm rồi, theo lí mà nói sự cố này nên để cho La Chính Hào đảm nhiệm dẫn đội đến hiện trường chỉ huy cứu viện.”
 
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì Ngải Hân lại đoán được ra.
 
“Giờ chúng ta qua đó ngay!” Ngải Hân lập tức rút điện thoại ra, muốn liên lạc với hiện trường.
 
Triệu Dục Thành do dự một chút, không nhịn được hỏi: “em cũng đi? Có lẽ xe container sẽ bị rò rỉ chất hóa học.”
 
Ngải Hân ngược lại đã gọi điện được rồi: “Lư Tử, anh đã xuất phát chưa? ồ ồ...được, mang theo máy ảnh là được, bây giờ em qua đó ngay đây.”
 
Triệu Dục Thành lập tức ổn định lại tâm trạng, khởi động xe. Chiếc xe SUV địa hình liền giống như một ánh sáng trắng phóng nhanh trong màn đêm.
 
Tiền tuyến đã gửi định vị đến, Ngải Hân mở chỉ đường ra: “địa điểm xảy ra sự cố cách đây 15.4 cây số, cửa vào gần đây nhất là ở tòa biệt thự mới cách đây 4.6 cây số, đèn xanh đèn đỏ phía trước rẽ trái...”
 
Vẻ mặt của Triệu Dục Thành nghiêm túc: “tật xấu cũ vẫn chưa đổi.”
 
“Hả...” Ngải Hân đang nghiên cứu đường đi, đột nhiên nghe thấy anh nói thế, hơi khó hiểu, “tật xấu cũ gì cơ?”
 
“Chỉ hỏi mỗi máy ảnh thôi, trang bị của em chỉ có máy ảnh thôi à?”
 
Ngải Hân cười nói: “không cần em phải hỏi, Lư Tử nghe thấy em nói muốn đi thì đã nói luôn là trên xe có trang bị sẵn rồi, trang phục cứu viện, bộ quần áo cứu hỏa chống hóa chất chất độc đều đã có đủ.”
 
Lúc này vẻ mặt của Triệu Dục Thành mới dịu đi: “cuối cùng cũng có tiến bộ rồi.”
 
Sự nghiêm khắc như thế này, Ngải Hân đã không còn giận anh nữa rồi, vì cô biết anh là vì muốn tốt cho bản thân cô mà thôi. Chỉ là lời bộc bạch vừa nãy suýt nữa là thốt ra khỏi miệng rồi, vậy mà lại bị cảnh tình nguy cấp đột ngột xuất hiện cắt ngang mất.
 
Ngải Hân nhìn dáng vẻ Triệu Dục Thành chuyên tâm lái xe, trong lòng đột nhiên nghĩ, sự nuối tiếc ngày hôm nay thực sự hơi lớn, nên thứ duy nhất có thể bù đắp cho sự thất vọng kì lạ này của cô thì chỉ có một “trận đấu” đẹp mắt mà thôi.
 
*Cảnh tình: tình huống hoặc sự việc, sự cố nguy cấp có liên quan đến trị an xã hội.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận