Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 39: Ánh nắng ban mai
 
Trên đường cao tốc đã phong tỏa một đoạn rồi, đoạn đường này Triệu Dục Thành vẫn luôn phóng nhanh hết sức để đến, hai người họ từ đằng xa nhìn vào vùng tối đó, chỉ nhìn thấy ánh sáng của đèn xe cứu hỏa trong màn trời ban đêm mà thôi.
 
Đây là ánh sáng khiến cho con người ta an tâm nhất trong màn đêm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Triệu Dục Thành vậy mà lại cùng với Ngải Hân đi xuống xe, mọi người hơi kinh ngạc, nhưng tình huống ở hiện trường đang rất khẩn cấp, cũng không có ai truy hỏi cả, đều đang bận rộn mà làm nhiệm vụ của mình.
 
Lư Tử Đình đã chuẩn bị ổn thỏa trang bị rồi, hai người họ lập tức mặc vào ngay. Xe container chở dầu này chứa hỗn hợp 1,2,4,5-Tetramethylbenzene, miệng vòi và nắp đầy đã bị rò rỉ thấy rất rõ. Phạm vi hiện trường đã được bao vây tầm 500 mét, lính cứu hỏa đang tiến hành làm nguội bể chứa và làm loãng chất hóa học bị rò rỉ.
 
“Xe cần cẩu đang trên đường đến, 20 phút sau sẽ đến được hiện trường.” La Chính Hào nói tình hình một cách ngắn gọn.
 
“Làm tốt công tác chuẩn bị nhấc xe lên, đội bảo hộ theo sát.”
 
Xe cần cẩu sắp tới rồi, các chiến sĩ cứu hỏa đang vô cùng cẩn thận mà làm nhiệm vụ, để phòng tránh cho dây cáp ma sát với bể chứa tạo ra tia lửa. Đỡ bể chứa đứng lên chỉ mất có mười mấy phút, chất hóa học bị rò rỉ cũng đã được xử lí xong.
 
Tất cả đều vô cùng thành công. Sự tập luyện khắc khổ của các anh lính cứu hỏa đặc cần thường ngày phải trải qua, đều được phát huy tác dụng cực kì lớn trong những hoàn cảnh như thế này.
 
Ngải Hân cùng với Triệu Dục Thành, ở lại hiện trường đến khi tia nắng ban mai của ngày mới xuất hiện.
 
“Hiện trường để lại cho chúng tôi đi, đội trưởng Triệu cậu mau về đi, còn có thể chợp mắt được một lúc.” La Chính Hào đang chỉ huy các chiến sĩ làm nốt công tác dọn dẹp nốt, đi qua thúc giục Triệu Dục Thành trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không sao, tôi cùng các chiến sĩ về đội.” Đây là lần đầu tiên sau khi nhậm chức, cùng với đại đội đặc cần xử lí sự cố như thế này, tuy rằng chiến đấu thực sự đã kết thúc, nhưng mà Triệu Dục Thành vẫn muốn ở lại cuối cùng với các anh em.
 
La Chính Hào vỗ vai anh: “hôm qua cậu đã thức trắng một đêm rồi, cho dù là người làm từ sắt thép thì cũng phải nghỉ ngơi uốn nắn mà. Vả lại...”
 
Anh ta nhìn về phía Ngải Hân ở một bên, cô đã mệt đứng mức ngồi bệt xuống đất mà mơ màng ngủ mất.
 
“Cậu đem người ta đến đây, liền định không chịu trách nhiệm à?”
 
Lập tức mặt của Triệu Dục Thành liền đỏ bừng lên, không hài lòng mà trợn mắt nhìn La Chính Hào, nhưng không có nổi cáu. Anh cũng đã nhìn thấy Ngải Hân lẫn trong những nhân viên cứu viện, dáng người nho nhỏ, sắc mặt trắng bệch, nhìn vào càng cảm thấy đáng thương thêm.
 
Vậy mà anh lại bị lí do của La Chính Hào thuyết phục rồi.
 
Anh đi đến đó vỗ nhẹ Ngải Hân: “đi thôi.”
 
“A...” Ngải Hân giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ngủ gật, lập tức bật dậy, “có mặt, lập tức đi.”
 
Hành động này của cô khiến cho Triệu Dục Thành phì cười: “đi cái gì mà đi, theo tôi về nhà.”
 
Hai chữ “về nhà” trong vô thức này lập tức khiến cho Ngải Hân tỉnh táo lại ngay. Bởi vì ngại ngùng cho nên cô không có sửa “lỗi lầm” này của Triệu Dục Thành, cô chỉ im lặng mà sửa sang lại quần áo rồi đi theo sau Triệu Dục Thành rời khỏi hiện trường.
 
Chỉ có ông trời mới biết Triệu Dục Thành không hề bị “lỡ mồm”, đây là điều mà trong lòng anh nghĩ đến, Ngải Hân là do anh dẫn đến, nên anh cũng phải đưa về, anh coi trung đội đặc cần giống như mái ấm vậy, cho nên khi buột miệng nói liền nói thành “về nhà”.
 
Tuy rằng sau khi buột miệng nói xong thì bản thân anh cũng thấy hơi không thỏa đáng cho lắm, nhưng mà, ai quy định là khi nói từng từ, từng câu một đều cần phải chính xác đến mức khiến cho người ta cụt cả hứng cơ chứ?
 
Không thỏa đáng, mới là nguyên nhân để con người ta xao xuyến.
 
Lư Tử Đình nhìn thấy hai người họ đã đi xa, không nhịn được tự mình lẩm bẩm: “xem ra, Địch Nguyên thực sự không có hi vọng rồi.”
 
La Chính Hào liếc anh ấy một cái: “ông đây từ lần đầu nhìn thấy Địch Nguyên đã biết cậu ta không có tí hi vọng nào rồi.”
 
Túi hạt dẻ xào đường đêm qua đã lạnh ngắt rồi. Ngải Hân lên xe, liền đóng túi hạt dẻ lại để lên.
 
“Tiếc quá đi...” cô lẩm bẩm một mình, đây là hạt dẻ mà Triệu Dục Thành đã đặc biệt mua cho cô mà.
 
“Ở chỗ doanh trại chúng ta cũng có, nếu em thích ăn thì tôi lại đi mua là được.” Triệu Dục Thành vô thức mà để lộ ra ngữ khí vô cùng cưng chiều với cô.
 
Trong lòng Ngải Hân vô cùng ngọt ngào, cho dù lúc này có phải là lời nói thể hiện tình cảm của Triệu Dục Thành hay không thì cũng không quan trọng nữa, lúc này cô đã quên đi sự tồn tại của Bạch Hiểu Hủy rồi, vô cùng tình nguyện mà hưởng thụ lòng tốt của anh.
 
“Nhà ăn có lò vi sóng, trở về em làm nóng lại là ăn được rồi.” Cô vẫn không nỡ bỏ đi túi hạt dẻ này đâu.
 
“Ha ha, em làm cách nào mà bình an lớn lên được như thế này vậy hả?” Triệu Dục Thành cười lớn.
 
Ngải Hân hơi khó xử: “ý gì thế?”
 
“Dùng lò vi sóng để làm nóng hạt dẻ, thế mà em cũng nghĩ ra được ý tưởng này à. Ngày mai mới là đêm giao thừa, hôm nay em đã muốn bắn pháo rồi à?” Triệu Dục Thành vô cùng cưng chiều mà nhìn cô. 
 
Ngải Hân bị anh liếc nhìn một cái khiến cho vô cùng hoảng loạn, cô liền nghĩ lại, mới biết được đầu đuôi sự tình là như thế nào.
 
Hạt dẻ là thứ có vỏ nếu như bỏ vào trong lò vi sóng để làm nóng thì sẽ bị nổ vỡ vỏ tanh tách? Nếu như cô để cả một túi to vào trong thì đúng thực là “bắn pháo” rồi...
 
Vô cùng thương xót cho lò vi sóng của nhà ăn.
 
Cô lại khó xử mà nhìn Triệu Dục Thành đang chuyên tâm lái xe, sườn mặt hoàn hảo của anh được tắm mình trong tia nắng ban mai, phảng phất như có một tầng ánh sáng thuần khiết.
 
Nhưng trong mắt lại có những tia máu mỏi mệt.
 
“Hai đêm anh đã chưa ngủ rồi, nhất định rất mệt, hay là để em lái xe đi?”
 
Triệu Dục Thành vậy mà lại mỉm cười nhẹ: “em xót tôi à?”
 
Mặt Ngải Hân đỏ lên: “nói linh tinh cái gì thế, em là đang lo lắng cho an toàn của mình.”
 
Hơ hơ, vẫn còn cứng miệng. Triệu Dục Thành cũng không vạch trần cô, anh chính là thích Ngải Hân không chịu thua cuộc như thế này đấy.
 
“Sáng hôm qua tôi đã nghỉ ngơi một lúc rồi. Ngược lại em nhìn em kìa, có quầng thâm mắt rồi.”
 
“Hả, thật ư?” Ngải Hân nhanh chóng lật mở gương ở tấm che nắng trong xe ra, quả nhiên, bản thân cô xuất hiện ở trong gương là dáng vẻ đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, vô cùng khó coi.
 
Mới một đêm không ngủ mà đã không thể so sánh được với Triệu Dục Thành hai đêm chiến đấu liên tiếp, quả nhiên cứ thích so sánh với người khác sẽ khiến mình tức chết mất.
 
Cô liền tóm lấy cái áo bông mà Triệu Dục Thành dùng để ủ hạt dẻ, cô đội lên đầu, giọng nói buồn rầu của Ngải Hân truyền ra từ trong áo bông: “không còn mặt mũi để gặp người khác nữa rồi, để em trốn đi một lúc.”
 
Triệu Dục Thành cười thành tiếng: “ha ha, lần này hay rồi, hoàn toàn không còn “mặt” nữa rồi.”
 
Khoảng năm phút sau, anh lại phát hiện Ngải Hân không hề phản bác lời mình nói, cô không phát ra tiếng gì.
 
Triệu Dục Thành không nhịn được quay đầu ra nhìn, chỉ thấy áo bông không biết từ lúc nào đã trượt xuống khỏi tay của Ngải Hân.
 
Cô đã ngủ rồi.
 
Do mệt quá rồi. Tuy rằng từ trước đến nay Ngải Hân đều không hề dựa vào cái cớ mình là con gái khác với con trai để mà hưởng đãi ngộ đặc biệt, nhưng Triệu Dục Thành không thể không thừa nhận rằng, Ngải Hân quả thực là một cô gái vô cùng gầy và nhỏ nhắn.
 
Cô co người lại nằm ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sắp bị bộ quần áo cứu viện rộng rãi che mất, ngủ rất sâu.
 
Triệu Dục Thành từ trước đến nay đều không thích bật điều hòa nóng, nhưng lúc này anh lại ấn nút điều hòa. Anh suy nghĩ một lúc vẫn thấy chưa yên tâm, thế là lại nhẹ nhàng mà dừng xe lại vào lề đường, sau đó nhẹ nhàng mà đắp lại áo bông lên người cô, Ngải Hân ngủ quá ngon, không hề phát hiện ra hành động này của anh.
 
Con đường rộng rãi, còn ánh nắng mặt trời đang dần ló rạng ở phía trước, Triệu Dục Thành vững vàng mà chạy xe tiến về phía trước, đi về hướng ánh nắng mặt trời.
 
Tất cả đang vô cùng tốt đẹp và yên tĩnh, đột nhiên, điện thoại của anh để ở trên kệ đồng hồ tốc độ ô tô rung lên. Triệu Dục Thành cầm điện thoại lên nhìn, là Bạch Hiểu Hủy gọi đến.
 
Liếc một cái, thấy Ngải Hân ngủ rất ngon, trong lòng anh liền thấy mềm nhũn, không nỡ làm ồn khiến cô tỉnh giấc.
 
Anh liền nhấn một cái, liền ngắt cuộc gọi.
 
Trong khách sạn, Bạch Hiểu Hủy đứng ở trước cửa sổ, nhìn về tia nắng màu đỏ rực vô cùng sáng lạn ở đường chân trời nơi xa xa mà suy nghĩ.
 
Ánh nắng ban mai sẽ không đối xử tệ bạc với bất cứ ai hết, chỉ cần bạn dậy sớm.
 
Triệu Dục Thành vậy mà lại ngắt điện thoại của cô. Bạch Hiểu Hủy lo lắng đến mức cau màu, cô nàng đã liên hệ với người quen ở trong trung đội đặc cần rồi, cô nàng biết Triệu Dục Thành và Ngải Hân đi về cùng nhau, cho nên mới khiến cho cô nàng thấy bất an.
 
Cô nàng nhấc cổ tay lên xem giờ, ừ, có lẽ vẫn còn kịp.
 
Xe của Triệu Dục Thành đã đi vào trong doanh trại của đại đội đặc cần rồi, lính gác giơ tay chào anh, anh ngược lại có vẻ mặt khó xử như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 
Xe dừng xong, cuối cùng Triệu Dục Thành đành phải gọi Ngải Hân từ trong giấc mộng đẹp tỉnh dậy.
 
Bạn học nhỏ Ngải Hân có tướng ngủ thực sự không hề đẹp chút nào. Giữa đường đi Triệu Dục Thành thấy cô ngủ không được thoải mái, thế là anh liền bỏ ghế ngồi nằm ngang xuống, lúc này Ngải Hân có thể để tay chân duỗi thẳng ra rồi, không cần phải co quắp người lại nữa, một tay của Ngải Hân còn thò ra từ chỗ ghế phó lái mà công khai để ở trên đùi của Triệu Dục Thành nữa.
 
Khổ thân Triệu Dục Thành, anh cũng chỉ dám nhẹ nhàng mà nhấc tay cô ra một xíu để tiện cho anh lái xe giẫm hộp số.
 
Đây này, cái “móng vuốt” đó vẫn còn đang để trên đùi của Triệu Dục Thành.
 
Triệu Dục Thành nhẹ nhàng mà vỗ vào cánh tay của Ngải Hân: “tỉnh dậy đi, đã đến rồi!”
 
“Ừm...cái gì....a....” Ngải Hân vẫn đang ngái ngủ, thực sự không muốn tỉnh dậy.
 
“Ngải Hân, em!” mặt của Triệu Dục Thành vậy mà đỏ rồi.
 
Bạn học nhỏ này chắc là tưởng mình đang ngủ trên giường, chắc là tưởng rằng thứ tay mình tóm lấy không phải là đùi của Triệu Dục Thành mà là chăn của mình. Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cho nên liền vô thức níu lấy “chăn” của mình...
 
Còn có cái kiểu đánh lén đùi của “sếp” như thế này hả? “sếp” còn chưa có kết hôn đâu, còn chưa từng hẹn hò yêu đương đấy, nên đỏ mặt là phải.
 
Ngải Hân không hề biết gì hết, cô vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cô mê mang mà mở mắt, ánh nắng chói mắt chiếu rọi vào khiến cho cô lại nhắm tịt mắt lại.
 
Hơ, khuôn mặt ở trước mặt, quen thuộc ghê ta.
 
“Là...là chú...” cô lẩm bẩm, “cảm ơn chú...”
 
Chú ư? Triệu Dục Thành ngơ người, không nhịn được hỏi: “em gọi tôi là chú ư?”
 
Bởi vì kinh ngạc cho nên giọng anh hơi to, lập tức khiến cho Ngải Hân giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Lần này, Ngải Hân đã tỉnh táo rồi, biết rằng cô lại nhìn Triệu Dục Thành thành vị ân nhân đã cứu mạng mình.
 
Lại nhìn thêm lần nữa, thứ cô đang níu lấy nào có phải là chăn đâu cơ chứ, rõ ràng là đùi của Triệu Dục Thành, chẳng trách cứ có cảm giác sai sai.
 
Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “ơ...đội trưởng Triệu, xin lỗi, gọi sai rồi gọi sai rồi, cảm ơn đội trưởng Triệu.”
 
Giải thích một cách vô cùng lộn xộn.
 
Triệu Dục Thành liếc nhìn cô một cái, tuy anh đang có rất nhiều thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.
 
Ngải Hân không nói nữa, cuối cùng cũng khiến cho tâm trạng khó xử của mình biến mất. Nhìn thấy trên người cô đắp áo bông của anh, cô liền lập tức bỏ ra, vừa gấp lại vừa nói: “chẳng trách ngủ lại ấm áp như thế, có phải là anh đắp cho em không?”
 
May là còn có chút lương tâm đấy, Triệu Dục Thành lại liếc nhìn cô một cái nữa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Ngải Hân đỏ bừng bừng, cuối cùng cũng không còn giống vẻ trắng bệch vô tội lúc trước nữa rồi.
 
Điều hòa vẫn là có tác dụng mà.
 
“Để khi bị cảm lạnh rồi thì lại trách đội trưởng tôi đây chăm sóc không chu đáo?” Triệu Dục Thành cũng học được cách lảng tránh vấn đề, hai người nói cười mà đi từ trên xe xuống, “mau trở về phòng đi ngủ đi. Tôi cũng phải đi ngủ một lúc.”
 
“Ừm, ngày mai còn có nhiệm vụ bảo vệ nữa, nhất định phải nghỉ ngơi cho đầy đủ.” Ngải Hân vẫn chưa có quên túi hạt dẻ đã lạnh ngắt, cô cầm nó xuống xe.
 
Rồi cô sẽ có cách để làm nóng nó lại để mà ăn.
 
“Dục Thành!” một tiếng gọi ngọt ngào mà quen thuộc vang lên từ phía không xa hai người lắm.
 
Ngải Hân kinh ngạc mà quay đầu lại, quả nhiên lại là Bạch Hiểu Hủy mà.
 
“Ngải Hân, cô cũng đến hiện trường à?” Bạch Hiểu Hủy làm bộ làm tịch như bây giờ mới biết chuyện này, tỏ vẻ kinh ngạc, “thật ngại quá, tôi không biết cô cũng ở đây, chỉ mua cho Dục Thành mà thôi...”
 
Trong tay cô nàng cầm một phần đồ ăn sáng của KFC, sự kinh ngạc trên khuôn mặt đã chuyển thành sự áy náy.
 
Kĩ năng biểu diễn quả nhiên vô cùng đỉnh cao.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui