Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 41: Yên tâm
 
Vừa mới thoát khỏi “camera giám sát” là Bạch Hiểu Hủy, Triệu Dục Thành thở phào một tiếng.
 
“Cảm ơn em, Ngải Hân.” Anh nhìn Ngải Hân, trong mắt toàn là ý cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ha, tôi còn tưởng sẽ bị mắng nữa kìa. Dù gì thì tôi cũng là đang lo chuyện bao đồng.” Ngải Hân tự chữa ngượng cho mình.
 
“Sao có thể chứ. Em thực sự đã giúp tôi giải vây mà.”
 
Ngải Hân nhìn anh, trong ánh mắt có ý sâu xa: “tuy là lúc này giải vây được. Có điều, nói không chừng anh sẽ hối hận đi?”
 
“Tại sao chứ?”
 
“Dù gì thì anh cũng sẽ phải tốn công sức mà dỗ mà.”
 
“Tại sao lại phải dỗ chứ?” Triệu Dục Thành thực sự nghe không hiểu lời cô nói.
 
Ngải Hân chỉ cười cười, không nói gì nữa.
 
Thang máy xuống đến tầng một, từ nhà để xe có thể đi xuyên đến phòng liên lạc, Triệu Dục Thành vậy mà không có quẹo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ể, đội trưởng Triệu, không phải anh muốn đi đến phòng liên lạc à?” Ngải Hân nhắc nhở anh.
 
“Còn tưởng em rất thông minh cơ.” Triệu Dục Thành nhìn cô, “ai muốn đến phòng liên lạc cơ chứ, về kí túc, đi ngủ!”
 
Lập tức Ngải Hân liền hiểu ra: “haha, hóa ra là vậy, vậy đi cùng nhau đi!”
 
Cho đến khi ánh mắt kì quái của Triệu Dục Thành nhìn về phía cô, Ngải Hân mới nhận ra mình nói sai rồi, mặt cô đỏ bừng: “ý tôi nói là cùng nhau về kí túc...đương nhiên là anh về kí túc của anh, tôi về kí túc của tôi!”
 
Thà đừng giải thích còn hơn!
 
Ở phòng chờ ở bến tàu, tiếng đài vang lên “phía trước là chuyến tàu đến Ninh Châu số XXXX, bây giờ sẽ bắt đầu kiểm vé”, Bạch Hiểu Hủy ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ chạy ở trên màn hình lớn, mỉm cười nhẹ, quay người rời khỏi phòng chờ.
 
Ở trên xe taxi, Bạch Hiểu Hủy gọi điện thoại.
 
“Bố ơi, anh Dục Thành bảo con ở lại Trung Ngô đón tết. Bố nhớ phải về nhà sớm để đón giao thừa với mẹ nhé.”
 
Bạch Chấn Hải còn chưa kịp hỏi thêm vài câu thì con gái đã tắt máy rồi. Bạch Chấn Hải nhìn chằm chằm điện thoại đến phát ngốc một lúc, trong lòng có vô vàn suy nghĩ.
 
Hình như là do ông trời thấy các chàng lính đặc cần mấy ngày nay quá là vất vả, cho nên hôm nay rất “nhân từ” mà không có xuất hiện cảnh tình nào hết cả. Doanh trại đại đội đặc cần vô cùng im lặng, để cho các chiến sĩ đã chiến đấu liên tiếp cuối cùng được nghỉ ngơi đầy đủ.
 
Cho đến buổi chiều, doanh trại mới dần náo nhiệt lên, Triệu Dục Thành đang kiểm tra xe, kiểm kê nhân viên, chọn ra vài chiến sĩ cốt cán xuất sắc để cùng nhau đi làm nhiệm vụ tuyến đầu ở chùa Nam Sơn.
 
Ngải Hân cũng ngủ no một giấc rồi mới bắt đầu làm việc, vừa mới gặp mặt, quả nhiên hai người đều thấy tràn đầy sức sống, vẻ mặt vô cùng phấn chấn. Hai người nhìn nhau cười một cái, có sự ăn ý ngầm mà không cần phải nói ra.
 
Túi hạt dẻ đó, Ngải Hân không chịu từ bỏ. Cô ôm đến nhà ăn, tìm đầu bếp của nhà ăn, nhờ đầu bếp xuống bếp đảo nóng lại cho cô. Cũng là làm khó cho đầu bếp rồi, lại được “mở khóa” kĩ năng nấu nướng mới, nếu như không phải trong bộ đội có quy định thì đầu bếp trực tiếp có thể mở cửa tiệm bán hạt dẻ rồi đấy.
 
Địch Nguyên đúng là có mũi chó, mùi thơm từ xa mà cậu ấy đã ngửi thấy rồi, hai người họ tìm một chỗ trốn vào đó, vừa ăn hạt dẻ vừa tám chuyện.
 
“Đội trưởng Triệu cũng thật là, ngày mai là đêm giao thừa rồi, thế mà không bảo bạn gái ở lại cùng nhau đón năm mới.” Địch Nguyên sáng nay mới đưa Bạch Hiểu Hủy đi, đang ngồi cảm khái với cô.
 
“Tối nay không phải là phải đến chùa Nam Sơn làm việc à? Vả lại, cô Bạch cũng phải về nhà đoàn tụ với cha mẹ chứ.”
 
Địch Nguyên vậy mà lại tỏ vẻ thần bí, cậu ấy tưởng rằng mình đã phát hiện ra được chuyện lớn gì rồi: “mình nói cho cậu nghe nè, theo như mình quan sát được, chỉ cần đội trưởng Triệu nói một câu “em ở lại đi”, Bạch Hiểu Hủy lập tức sẽ ở lại đây đón năm mới với anh ấy đấy. Con gái hướng ngoại mà, điều này cậu biết mà.”
 
Cậu ấy nháy nháy mắt ra hiệu với Ngải Hân, thế là nhận lại được cái trợn mắt của Ngải Hân.
 
“Đừng có mà đánh đồng tất cả con gái chứ, mình vô cùng muốn về nhà đón tết với bố mẹ đây này, chỉ là do đã chọn nghề này rồi thì...”
 
Ngải Hân từ trước đến nay đều không “sướt mướt”, nói đến đó liền đột ngột im bặt, nở nụ cười khó hiểu mà kết thúc.
 
“Haizz, mình cũng muốn về mà. Bữa cơm đoàn viên của nhà mình vô cùng phong phú, ông bà nội mình thích náo nhiệt lắm, đêm giao thừa mỗi năm đều sẽ gọi họ hàng chú dì cả nhà đều đến để cùng nhau đón tết.” Nhớ đến khung cảnh vui vẻ náo nhiệt lúc đón tết của nhà mình, tay đang bóc hạt dẻ của Địch Nguyên dừng lại, “năm nay không về nhà, không biết mình có còn được lì xì không nữa...”
 
Ngải Hân tò mò hoi: “có thể nói cho mình được không, lì xì của cậu được bao nhiêu?”
 
“Bố mình bảo là có lòng là được rồi, không được để mình tiêu tiền nhiều, cho nên...mỗi năm thì, cũng chỉ được khoảng hơn *mười vạn thôi.”
 
Ngải Hân hít một ngụm khí lạnh: “chỉ hơn mười vạn á, quả nhiên cậu quá là xa xỉ mà.”
 
“Ê này, cậu nhìn đi, bây giờ mình giống với mọi người mà, đều mặc trang phục bộ đội, cắt đầu đinh, bị bùn đất khói đen dính vào mặt. Nào có xa hoa vô độ nữa cơ chứ, không được phép kì thị người có kinh tế nhé?”
 
Nhìn thấy vẻ mặt không phục của cậu ấy, Ngải Hân liền bật cười. Địch Nguyên thực sự khá là đáng yêu mà, một đứa trẻ con nhà giàu vô cùng sành đời, vậy mà cũng biết chấp nhận hoàn cảnh, cá tính lại còn phóng khoáng, vô cùng thú vị, thực sự là một người bạn khác giới vô cùng tốt.
 
“Mình là loại người đấy ư? Phí Tịnh cũng là con nhà kinh doanh buôn bán mà, cậu nói thử xem mình kì thị cậu ấy lúc nào chưa?”
 
“Mình thấy cô ta cũng rất xa hoa đấy.”
 
“Thế ư?”
 
“Đương nhiên rồi. Đồ dùng hằng ngày của cô ta, có món nào không phải hàng hiệu không chứ, cũng chỉ có cậu không nhận ra thôi.” Địch Nguyên cười nhạo cô.
 
“Ơ...được thôi, mình thực sự không để ý đến mấy thứ đó.” Ngải Hân ngượng chín người, thực ra nếu như cô để ý thì cũng không hiểu mấy cái hãng đó.
 
Địch Nguyên chỉ cô: “cậu đấy, thực sự không giống con gái gì cả! Trước đây mình chưa từng thích kiểu con gái như cậu đâu.”
 
Ngải Hân lại cho cậu ấy một cái trợn trắng mắt nữa.
 
Có điều đối với cái kiểu bộc bạch vô cùng bình thường hóa này của Địch Nguyên, mọi người đều quen rồi, bao gồm cả Ngải Hân luôn. Hình như, cũng không có ai tỏ vẻ kinh ngạc hết, càng không có ai thèm để bụng.
 
Đang nói chuyện thì điện thoại Ngải Hân kêu lên, là Phí Tịnh gọi cho cô.
 
“Ngải Hân, nghe nói trưa mai đại đội cậu gói há cảo hả?”
 
“Đúng vậy, hôm nay nhà ăn đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu rồi.”
 
Các chiến sĩ đều không thể về nhà đón năm mới, nên việc gói há cảo trong đội là hạng mục truyền thống vào đêm giao thừa của đội đặc cần, cũng là khoảnh khắc mà các chiến sĩ mong đợi nhất.
 
“Vừa nãy đội trưởng Triệu gọi điện cho mình, bảo ngày mai mình đến cùng gói há cảo đấy.”
 
“Thật ư?” Ngải Hân kích động vì vui đến mức kêu lên.
 
Địch Nguyên đã nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của hai người họ, cậu ấy ngồi bên cạnh liền chen miệng vào: “dô, nghe thấy ăn liền vui vậy ư, béo chết cô ta.”
 
Cậu ấy chen ngang vào nói nhưng lại nói rất to, Phí Tịnh ở đầu bên kia đã nghe thấy rồi, mắng cậu ấy: “là con lợn Địch Nguyên đúng không, tôi nói cho cậu nghe này, có giỏi thì mai đừng có mà ăn há cảo tôi gói.”
 
Địch Nguyên cũng nghe rất rõ, sáp đến trước điện thoại, lớn tiếng nói: “há cảo cô làm, tôi sợ có độc! Ha ha.”
 
“Thật là trẻ con.” Ngải Hân cầm điện thoại, xích ra xa cậu ấy, “Tịnh Tịnh, cậu so đo với Địch Nguyên làm gì, cậu ấy nổi tiếng với cái tên Địch ba tuổi đấy.”
 
“Địch *thái tuế thì có.” Phí Tịnh vẫn chưa hết tức, nếu như cô ấy có mặt ở đây thì chắc là đã nhảy vào đánh nhau với Địch Nguyên rồi.
 
Ngải Hân hạ giọng, hỏi: “Tịnh Tịnh, đội trưởng Triệu nói thế nào với cậu thế?”
 
“Thì là bảo trưa mai các cậu gói há cảo, bảo mình đến gói cùng nhau rồi ăn chung. ừm, còn nói là sẽ cho người đến đón mình nữa.”
 
“Lạ quá, đội trưởng Triệu càng ngày càng kì lạ rồi.”
 
“Kì lạ cái gì chứ, mình vừa nghĩ phát là hiểu ngay mà. Chắc chắn là anh ấy thấy một mình cậu là con gái ở trong đội đón năm mới, sợ cậu cô đơn quá cho nên mới bảo mình đến để ở cùng cậu đấy.”
 
Thật ư? Ngải Hân không dám khẳng định.
 
Triệu Dục Thành tất nhiên nghĩ như thế, chỉ là, anh không có nói với Ngải Hân mà thôi.
 
Như đã nói, ngày giao thừa, đại đội đặc cần thành phố Trung Ngô vô cùng náo nhiệt, một buổi sáng liên tiếp đón hai tốp nhân viên đến để chúc mừng năm mới. Sắp đến mười giờ thì Triệu Dục Thành mới có thời gian để thở.
 
“Địch Nguyên, đến chi đội đón Phí Tịnh qua đây, hôm nay tôi đã nói với em ấy rồi.” Anh vứt chìa khóa xe cho Địch Nguyên.
 
“Lại là tôi...”
 
“Nói ít thôi, mau đi đi.”
 
Địch Nguyên cười nhăn nhở: “đội trưởng Triệu, anh là người đã có bạn gái rồi, không thể hai lòng được nha.”
 
Triệu Dục Thành sững người: “ý gì?”
 
“Anh đã có Bạch Hiểu Hủy rồi, còn muốn đón năm mới với Phí Tịnh hả?”
 
“Cút đi, chỉ có cậu là nói nhiều thôi. Ai bảo cậu Bạch Hiểu Hủy là bạn gái của tôi?” Triệu Dục Thành trừng mắt, “cậu lại nói lung tung nữa thì phạt chạy đấy.”
 
Địch Nguyên im bặt, sau đó phóng đi nhanh như một cơn gió.
 
La Chính Hào đi đến, cũng sáp lại mà hóng drama, cười nhạo trêu anh: “dạo này cậu vui vẻ ra mặt mà, còn không phải bởi vì Bạch Hiểu Hủy đến thăm sao, cũng khó trách khiến mọi người tưởng vậy mà.”
 
Thật là có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, nhưng đạo đức của anh lại khiến anh không muốn đánh giá về Bạch Hiểu Hủy trước mặt người khác, thế là anh cau mày: “dù gì thì vẫn không được đồn lung tung về chuyện này nữa, đồn nhiều, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới Bạch Hiểu Hủy.”
 
La Chính Hào cũng là người từng trải, đột nhiên anh ta hiểu được trạng thái kì diệu này của Triệu Dục Thành, nhỏ giọng hỏi: “có phải là cậu...không thích cô ấy lắm không?”
 
“Vứt từ ‘lắm’ đi giùm cái.” Triệu Dục Thành nhanh chóng tiếp lời.
 
La Chính Hào gật gật đầu: “hiểu rồi, vậy thì khá phiền phức. Sau này, tôi giúp cậu tránh cô ấy nhé.”
 
Triệu Dục Thành nghiêm túc mà nhìn La Chính Hào, vỗ vai của anh ta: “cuối cùng cũng thấy cậu giống người anh em rồi đấy.”
 
Phí Tịnh và Địch Nguyên đều không ưa nhau, một đường đến đại đội đặc cần vô cùng căng thẳng. Vừa xuống xe, Ngải Hân đã đứng ở trước cổng đón cô ấy, gọi lớn một tiếng “Tịnh Tịnh”, sau đó đi đến nắm lấy tay cô ấy.
 
Lần này Phí Tịnh không có ôm cô, mà là bận cáo trạng tội danh của Địch Nguyên cho Ngải Hân nghe.
 
“Cậu mau giúp mình xử lí Địch Nguyên đi. Cậu ta lại chê mình!”
 
“Chê cậu cái gì?” Ngải Hân biết, Địch Nguyên giỏi nhất là chê cái ăn mặc, cách trang điểm của Phí Tịnh. Hôm nay Phí Tịnh mặc một chiếc áo khoác ngắn dê cừu rất xinh đẹp, phối với chiếc váy xếp ly chất nhung len, tạo kiểu tóc uốn nhẹ cụp vào trong, ăn diện rất là thời thượng mà.
 
Địch Nguyên đi đến nói: “váy nhung lên mà lại phối với tất da cừu, gu phối đồ không đúng.”
 
Ngải Hân dở khóc dở cười: “không phải là do trời lạnh à, tất da cừu giữ ấm mà.”
 
“Muốn thời thượng mà còn sợ lạnh, đúng là không thể chịu nổi.”
 
“Cậu...” Phí Tịnh căm ghét mà trừng cậu ấy, nghiến răng ken két, “đợi tí nữa hạ độc chết cậu.”
 
Hai người họ đấu võ mồm suốt cả quãng đường đi đến nhà ăn.
 
Triệu Dục Thành đứng ở đằng sau Ngải Hân, nhìn rõ ràng cảnh này, không nhịn được cười mà nói: “hai người này có phải là oan gia ngõ hẹp không vậy.”
 
Ngải Hân quay đầu: “đội trưởng Triệu, anh đến từ lúc nào thế?”
 
“Đúng lúc đi ra thì thấy hai người họ đang đấu võ mồm.”
 
Ngải Hân cũng rất đau đầu về hai người họ: “haizz, hai người này, trời sinh đã không hợp nhau rồi đi, từ lúc ở đội huấn luyện mới mà cãi nhau đến tận bây giờ.”
 
“Nhưng mà ở tiết mục biểu diễn lần trước, hai người họ phối hợp rất tốt mà?” Triệu Dục Thành vẫn còn nhớ mãi không quên với lần hợp tác vô cùng ăn ý lần trước.
 
“Cũng đúng.” Ngải Hân nghiêng đầu, như có suy nghĩ gì đó, “xem ra hai người họ cần một sân khấu.”
 
Trừ chiến sĩ đi làm nhiệm vụ thì bây giờ mọi người đều tập hợp ở nhà ăn rồi. Triệu Dục Thành và Ngải Hân vừa đi vào nhà ăn liền bất giác cười.
 
Vậy mà Ngải Hân lại nói đúng chuẩn, chỉ cần cho hai người họ một sân khấu thì Địch Nguyên và Phí Tịnh liền có thể đi lên diễn một vở kịch đặc sắc.
 
Gói há cảo cũng là một sân khấu mà!
 
Hai người họ vô cùng thần kì, tạm thời bỏ qua thành kiến đối với đối phương, vậy mà lại đang thảo luận sôi nổi về phong cách gói há cảo của quê hương từng người.
 
“Được rồi, lần này không cần lo là Địch Nguyên sẽ bị hạ độc nữa.” Ngải Hân lắc lắc đầu, thực sự là hai người trẻ con mà.
 
Triệu Dục Thành lại nhỏ giọng nói: “xem ra, tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
 
“Hả...” Ngải Hân không hiểu, quay đầu lại nhìn Triệu Dục Thành: “anh yên tâm cái gì cơ?”
 
Triệu Dục Thành mỉm cười: “không nói cho em biết.”
 
*mười vạn tệ: khoảng 350 triệu tiền Việt.
*thái tuế: cách người xưa gọi bọn ác độc cướp bóp của nhân dân.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui