Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 40: Giải vây
 
Một phần thức ăn sáng, mà có hai người. Còn cần phải hỏi sao? Ngải Hân chính là cái người dư thừa rồi.
 
Thứ tình cảm dịu dàng trong lòng đã bị sự xuất hiện đột ngột của Bạch Hiểu Hủy đánh bay rồi, lập tức Ngải Hân chỉ muốn thoát khỏi cái bầu không khí ngượng ngùng này mà thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ không cần, nhà ăn có bữa sáng, tôi đi nhà ăn.”
 
Nhìn thấy Ngải Hân hoảng loạn mà bỏ chạy đi, khóe miệng của Bạch Hiểu Hủy lộ ra một sự đắc ý sâu xa, người khác khó có thể phát hiện được.
 
“Sao sớm thế em đã đến đây rồi?” Triệu Dục Thành vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc.
 
Bạch Hiểu Hủy mỉm cười dịu dàng: “anh tưởng em vẫn còn giống lúc đi học hay thích ngủ nướng à. Bây giờ em là nhà giáo nhân dân đấy, mỗi ngày đều phải đến rất sớm để dạy các em nhỏ đọc bài buổi sáng ở lớp học đấy.”
 
Đang nói, dáng vẻ cô nàng đảo mắt nhìn giống như muốn thu hút cả thế giới phải xoay quanh cô nàng vậy.
 
Chỉ tiếc là, Triệu Dục Thành lại thích dáng vẻ đơn giản trong sáng của Ngải Hân hơn, anh có mắt như mù đối với tình cảm dịu dàng của Bạch Hiểu Hủy dành cho mình, bởi vì nếu như phải gặp mặt thì anh thực sự thấy rất phiền phức.
 
“Vậy cảm ơn em rồi.” Bởi vì có tình cảm do lớn lên từ nhỏ tới lớn, cho nên Triệu Dục Thành cũng không thể khiến cô nàng khó xử được, nên anh rất tự nhiên mà nhận lấy bữa sáng trên tay cô nàng, “mấy giờ em đi? Anh gọi người đến đưa em đi.”
 
Sự từ chối của Triệu Dục Thành rất khéo léo, Bạch Hiểu Hủy thông minh như thế, lập tức liền nghe hiểu rồi. Trong lòng anh luôn muốn mình tự mà đi, vả lại, còn tỏ rõ là không muốn đưa mình đến trạm xe nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nàng chắc chắn sẽ không tức giận. Chung sống với nhau bao nhiêu năm nay rồi, cô nàng đã quá hiểu nhược điểm của Triệu Dục Thành rồi. Chỉ cần bản thân cô nàng dịu dàng nhẹ nhàng thì anh sẽ không lật mặt nói thẳng thừng với cô nàng đâu.
 
Bạch Hiểu Hủy cô nàng đây là muốn “chinh phục” được Triệu Dục Thành, nên chỉ có thể dùng sự mềm mại để khắc phục lại tính cách cứng rắn của anh mà thôi. Vả lại, kẻ địch chỉ có mỗi Ngải Hân, chỉ cần xử lí được Ngải Hân rồi thì sớm muộn gì Triệu Dục Thành cũng thuộc về cô nàng mà thôi.
 
Do đó cô nàng dịu dàng cười: “em mua vé lúc mười giờ rưỡi, vẫn còn sớm mà. Đừng có đứng ngốc ở đây nữa, anh về kí túc ăn đi.”
 
Mười giờ rưỡi! Triệu Dục Thành có chút phát điên, anh đã chiến đấu liên tiếp hai đêm rồi, hôm qua anh còn đi cùng cô nàng xem nhà cả một buổi nữa, thực sự đã rất mệt rồi đó, còn phải tiếp cô nàng gần một buổi sáng này nữa thì thực sự là không còn tí tâm trạng nào cả.

 
Vả lại, Triệu Dục Thành thực sự rất không thích để cho con gái đi vào kí túc xá của anh. Kể cả là Bạch Hiểu Hủy thì cũng không được.
 
Ngải Hân thì...Ngải Hân dù cho không được thì cũng đành phải được mà thôi. Ai bảo trước đây cô đã từng xông vào rồi cơ chứ?
 
“Anh vẫn còn có việc, còn rất nhiều tài liệu phải báo cáo lên trên, phải làm trong sáng nay.” Anh nhìn xung quanh, vẫy tay gọi một chiến sĩ đến, “dẫn cô Bạch đến phòng tiếp khách đi, tiếp đãi cẩn thận vào.”
 
Anh cũng không quan tâm xem Bạch Hiểu Hủy có đồng ý hay không, sắc mặt có vui vẻ hay không, dù gì thì anh rất vui vì đã quyết định như thế, đối với khách không mời tự đến thì cố gắng tiếp đãi hết mình là được rồi, không có cách nào mà tiếp mãi được. 
 
Trọng trách ở trên vai, Triệu Dục Thành tuyệt đối sẽ không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc của mình đâu.
 
Sắc mặt của Bạch Hiểu Hủy hơi ngượng, nhưng sau đó lại nở nụ cười dịu dàng: “ừm, anh đi đi, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
 
Nói xong cô nàng còn nhìn anh với ánh mắt vô cùng thông cảm, rộng lượng nữa.
 
Chiến sĩ vừa mới chạy đến không nhịn được rất hâm mộ, bạn gái của đội trưởng Triệu thực sự vô cùng hiểu chuyện.
 
Triệu Dục Thành không còn cách nào khác chỉ có thể trốn vào phòng làm việc, đem phần ăn sáng đặt lên trên bàn trà, liền đâm đầu vào công việc. KFC đáng thương, cứ thế mà bị bỏ rơi.
 
Không biết qua bao lâu, La Chính Hào dẫn đội xong liền to giọng nói mà đi vào trong văn phòng.
 
“Thực sự là quá tốt. Lần cứu viện này có thể viết một bài bình luận chiến đấu rồi. ể, đây là cái gì?” anh ta nhìn thấy cái túi ở trên bàn trà. 
 
Triệu Dục Thành ngẩng đầu lên nhìn: “ồ, có người đưa đến. Cậu ăn đi.”
 
“Thật ư?” mắt của La Chính Hào sáng bừng. Dù cho đồ ăn ở nhà ăn có ngon đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể hấp dẫn bằng mấy món thức ăn bên ngoài được, vả lại anh ta sờ thấy vẫn còn nóng.
 
“Làm cả một đêm, đúng lúc đói chết đi được, tôi không khách sáo nữa nhé!” La Chính Hào nhét một miếng gì đó vào trong miệng, rồi cuỗm nốt những thứ còn lại đi. Ngay cả một miếng khoai tây chiên cũng không để lại cho Triệu Dục Thành.
 
Tên La Chính Hào này, làm cái gì cũng khoa trương. Cầm đi mất thì thôi đi, còn ngân nga hát nữa chứ.

 
Giọng hát lạc nhịp nghiêm trọng của anh ta bay đến cửa phòng tiếp khách, Bạch Hiểu Hủy đang im lặng đọc sách nghe thấy giọng hát liền ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thì thấy luôn cái túi mà La Chính Hào cầm trong tay...
 
Lập tức, cô nàng không còn bình tĩnh được nữa.
 
“Sao anh lại tùy tiện lấy đồ của người khác thế?” cô nàng đứng dậy, đi đến cửa phòng chỉ trách anh ta.
 
La Chính Hào nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, chỉ thấy có một người con gái đẹp tóc dài đứng ở cửa phòng tiếp đĩa, cau mày bất mãn mà nhìn anh ta.
 
“Cô, bảo tôi à?” anh ta vô cùng hoang mang, anh ta tùy tiện lấy đồ của người khác lúc nào cơ chứ? Cô gái đẹp này nhìn thì dịu dàng mà sao thái độ lại hung dữ thế?
 
Hôm qua lúc mà Bạch Hiểu Hủy đến thì La Chính Hào đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, cho nên hoàn toàn không biết được người con gái tóc dài váy dài xinh đẹp đứng trước mặt anh ta chính là Bạch Hiểu Hủy vô cùng nổi tiếng.
 
“Không phải anh thì là ai hả?” Bạch Hiểu Hủy chỉ vào cái túi trong tay anh ta, “đây là đồ mua cho anh sao mà anh lại tự tiện lấy?”
 
Nể tình cô nàng là người đẹp, cho nên La Chính Hào không có so đo với cô nàng, nhưng anh ta cũng không chịu bị mắng oan: “lạ quá, sao cô lại biết đây không phải là đồ mua cho tôi?”
 
Mặt của Bạch Hiểu Hủy tức đến nỗi tái xanh mét rồi: “tôi mua cho Dục Thành, anh nói xem tôi có biết không hả?”
 
“Dục Thành?” La Chính Hào trố mắt mà hỏi. May là, tuy anh ta rất cộc cằn, nhưng mà không ngốc, cho nên lập tức phản ứng lại được ngay, “cô là Bạch Hiểu Hủy?”
 
Câu hỏi ngược này buột miệng mà ra, khiến cho Bạch Hiểu Hủy rất hài lòng. Xem ra bản thân cô nàng ở đây rất nổi tiếng, vừa mới nhắc đến Triệu Dục Thành thì bọn họ sẽ nghĩ ngay tới Bạch Hiểu Hủy.
 
Đúng vậy, thứ cô nàng muốn chính là hiệu quả này đấy.
 
“Đúng, tôi chính là Bạch Hiểu Hủy. Anh là ai hả?” Bạch Hiểu Hủy nhướn mày, lập tức đứng thẳng eo lên. Cô nàng đã quá hiểu rõ tên của cô nàng có sức nặng như thế nào rồi.
 
La Chính Hào đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, đắc tội ai mà lại đắc tội thiên kim tiểu thư của cục trưởng Bạch rồi, sau này sau mà sống yên ổn được chứ?
 

Nếu nói đến con người La Chính Hào thì ngược lại anh ta có một cái tật xấu, đó chính là cứng miệng, cho dù trong lòng anh ta đã đang rất sợ hãi rồi, nhưng mà ngoài miệng vẫn không chịu mềm mỏng.
 
“Tôi tên là La Chính Hào, là phó đội trưởng ở đây. Nếu như đây là đồ cô mua thì trả lại cô.” Anh ta đưa tay ra liền nhét túi thức ăn vào tay Bạch Hiểu Hủy.
 
Bạch Hiểu Hủy không kịp đề phòng liền vô thức giơ tay ra nhận lấy cái túi đó. La Chính Hào đã đi nghênh ngang rời đi rồi.
 
“Thô lỗ chết đi được.” Bạch Hiểu Hủy tức đến nỗi giậm chân. Cô nàng lại nhìn vào túi đồ ăn sáng trong tay mình, trong lòng hận Triệu Dục Thành đến mức ngứa cả răng.
 
Cô nàng chẳng cần nghĩ cũng biết, La Chính Hào trông ngay thẳng như thế, chắc chắn không phải do anh ta tự tiện lấy đâu, mà là do Triệu Dục Thành đưa cho anh ta. Triệu Dục Thành ơi là Triệu Dục Thành, quả nhiên anh vẫn không hề trân trọng lòng tốt của cô nàng đến thế.
 
Bạch Hiểu Hủy tức vô cùng, cầm túi đồ liền xông đến văn phòng đội trưởng, định tính sổ với Triệu Dục Thành.
 
Nhưng mà, lúc cô nàng xông đến cửa văn phòng thì nhìn thấy Triệu Dục Thành đang nghiêm túc làm việc, cơn tức ở trong lòng lập tức biến mất tăm.
 
Người đàn ông thực sự là khắc tinh của cô nàng mà!
 
“Dục Thành!” cô nàng dịu dàng mà gọi, đi vào trong, “sao anh không ăn chút nào thế, đã đói bụng cả đêm rồi, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe đâu.”
 
Thấy cô nàng cầm túi thức ăn còn nguyên đi vào, Triệu Dục Thành cũng thấy hơi có lỗi, vì dù gì thì cũng là do anh từ chối ý tốt của người ta.
 
“Không sao, anh không đói.” Anh chỉ trả lời ngắn gọn một câu thôi, cũng không giải thích vì sao lại đem đồ ăn sáng đưa cho người khác.
 
Bạch Hiểu Hủy vén tóc mai ra sau tai: “xem ra là anh không thích ăn cái này. Hay là, anh muốn ăn cái gì thì em đến nhà ăn lấy cho anh nhé.”
 
Triệu Dục Thành thực sự thấy hơi đau đầu, anh ngăn cô nàng lại: “thực sự không cần đâu. Giờ ăn sáng ở nhà ăn cũng đã qua rồi, không cần phải đi làm phiền họ nữa.”
 
“Nhưng mà...”
 
Bạch Hiểu Hủy vẫn chưa chịu thôi, muốn thể hiện sự quan tâm của mình tiếp, nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ở phía sau lưng.
 
“Cô Bạch, nếu như cô thực sự quan tâm đội trưởng Triệu thì nên để cho anh ấy đi ngủ, chứ không phải là cứ ở đây mà bám lấy anh ấy đâu.”
 
“Ngải Hân!” Triệu Dục Thành kinh ngạc mà gọi tên cô. Anh cứ tưởng Ngải Hân đã về kí túc xá ngủ rồi cơ, không ngờ rằng cô lại xuất hiện ở đây bằng cách này.
 
Ngải Hân quả thực định về kí túc xá để ngủ rồi, nhưng đột nhiên cô nghĩ ra USB của mình vẫn để ở văn phòng đội trưởng, định quay về lấy rồi mang đến đưa cho phòng liên lạc, không ngờ rằng cô ở ngoài cửa liền nghe thấy sự quan tâm “bám dính” của Bạch Hiểu Hủy.

 
Cô thương xót cho Triệu Dục Thành. Cho dù có là mình đồng da sắt thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chỉ là người thường mà thôi. Cho dù phải cống hiến thì cũng nên để cho anh cống hiến ở trên tiền tuyến, chứ không phải là dùng thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình cống hiến cho “người bạn gái tin đồn” này.
 
Cô phát hiện ra được, Triệu Dục Thành đang ứng phó Bạch Hiểu Hủy một cách mệt mỏi. Cho dù Bạch Hiểu Hủy có phải là người bạn gái trời định của anh thật hay không thì lúc này, Ngải Hân vô cùng kiên trì mà cho rằng, Triệu Dục Thành nên đi nghỉ ngơi.
 
Nếu như anh đã khó mở miệng thì người ác độc cứ để cho cô diễn đi.
 
“Đội trưởng Triệu đã cứu viện ở hiện trường liên tiếp hai đêm không ngủ rồi, nếu như hai buổi sáng liên tiếp lại phải tốn sức để tiếp đãi cô nữa thì nhiệm vụ bảo vệ đêm giao thừa ngày mai, rất có khả năng anh ấy sẽ không chịu được.”
 
Sắc mặt của Bạch Hiểu Hủy lập tức trở nên vô cùng khó coi.
 
“Cô...” cô nàng đang muốn trả đũa cãi lại lời chỉ trích của Ngải Hân, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy ánh mắt cảm kích mà Triệu Dục Thành dành cho Ngải Hân.
 
Trong chớp mắt, Bạch Hiểu Hủy thay đổi suy nghĩ, cô nàng cố gắng rặn ra một nụ cười: “thật ư? Dục Thành, anh phải nói cho em chứ! Anh đừng quan tâm em nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi. Đợi chút nữa em sẽ tự mình đến bến xe, không cần anh phải đưa đi đâu.”
 
Triệu Dục Thành càng đau đầu hơn rồi. Trước đây cô nàng còn tôn trọng mà gọi anh là “anh Dục Thành”, nhưng hôm nay, từ lúc cô nàng xuất hiện, ở trước mặt Ngải Hân, cô nàng vẫn luôn gọi anh là “Dục Thành”. Triệu Dục Thành không ngốc, anh biết ý đồ của cô nàng là gì.
 
Suy nghĩ của anh bây giờ là thực sự muốn nhanh chóng rời khỏi Bạch Hiểu Hủy, nhưng anh không thể làm vậy. Anh đi rồi, để lại Ngải Hân ở đây là không công bằng với cô.
 
“Ngải Hân nói đúng, nhiệm vụ bảo vệ đón năm mới ngày mai rất quan trọng, không thể có sơ suất gì được. Chiều nay còn phải đến hiện trường để kiểm tra tình hình nữa, anh phải tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi thôi. Hiểu Hủy, thật ngại quá, lần này không rảnh, không thể dẫn em đi chơi trong thành phố Trung Ngô được đàng hoàng. Sau này khi em chuyển đến đây công tác rồi thì còn nhiều cơ hội.”
 
Không đợi Bạch Hiểu Hủy trả lời lại thì Triệu Dục Thành đã gọi điện thoại: “Địch Nguyên, cậu biết lái xe chứ? Đến đây một chút.”
 
Tốc độ của lính cứu hỏa, vẫn luôn nhanh đến mức kinh người. Chưa đến nửa phút, Địch Nguyên đã xuất hiện ở văn phòng rồi.
 
“Đây là chìa khóa xe tôi, đúng chín giờ rưỡi thì cậu đưa cô Bạch đến bến tàu.”
 
“Rõ!” Địch Nguyên vô cùng nhạy bén, nhìn phát liền hiểu được sự tình, “đội trưởng Triệu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô Bạch.” Vừa nói, cậu ấy liền nháy nháy mắt với Triệu Dục Thành.
 
Triệu Dục Thành cũng thấy hối hận rồi, sao từ đầu không nghĩ tới Địch Nguyên cơ chứ, đem con gái đưa cho cậu ấy, đúng là một sự lựa chọn tốt nhất mà.
 
“Ngải Hân đến phòng liên lạc với tôi một chuyến, trung tâm chỉ huy nói phần phản hồi tin tức xảy ra chút vấn đề, tôi phải đi xem lại.”
 
“Rõ!” Ngải Hân trả lời nhanh gọn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận