Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Sau khi nói rõ mọi chuyện với Giang Tục, tâm tình Lâm Tây tốt hơn rất nhiều, cơm trưa cũng ăn nhiều hơn một chén.

Hai mươi tuổi đúng là tốt, ăn nhiều cũng sẽ không béo, không giống vài năm sau này, mỗi ngày chạy theo hôn lễ như cún, cũng không thế ăn, thịt trên bụng giảm xuống không ít.

Buổi chiều lên tiết tiếng Anh, từ ba giừo luôn luôn đến hơn bảy giờ mới tan lớp. Loại tiết học khổ hình này, Lâm Tây nhất quán là cùng Tiểu Phương ngồi chung một chỗ, có thể nói chuyện một chút. Đến giữa tiết, giáo viên đột nhiên bắt làm luyện tập đối thoại, nam nữ một cặp, mọi người đều tự bắt cặp với nhau.

Phó Tiểu Phương là người không nghĩa khí, rất nhanh bắt cặp với nam sinh ngồi phía trước. Thừa lại Lâm Tây, cô vừa đánh giá khắp nơi, vừa mới chuẩn bị bắt cặp với bạn nam phía sau, chỗ ngồi bên cạnh vốn thuộc về Phó Tiểu Phương, đã bị một người ngồi xuống.

Lâm Tây nhìn người tới một cái, nhịn không được liếc trắng mắt. Từ cửa sau phòng học chui qua đây, thật sự là làm khó hắn rồi.

Trên người Hàn Sâm còn mang theo nhàn nhạt mùi nước cạo râu, vừa nhìn đã biết mới rời giường không bao lâu.

Lâm Tây ghét bỏ nhăn nhăn mũi, chế nhạo nói: "Hàn đại gia, cậu còn có thể lên lớp sao?"

Hàn Sâm vén vén tóc, túm túm nhìn Lâm Tây một cái, trả lời: "Tỉnh ngủ, thì tới."

Lúc này, giáo viên để mọi người mang tai nghe, Lâm Tây lấy giấy bút thời điểm nhớ tới Hàn Sâm, khinh thường hỏi: "Cậu đừng với tôi cậu lại không mang giấy bút."

Hàn Sâm nhíu mày, một dáng vẻ đương nhiên.

Lâm Tây muốn đẩy món hàng này đi thật xa, chỉ vì bản thân gây họa, cũng là đủ chán ghét. Lo lắng đến thành tích, Lâm Tây oán niệm lấy một cặp giấy trong vở của mình, sau đó lại lấy bút trong túi đưa cho Hàn Sâm.

"Nhớ cho rõ, nếu cậu hại chết tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu."

Hàn Sâm nhận giấy bút, không đứng đắn nói: "Chúng ta vốn là không yên, chỉ cần tôi còn để ý cậu, đã không yên rồi."

"..." Lâm Tây quả thực chịu không nổi sự bá đạo của cái tên đầu tóc không giống ai này rồi, cũng lười nói với cậu ta, trực tiếp đeo tai nghe trước mặt lên.

Nội dung chính của tiết này là nghe đối thoại, sau đó dùng lời nói bản thân suy diễn cảnh tượng nghe được. Xét thấy tiếng anh của Lâm Tây tương đối kém, có thể nhớ kỹ càng nhiều, thì phải viết lại càng thiếu, cho nên Lâm Tây nghe phá lệ nghiêm túc. Mười phút đi qua, cô ghi lại tràn đầy hai trang giấy.

Lại quay đầu nhìn Hàn Sâm, thời gian nghe dài như vậy, hắn chỉ cầm bút của Lâm Tây vẽ một thiếu nữ hoạt hình trên giấy, tóc ngắn mắt to, rõ ràng là dáng vẻ của Lâm Tây.

Lâm Tây quả thực khó có thể tin, đè thấp giọng, lại áp không được phẫn nộ: "Hàn Sâm, cậu có ý gì? Cậu muốn hại chết tôi phải không?"

Hàn Sâm vẫn ung dung, trên tay vẫn lướt bút, cuối cùng ở sau lưng thiếu nữ vẽ thêm một đôi cánh. Hoàn thành họa tác, Hàn Sâm ném văng bút, một mặt không có biểu cảm.


"Năm phút một lần."

"Bình thường phân cao, áp lực cuộc thi sẽ nhỏ, hiểu không?" Lâm Tây càng nghĩ càng tức giận: "Sao cậu không tập trung nghe?"

"Nghe không hiểu." Hàn Sâm đem tai nghe nhất quăng, dựa vào phía sau giống như đại gia.

"Cậu nghe không hiểu thì qua chỗ tôi làm gì?"

Hàn Sâm vừa nhấc đầu, trừng mắt nhìn cô: "Thích cậu."

Lâm Tây hết cách với cái người không thể nói lý này: "Đến cùng thì sao cậu lại vào được đại học C?!"

"Lúc tôi thi đại học, ngồi phía trước là thủ khoa năm chúng ta." Hàn Sâm cười, biểu cảm còn rất đắc ý: "Ánh mắt rất tốt, nên vào được đây."

"..."

Thấy lâm tây muốn xù lông, Hàn Sâm mới không chút hoang mang nói: "Đừng có gấp, không phải chỉ là một môn thôi sao? Sẽ có biện pháp qua."

Lâm Tây đang muốn mắng hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên vừa quay đầu lại, nói với nam sinh gầy yếu phía sau: "Vở của cậu đâu, cho ông đây mượn chép một chút."

Giọng điệu hung ác, rất giống xã hội đen.

Nam sinh phía sau bị dọa cho rụt lại một chút, vội run run dâng vở ghi của bản thân lên.

Hàn Sâm cầm lấy, dương dương đắc ý quơ quơ, nói: "Xem này, này không phải giải quyết rồi hả?"

Lâm Tây: "..."

****

Thời gian cơm chiều, Phó Tiểu Phương đột nhiên bị kêu đi hoạt động xã đoàn. Bỏ rơi Lâm Tây, một mình cô chạy đi phố ăn vặt mua ma lạt thang. Trong phố ăn vặt rất đông, đều là vừa tan lớp trễ.

Lâm Tây chỉ có một người, vốn chuẩn bị mua mang về phòng ngủ ăn, kết quả lúc đứng chờ, đột nhiên bị người ta xách lên như chim cút.

Lâm Minh Vũ vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi đầy đầu cứ như vậy xuất hiện phía trước Lâm Tây, hạ độc thủ gọi một chén ma lạt thang, tốn của Lâm Tây hơn bốn mươi đồng. Lấy giá hàng năm 2006, bánh kem và một đống món ăn mặn mới tốn nhiều, cô quả thực khó có thể tin anh ăn sao đến hơn bốn mươi.


Mặc dù có chút đau lòng, vẫn là ngoan ngoãn thanh toán tiền, ai kêu cô đuối lý làm gì.

Lâm Minh Vũ cũng không nói chuyện với cô, cúi đầu bắt đầu ăn, ăn hoàn toàn như dã thú. Lâm Tây nhìn một viên "Trứng mặn" ở trong bát, hình ảnh này thật sự là lạt mắt.

Thật vất vả đợi đến khi Lâm Minh Vũ ăn xong, Lâm Tây hai tay tạo thành chữ thập, một mặt nịnh nọt nói: "Anh, anh xem chúng ta đây là có ràng buộc huyết thống mà, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được." Nói qua lại khách sáo hỏi: "Sao rồi anh, còn muốn thêm không?"

"Cho một chén giống vậy, buổi tối anh ăn khuya."

"... Anh, kỳ thực ăn nhiều tiêu hóa không tốt."

Lâm Minh Vũ liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng: "Hừ."

Lâm Tây ý thức được Lâm Minh Vũ là cố ý dọa cô, này mới yên lòng, hắc hắc một tiếng: "Anh... vậy việc ôn thi cấp bốn kia..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Đừng từ chối nhanh vậy mà." Lâm Tây nói: "Cho em một cơ hội bù lại đi mà, thế nào?"

Lâm Minh Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái, rút tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, cuối cùng vò thành một cục, tùy tay ném đi: "Như vậy đi, nếu em làm thay anh một việc, anh sẽ tha thứ cho em."

Lâm Tây vừa nghe sự tình rốt cục có chuyển biến, tự nhiên là đáp ứng đầy miệng: "Được được, thay gì ạ?"

"Đi làm thành viên đồng hành với Giang Tục."

"Thành viên đồng hành với Giang Tục?" Lâm Tây tò mò trừng mắt nhìn: "Sao anh không đi?"

"Xa quá, ở đại học B." Lâm Minh Vũ kể về chuyện lần này: "Cùng Giang Tục chơi game thua, cậu ta vì trả thù vụ lần trước của anh, nên cố ý. Cậu ta một năm tham gia trăm tám mươi mấy trận đấu, cho tới bây giờ không nói muốn bạn đồng hành cổ vũ, lần này xa như vậy, cậu ta nói anh đi!"

Đại học B và đại học C, một cái ở phía nam, một cái ở phía bắc, ngồi xe công cộng ũng phải hơn ba tiếng, chiêu này của Giang Tục cũng là đủ ngoan.

Lâm Minh Vũ vỗ vỗ lâm tây: "Việc này em làm tốt, anh sẽ tha thứ cho em."

"..."


"Đúng rồi, " Lâm Minh Vũ nhắc nhở Lâm Tây: "Nhớ được mang cái bảng hiệu cổ vũ."

"Bảng hiệu gì?"

Lâm Minh Vũ điệu bộ trừu tượng: "Chính là cái loại ghi tên tuyển thủ, trong nhóm đều sẽ chuẩn bị."

"Ờ."

Cùng cái người đầu trọc Lâm Minh Vũ về phòng, bên đường đều là ánh mắt người qua đường. Bản nhân Lâm Minh Vũ hiển nhiên đã quen, thật sự tự tại, lại nhìn Lâm Tây, nhàn nhạt sỉ cảm vờn quanh.

"Đúng rồi." Lâm Minh Vũ đẩy lâm tây một cái: "Đến cùng là vì sao em muốn tđạt 550?"

"Vì tương lai!"

"Em nghĩ anh tin sao?" Lâm Minh Vũ khinh bỉ nhìn Lâm Tây.

Lâm Tây gãi gãi đầu: "Kỳ thực là vì giải quyết chuyện lớn của đời người." Cô cười hắc hắc: "Cho nên anh à, anh phải giúp em đó!"

"..."

*****

Giữa tháng mười một, thời tiết chuyển mát, nhà tắm trường học đã mở ra.

Lâm Minh Vũ chơi bóng cả buổi chiều, gọi Giang Tục cùng đến nhà tắm, Lâm Minh Vũ một đường đều cười đến dừng không được.

Giang Tục nhịn không được ghét bỏ: "Sao cậu cứ luôn cười ngu ngốc như vậy làm gì?"

Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng vui vẻ: "Còn không phải đứa em gái ngốc kia sao."

Nghe được là chuyện của Lâm Tây, Giang Tục bất động thanh sắc thả chậm bước chân.

"Cô ấy thế nào?"

"Ha ha ha, con nhóc để ý một tên nam sinh khoa anh ngữ, người ta ngại thành tích kém cỏi của nó, muốn con nhóc này thi cấp bốn được 550, con bé coi là thực, ngốc hay không chứ?"

"Ai?" Giang Tục hơi hơi nhíu mày.

"Lâm Tây đó."


"Ai của khoa anh ngữ?"

Lâm Minh Vũ nghe Giang Tục hỏi, bắt đầu nghiêm cẩn nhớ lại: "Hình như là một người tên là Lục Nhân Già."

"Ừm."

Lâm Minh Vũ thấy Giang Tục tựa hồ không quan tâm, cũng không nói thêm gì nữa, vội vòng vo đề tài: "Thấy cậu nghĩa khí cạo đầu theo giúp tôi như vậy, trận đấu kia của cậu, tôi tìm được người thay tôi đi với cậu rồi."

Giang Tục lườm Lâm Minh Vũ một cái: "Lâm Tây?"

"Ai nha cậu thật sự là quá thông minh mà."

Giang Tục lại lườm một cái: "Lâm Minh Vũ, cậu chơi thua mà không chịu nhận."

Lâm Minh Vũ nở nụ cười xấu xa: "Anh nợ em gái trả, hợp tình hợp lý."

...

Thứ năm, Lâm Tây vì đi thay cho Lâm Minh Vũ, bỏ môn tự chọn.

Giang Tục phải đi theo trường học, vì làm vẻ vang trường, tự nhiên đãi ngộ là không giống. Lâm Tây chuyển xe đến bốn tiếng mới đến. Cô không thể không thừa nhận, chiêu chỉnh người này của Giang Tục thật sự quá độc ác, so "Tiểu đệ" Lâm Minh Vũ không biết cao cấp đến nơi nào rồi.

Đại học B người vốn nhiều, Lâm Tây tìm hội trường rất lâu, lúc đến hội trường đại học B, cửa ra vào đã chật cứng.

Lâm Tây tuy rằng là tới thay, nhưng vẫn là tận chức tận trách, Lâm Minh Vũ nói cô chuẩn bị cái bảng tên cổ vũ, cô thực sự chuẩn bị một cái. Phá hư mấy cái hộp đựng giày, dùng bút ký tên viết tên Giang Tục lên.

Lâm Tây giơ tấm bảng lên trong đám người, thoạt nhìn, có chút giống như chủ hàng quán ở nhà ga giơ bảng chào hàng khách.

Vốn Lâm Tây là muốn tìm Giang Tục, kết quả cô thất loan bát chuyển, Giang Tục không tìm thấy, lại đụng phải một người quen khác - - Lục Nhân Già.

Hôm nay cậu mặc một thân quần áo màu đen chỉnh chu, trên đầu còn bôi keo xịt tóc, đứng gần có thể ngửi được một cổ hương vị khiến người đi qua muốn chết.

Lục Nhân Già thấy Lâm Tây, trong mắt thoáng qua một giây kinh ngạc, lập tức nhíu nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Lâm Tây tự nhiên là không chịu lỡ mất cơ hội, dùng hết thủ đoạn, cơ trí trả lời: "Đương nhiên là tới tìm cậu!"

Lục Nhân Già đánh giá cô, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng tầm mắt chậm rãi lướt xuống phía dưới, dừng ở trên tay Lâm Tây.

Hộp giày trên sàn, Lâm Tây dùng bút ký tên viết xiêu vẹo năm chữ.

【 Giang Tục cậu tuyệt nhất! 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận