Tối Chung Lưu Phóng

Kỷ Sách hơi cứng người, sau đó nhếch khóe miệng cười tự giễu, thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế.

Lô Vi vuốt vuốt tóc, mím môi không nói gì.

Lương Thượng Quân cảm thấy khó chịu giống như ăn quá nhiều dẫn tới dạ dày thõng xuống.

_____Vương Bân, Hiệu trưởng Lô đã sớm biết kế hoạch của bọn họ.

Chẳng thể nghi ngờ, lời Cha Triệu nói đã khiến họ bị đả kích không nhẹ.

Trăm phương ngàn kế thăm dò điều tra, tự cho là không lộ chút sơ hở, nhưng quay đầu lại mới biết, hóa ra hết thảy đều do bên trên an bài. Họ bất quá chỉ phối hợp với bề trên diễn một trò khỉ mà thôi, lại còn diễn ngọt xớt như mật.

Metasequoia, thủy sam, từ này đột nhiên lại ban cho họ cảm giác sứ mệnh mãnh liệt, không còn phải hành động lén lén lút lút trong bóng tối nữa, đây là nhiệm vụ quang minh chính đại đã được cho phép.

“Metasequoia…Nó chỉ cái gì?” Kỷ Sách hỏi cha Triệu.

Đây là vấn đề trước mắt mà ba người muốn biết nhất, nếu cấp trên đã ra chỉ lệnh rõ ràng, hơn nữa còn bảo “Nỗ lực hết mức”, như vậy đòi hỏi hết mọi tình báo chắc cũng không quá đáng đâu.

“Lão không biết” Đáp án cha Triệu cấp cho họ thế nhưng lại là câu này.

“Tôi không tin” Kỷ Sách chất vấn.

Cha Triệu nhìn thẳng hắn nói: “Thứ ở trong tay tụi bây, thực sự là tất cả tư liệu chúng ta có. Khi đó chuyện của vợ chồng Kỷ Kha đã qua thẳng tay lão, chúng ta chỉ lấy được bấy nhiêu. Thông tin này là tìm được trên thi thể Kỷ Kha, được khắc trên lòng bàn tay nó, sau đó do các tù binh được thả ra truyền đạt lại”

“Vậy tại sao không mang thi thể họ về? Họ dùng chính thân thể mình lưu lại đầu mối, tìm kỹ lại dám chừng sẽ phát hiện càng nhiều hơn! Tại sao lại vứt họ ở đó như vậy?”

Tâm tình Kỷ Sách hơi mất khống chế, hắn vẫn còn nhớ như in cái linh đường trống không nọ, nhớ chú Vương lặp đi lặp lại mấy từ “Anh hùng” và “Tín ngưỡng”, nhưng hôm nay hắn càng lúc càng không thể hiểu rõ hàm nghĩa của nó.


“Đó là chiến trường!” Cha Triệu nổi giận mắng, “Cảnh hỗn loạn và tan vỡ lúc đó mày không thể tưởng tượng nổi đâu, hơn nữa bộ đội lại nhận được mệnh lệnh rút lui khẩn cấp, mày nghĩ sao? Kêu mấy binh sĩ mong muốn về nhà tới phát điên kia quay về trại tù binh của địch cõng thi thể đi?!”

Kỷ Sách nhất thời nghẹn lời, về mặt lý trí hắn đương nhiên hiểu lời cha Triệu nói không sai, nhưng về mặt tình cảm vẫn thấy khó chấp nhận nổi.

Mà lúc này Lương Thượng Quân không còn muốn biết về thủy sam gì đó nữa, điều duy nhất anh muốn làm hiện giờ là lôi Kỷ Sách ra khỏi nơi này, anh có dự cảm nếu để hắn sa vào quá, hắn nhất định sẽ chui vào đường cùng.

Có người còn ý thức được điểm này sớm hơn cả anh, Lô Vi đúng lúc lên tiếng: “Nếu đã vậy, bọn tôi cũng không cần ở đây lãng phí thời gian nữa, về chuẩn bị thôi, các anh ăn cơm tối xong thì xuất phát liền đi”

Lương Thượng Quân cũng đứng dậy cáo từ, Kỷ Sách biết dụng ý của họ, bèn không kiên trì nữa.

Lúc chỉnh lý hành trang, Lô Vi đứng sau lưng hai người họ. Cô là chỉ huy chiến thuật đóng giữ tại căn cứ, không cần theo họ trèo non lội suối, nhìn bóng lưng bận bịu của họ lúc này, cô không khỏi thở dài: Hai cái tên này đúng là không để người ta bớt lo chút nào.

“Tôi đã nghiên cứu qua cách tác chiến bên ngoài rồi” Lô Vi đột nhiên nói.

“Gì?” Lương Thượng Quân lơ đãng đáp một tiếng.

“Lúc tác chiến bên ngoài các chiến sĩ có một chu kỳ phản ứng tâm lý tự nhiên, đây là trạng thái mà bất cứ cuộc diễn tập nào cũng không thể mô phỏng được, cũng là kinh nghiệm mà kiểu tác chiến ngắn hạn vô phương thể nghiệm hoàn chỉnh được”

Lô Vi giống như đang giảng đạo họ, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân không biết nên đáp lời hay nên giữ im lặng, may mà cô không ép họ phải phản ứng, chỉ đứng đó thao thao bất tuyệt.

“Đầu tiên, trong chiến đấu binh sĩ đều sẽ phải trải qua giai đoạn sợ hãi chiến đấu chừng một tháng, cảm giác áy náy vì giết đồng loại sẽ dễ khiến giai đoạn này xuất hiện lính đào ngũ”

“Tiếp theo là giai đoạn chiến đấu kích động kéo dài từ hai tới ba tháng, lúc này bản năng cầu sinh và cạnh tranh của động vật sẽ khiến các binh sĩ cảm thấy tê liệt đối với sự giết chóc, mùi máu tanh trái lại càng khiến họ phấn khích hơn.”

“Cuối cùng là giai đoạn mỏi mệt xuất hiện vào năm sáu tháng sau, ý chí chiến đấu sụt giảm, trong giai đoạn này, các binh sĩ rất dễ sinh bệnh tâm lý. Trên trận địa, bệnh viêm da mẩn ngứa, sốt rét, loét da diện tích lớn ở bộ binh; điếc tai và viêm khớp nghiêm trọng, đau dạ dày ở pháo kích…Sẽ khiến họ sinh tâm tình ghét và sợ chiến đấu, người bị quá nặng thậm chí còn phát sinh hiện tượng tự hại và tự sát…


Nói tới đây thì Lương Thượng Quân đã hiểu, anh nhìn Kỷ Sách.

Kỷ Sách cũng hiểu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lô Vi, cười cười: “Cho nên?”

“Cho nên, hủy bỏ khẩn cấp công trình C-3 đối với quân đội và quốc gia mà nói có lẽ rất đáng tiếc, nhưng đối với các tướng sĩ đoàn 598 lại là một tin cực vui. Anh đừng trách họ, họ quá khao khát thoát ly chiến tranh, trên chiến trường như vậy, để có thể giữ mình sống sót họ đã phải dốc hết toàn lực”

“Không cần an ủi tôi” Kỷ Sách bình tĩnh nói, “Hiện tại những chuyện đó đối với tôi mà nói đều chỉ là bối cảnh nhiệm vụ mà thôi”

Lúc sắp xuất phát, trong đầu Lương Thượng Quân còn hơi rối loạn. Anh thừa nhận anh không có được tố chất tâm lý biến thái như Kỷ Sách, anh không có đủ thời gian suy nghĩ mấy vướng mắc đó, mà cho dù rảnh anh cũng không tài nào suy nghĩ thấu triệt được.

Lô Vi nói đúng, Hiệu trưởng cũng được, Vương Bân cũng tốt, đều là lão hồ ly ngàn năm, đấu trí đấu dũng với loại người này tuyệt đối không phải hành động sáng suốt. Điều duy nhất họ có thể làm chính là tìm ra một đại lộ trong cái bẫy mà các lão ấy bố trí.

Cha Triệu đã an bài khá chu toàn cho họ, Lô Vi, Khuất Tử và Tùng Kiến Bằng ở lại thủ trong căn cứ ven sông Nam Ôn, tiếp tế hậu phương, truyền tin, chi viện không trung đều được đảm bảo thật tốt.

Sau khi đổi trang bị xong, người của trường quân đội cộng thêm người dẫn đường tiểu Sử, tổng cộng là mười người, đương nhiên rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn, vì vậy cha Triệu chỉ một con đường kêu họ nhân đêm tối lẩn vào trong rừng.

Họ đi một mạch, dần dần rời khỏi thành trấn, trước khi bước vào rừng Lương Thượng Quân quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh trăng, sông Nam Ôn tĩnh lặng lấp lánh sóng gợn trong vắt, trong không khí dường như cũng ngập tràn một mùi hương thơm ngọt ấm áp, làm lòng người không nỡ rời xa. Thị trấn nhỏ này xây men theo dòng sông uốn lượn, bốn phía đều là cây cối um tùm. Phía nam trấn có một rừng chuối tiêu và quýt, gió hòa quyện hương trái cây từ nơi đó thổi qua đây.

Xoay người lại, nơi họ tiến vào sinh trưởng rất nhiều cây hòe cổ thụ, cành nhánh thô to ngoằn ngoèo kéo dài hướng lên bầu trời đêm, bóng cây lượn lờ như đang tiễn đưa họ.

Phải trở về, nhất định phải sống sót trở về. Lương Thượng Quân thầm nắm quyền.


Đi tới gần nửa đêm, họ chui vào rừng sâu rậm rạp. Cây cối che khuất bầu trời, không thể phân biệt phương hướng, đêm tối đi đường núi cũng không an toàn, họ bèn tìm một khoảng đất trống đóng trại, không đi tiếp nữa.

Đây là đêm đầu tiên họ bước vào rừng Điền Nam.

Tiểu Sử tìm vài nhánh cây dễ cháy đắp lên một đống lửa, mười người lặng lẽ ngồi, đại khái là vì tâm tình hơi khẩn trương, ban đầu không có ai nói chuyện, đều ngẩn người nhìn đống lửa.

Thật ra Lương Thượng Quân rất muốn ngủ sớm, anh biết thể lực mình có khiếm khuyết, hy vọng có thể cố gắng tích góp thêm chút đỉnh, tránh cho sau này liên lụy mọi người. Nhưng chuyện không như ý muốn, anh mấy phen nhắm mắt rồi lại mở mắt đều vô phương nhập mộng, ngay lúc anh đang đấu tranh giữa việc ngủ hay thức thì Ba Hoa đề xuất ra một vấn đề vô cùng có tính xây dựng.

Ba Hoa tha thiết nhìn Tiểu Sử: “Nghe nói trong rừng Điền Nam thường dẫn tới bệnh lở háng, đồng chí Tiểu Sử à, bệnh này sẽ không gây tuyệt tôn chứ?”

Tiểu Sử liếc hắn, quay đầu qua nói với Kỷ Sách: “Hôm nay chúng ta hơi chệch hướng rồi, chủ yếu là vì con đường này khá thích hợp dựng trại, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi về phía Đông, thẳng hướng nước địch”

Kỷ Sách ngậm cái đèn pin nhỏ xem bản đồ, gật đầu đồng ý.

Ba Hoa bị coi thường thẳng thừng, bất quá hắn vẫn có cống hiến, chí ít thì hắn dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc.

Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai Ba Hoa an ủi, sau đó đi tới cạnh Kỷ Sách ngồi xuống, ngón tay vạch theo lộ trình được đánh dấu màu đỏ, hỏi: “Tiểu Sử, trên lộ trình này có nơi nào liên quan tới thủy sam không? Tỷ như rừng thủy sam hay thôn xóm nhỏ có tên liên quan tới thủy sam gì đó?”

Tiểu Sử ngẫm nghĩ rồi đáp: “Theo tôi biết thì không có. Rừng nơi này đều là rừng nguyên thủy, thực vật phân bố nhiều và phức tạp, rất ít xuất hiện rừng đơn nhất diện tích lớn, thủy sam ở Điền Nam cũng rất phổ biến, không có nơi nào đặc biệt. Căn cứ theo lộ trình tạm thời, có thể chúng ta sẽ đi qua ba thôn xóm, hai nội cảnh, một ngoại cảnh, nhưng đều không có chỗ nào tên thủy sam”

Kỷ Sách ở một bên chợt bật cười: “Ngay cả Vương Bân cũng không giải thích được, chúng ta nghĩ nhiều cũng vô dụng, đi bước nào tính bước đó đi. So với chuyện này, có một vấn đề khác càng khiến tôi quan tâm hơn”

“Vấn đề gì?”

“Hồi trước lúc huấn luyện chúng ta vẫn luôn chuẩn bị cho bên Quảng Tây, kế hoạch ban đầu cũng là xuất cảnh từ huyện Tịnh Tây, nhưng sao tới lúc xuất phát lại đổi thành đi Điền Nam?”

Hắn vừa nói vậy liền dẫn tới sự cộng hưởng của mọi người, Ngô Nhị bày tỏ hắn vốn còn tưởng được đi Nam Ninh coi mắt, lần này hoàn toàn vô vọng rồi.

Vưu Vũ nói: “Chẳng phải vì bên này dễ chiếu ứng hơn sao, có cha Triệu giúp đỡ, chúng ta hành động cũng tiện hơn”

Kỷ Sách lắc đầu: “Không, bên này có cha Triệu thì bên kia cũng sẽ có cha Ngô cha Trương cha Mã, xưa nay họ chưa từng thiếu người”


“Chắc vấn đề địa hình, bên này vào núi thuận lợi hơn chút, hành động cũng mau và kín đáo hơn” Cung Trì chưa từng đi Quảng Tây, nhưng hắn cảm thấy dù với thể lực của mình, cuộc bôn ba hôm nay cũng không mệt lắm.

Tiểu Sử xen lời: “Nếu nói thuận đường thì chắc chắn bên Nam Ninh thuận đường hơn, hơn nữa lân cận nhiều khách du lịch, xuất nhập cảnh càng khó bị chú ý hơn”

Trương Tam cười he he hai tiếng, nói xàm: “Hay tại mấy em gái bên này đẹp quá nên Thủ trưởng mới tạo cơ hội cho chúng ta”

“…” Kỷ Sách không bình luận gì.

Lương Thượng Quân xé miếng thịt khô nhai, dù mùi vị rất kém, bất quá mùi thịt vẫn dẫn dụ Kỷ Sách lại, hắn không khách sáo giật lấy miếng thịt trên tay Lương Thượng Quân bỏ vô miệng mình, rồi thuận thế dùng câu hỏi ngăn chặn sự bất mãn của Lương Thượng Quân: “Em nói xem”

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lương Thượng Quân cũng không tiện phát hỏa, đành mở miệng nói: “Đứng trên góc độ của chúng ta mà nói, thì vào núi từ nơi nào cũng như nhau. Xảy ra thay đổi lâm thời thế này, tôi cảm thấy khả năng lớn nhất chính là hành trình của địch do Bộ an ninh quốc gia thu được đột nhiên thay đổi”

Kỷ Sách ăn thịt khô ăn rất sung sướng, ra hiệu anh nói tiếp.

Lương Thượng Quân đưa mắt nhìn miếng thịt bị tên khốn này tước sạch, trong lòng tức ói máu: “Chiếu theo lẽ thường, kẻ địch muốn vào biên giới nước ta cũng sẽ chọn đường dễ đi, họ xuất phát từ tỉnh A vào Quảng Tây là gần nhất, nhưng hiện giờ cấp trên kêu chúng ta đón họ trên con đường vừa xa vừa ngoằn ngoèo này, tôi hoài nghi nhiệm vụ của họ thay đổi”

Thật ra anh còn hơi lo ngại, lộ trình là do Sunnah cung cấp, lâm thời thay đổi vậy mà Bộ an ninh quốc gia chẳng mảy may nghi ngờ, thật không biết Sunnah cấp cho bên trên thứ tốt gì mà giành được sự tín nhiệm mạnh như thế.

Bất quá mấy chuyện này anh sẽ không nói ra, chuyện liên quan tới Sunnah mấy đội viên khác đều không biết, dẫu sao phe hợp tác là kẻ địch từng huyết chiến, có khả năng sẽ khiến họ nảy sinh tâm lý chống đối.

“Tóm lại chúng ta chiếu theo lộ trình đã định mà đi là được, bất quá phải hết sức cẩn thận, vì hiện giờ biến số rất lớn, rất có khả năng bên trên cũng không rõ tình hình, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đụng độ kẻ địch” Kỷ Sách ra tổng kết, an bài Ngô Nhị và Trương Tam làm lính gác ca đầu, kêu mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, Lương Thượng Quân len lén trộm thịt khô trong túi của Kỷ Sách.

“Ngốc Tặc, qua đây, tôi có chuyện muốn nói với em” Kỷ Sách kề vào tai anh nói một câu, xong xách cổ áo anh lôi ra khỏi doanh trại.

Vưu Vũ thấy bóng dáng hai người họ lẩn vào bóng tối, bèn trở mình, rồi lại trở mình, trong lòng vẫn cứ khó chịu, dựa trên tôn chỉ mình không ngủ được đứa khác cũng đừng hòng yên giấc, cậu hung ác đá Ba Hoa một cước, Ba Hoa vừa thiếp ngủ liền bừng tỉnh: “Tư thế không đúng! Ngồi dậy ngủ lại!”

Ba Hoa ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận