Tối Chung Trí Năng

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan


Đỗ Thừa không biết tại sao Diệp Nam Lăng tìm mình nói chuyện, anh cũng không biết Diệp My ra sao, không biết Diệp Thành Đồ có dụng ý gì. Ở tình huống thế này, Đỗ Thừa đâu có tâm trạng để đánh cờ, nên Đỗ Thừa giao toàn bộ cử động thân thể mình cho Hân Nhi điều khiển, để Hân Nhi cùng Diệp Nam Lăng chầm chậm đánh, trong khi đó bản thân mình nghĩ về dụng ý của Diệp Nam Lăng và Diệp Thành Đồ.
Rất rõ ràng, giống như Diệp My nói, sự việc không tồi tệ như anh tưởng tượng, chỉ là ở góc độ Diệp Nam Lăng và Diệp Thành Đồ thì sự việc không hề đơn giản, chỉ là biến hóa đến mức nào thì Đỗ Thừa không thể biết được.
Bàn cờ thế nào Đỗ Thừa cũng chẳng buồn nhìn, nhưng theo lệnh của Đỗ Thừa, Hân Nhi cùng Diệp Nam Lăng đánh không ôn mà cũng không hỏa.
Diệp Nam Lăng nào biết đánh cờ cùng ông là một phần mềm lập trình, trong lòng vô cùng bái phục định lực của Đỗ Thừa, lúc như thế này mà vẫn có thể đánh cờ, không vội vã mà rất nghiêm cẩn, không sai nửa bước.
Điều này khiến bộ mặt vốn vô cùng nghiêm túc của Diệp Nam Lăng bỗng giãn ra, trong ánh mắt có chút tán thưởng, lại có chút vui mừng.
Diệp Thành Đồ bên cạnh cũng như vậy, nhưng hai người không hề nói một câu gì.
Đánh cờ gần một giờ đồng hồ, cuối cùng theo lời dặn của Đỗ Thừa, Hân Nhi đánh thắng một cách nhẹ nhàng.
“Đỗ Thừa, cậu nói xem nên xử lý thế nào?”
Diệp Nam Lăng tuy rằng thua nhưng thần sắc lại vô cùng rạng rỡ, chỉ là trong giọng nói có chút biến hóa, bỗng dưng trầm xuống.
Nhìn thần sắc biến hóa của Diệp Nam Lăng, Đỗ Thừa biết hắn đã vượt qua cửa ải đầu tiên, nhưng đối với câu hỏi của Diệp Nam Lăng, Đỗ Thừa vô cùng đau đầu, nở một nụ cười khổ, hắn trả lời Diệp Nam Lăng: “Ông, ông muốn cháu nói thật sao?”
Diệp Nam Lăng nhìn thần sắc của Đỗ Thừa, trong lòng đã biết câu trả lời của hắn.
“Nói thật, cháu cũng không biết phải xử lý thế nào, hai bên đều không muốn từ bỏ dù là Diệp My hay Cố Tư Hân, đối với cháu đều vô cùng quan trọng” Đỗ Thừa thật thà đáp, ở tình huống thế này, hắn cũng chẳng đi tìm một lời xảo ngôn làm gì.
“Khẩu vị của cậu thật không nhỏ nhỉ?”
Diệp Nam Lăng trừng mắt nhìn Đỗ Thừa, rồi sau cũng có chút ý cười, ông nói:
“Thực ra đàn ông có nhiều hồng nhan thì cũng không phải việc gì sai trái, huống chi lại là một người ưu tú như cậu, nhưng Tiểu Dao là cháu gái duy nhất của tôi, không thể để nó bị xem thường như thế được”.
Nghe Diệp Nam Lăng nói vậy, trong lòng Đỗ Thừa cũng có chút nhẹ nhõm, biết đã có đường sống, hắn vội nói với Diệp Nam Lăng: “Ông, chỉ cần gia đình đồng ý, không cần biết điều kiện thế nào, cháu cũng sẵn sàng đáp ứng”.
“Đấy là cậu nói, vậy cậu giúp tôi một việc, nếu cậu làm tốt, tôi đồng ý cậu anh với cháu gái tôi, nhưng lời khó nghe thì nói trước, nếu cậu không làm được, đến lúc đó quay lại được hay không cũng không nói rõ được, điều này cậu nên rõ”.
Diệp Nam Lăng càng nói càng thận trọng, rõ ràng đây không phải việc đơn giản.
“Ông, đó là việc gì?” Đỗ Thừa không vội đáp ứng ngay, hắn biết mình cần phải biết rõ trước đã.
“Qua mười hai ngày nữa thủ tướng Nhật qua đây thăm viếng, nhưng lúc này có ý nghĩa khác, sẽ tạo một luồng dư luận lớn ở châu Á, nên tôi muốn cậu đi phá hỏng chuyến viếng thăm này”.
Diệp Nam Lăng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Đi việc này không thể nhiều người, nếu không sẽ dễ bị phía Nhật phát hiện, lúc đầu định sắp xếp cho đứa nha đầu nhà họ Bành đi, nhưng giờ nó rời khỏi tổng cục cảnh vệ rồi, mà A Hổ và Thiết Quân đều chưa đủ tư cách, nên tôi muốn cậu đi thực hiện hành động lần này, nếu thành công thì cũng có lợi với tương lai của cậu”.
Đỗ Thừa không ngờ Diệp Nam Lăng lại là một phần tử khủng bố, hắn không thể lập tức nói điều gì: “Ông, ông cũng quá coi trọng cháu rồi, việc như vậy, một mình cháu có thể đảm đương được không?”
“Chúng tôi cử cậu đi, tất đã có sự chuẩn bị rồi”.
Diệp Nam Lăng nói một tiếng, sau đó quay sang Diệp Thành Đồ nói: “Thành Đồ, con nói rõ sự thể cho Đỗ Thừa nghe”.
“Vâng”.
Diệp Thành Đồ gật gật đầu sau đó hướng mắt nhìn về phía Đỗ Thừa, nói tiếp: “Thực ra phá hỏng cuộc viếng thăm lần này chỉ cần cậu làm một việc là được rồi, đó là phá hoại ngay từ trong nội bộ là được”.
Thấy Diệp Thành Đồ nói vậy, Đỗ Thừa biết đây là điều đã được sắp đặt từ trước, e rằng ngay từ đầu đã muốn tìm hắn rồi, chỉ là đúng vào thời điểm này chẳng khác gì hắn tự đưa đầu vào tròng.
Diệp Thành Đồ ngưng một lát rồi nói tiếp:
“Việc lần này vốn dĩ định tìm cậu để giao rồi, lúc này vừa vặn cậu tìm tới, chỉ cần cậu làm tốt nhiệm vụ lần này, việc của cậu và Tiểu Dao chúng tôi không có ý kiến gì”.
Nhìn bộ dạng đầy thành ý của Diệp Thành Đồ trong lòng Đỗ Thừa có chút cảm động.
Trong lòng Đỗ Thừa rất rõ, lần này Diệp Thành Đồ và Diệp Nam Lăng chỉ tìm một cái cớ, không cần biết hắn có nhận nhiệm vụ lần này hay không thì họ cũng không phản đối chuyện tình cảm của anh với Diệp Mỵ, nhưng việc này chỉ cần trong lòng Đỗ Thừa hiểu rõ là được.
Nhưng tại sao Diệp Thành Đồ và Diệp Nam Lăng lại đồng ý như vậy thì Đỗ Thừa không rõ.
Nghĩ một hồi, Đỗ Thừa trực tiếp hỏi Diệp Thành Đồ: “Thưa bác, bác muốn cháu phá hỏng như thế nào?”
Không nghĩ gì nhiều Diệp Thành Đồ lập tức trả lời:
“Điều này thì cậu yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần cậu làm theo đúng kế hoạch là được, nhưng lúc này chúng tôi chưa thể nói cho cậu biết được, phải đợi trước ngày xuất phát một ngày tôi sẽ nói rõ kế hoạch cho cậu”.
“Vậy lúc nào cháu xuất phát?” Thấy Diệp Thành Đồ nói vẻ thận trọng, không hở ra điều gì nên Đỗ Thừa hỏi thời gian cụ thể xuất phát.
Diệp Thành Đồ nghĩ một lát rồi nói: “Chúng tôi vẫn còn phải chuẩn bị một chút, khoảng từ 6 đến 8 ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu”.
“Vâng” Đỗ Thừa gật đầu, cơ bản sự việc đã được quyết định rồi.
“Được, Diệp Thành Đồ con đi ra ngoài đi, ba muốn nói chuyện với Đỗ Thừa một chút”.
Diệp Nam Lăng kết thúc cuộc nói chuyện, khuôn mặt nghiêm nghị của ông lúc đầu đã được thay thế bởi một nụ cười mỉm, giống như ngày đầu tiên gặp Đỗ Thừa vậy.
Hiên nhiên, thái độ của cả Diệp Thành Đồ và Diệp Nam Lăng hồi nãy đều là giả vờ.
“Ông có việc gì muốn nói với cháu à?” Đỗ Thừa không hiểu lý do Diệp Nam Lăng giữ mình lại, nhưng vấn đề này Đỗ Thừa không quá lo lắng, cũng chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, anh hỏi thẳng.
“Cố Tư Hân đàn không đến nỗi nào, nghe rất dễ chịu, con người nhìn cũng thoải mái, chỉ là bản “Thiên không chi luyến” là do cậu sáng tác à?” Thần thái Diệp Nam Lăng lúc này giống như một ông lão hiền từ, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng nói.
Nhưng Đỗ Thừa nghe xong lại có chút bất ngờ. Tuy rằng Diệp Nam Lăng nói rất mông lung nhưng căn bản Đỗ Thừa đã đoán ra được, chắc ông cũng là một người yêu mến Cố Tư Hân, xem ra sức hút của Cố Tư Hân khiến già trẻ lớn bé đều mê mẩn, đến như một nhân vật như Diệp Nam Lăng cũng cảm thấy ngưỡng mộ thần thái của cô.
“Vâng thưa ông, nếu ông muốn nghe, cháu cũng có thể đàn bản nhạc đó cho ông nghe”.
Đỗ Thừa không phủ nhận, vì chuyện đã đến nước này thì còn chối làm gì nữa, e rằng biết người đã có trăm vạn kế rồi.
“Ừ, được, để ta xem trình độ của hai người ai cao hơn”.
Diệp Nam Lăng tỏ vẻ hứng thú, sau đó ông đức dậy đi về phía Đỗ Thừa.
Sảnh lớn căn biệt thự có một chiếc đàn piano, sở thích của Chung Tuyết Hoa rất nhiều, piano là một trong số đó.
Đợi Đỗ Thừa và Diệp Nam Lăng rời khỏi phòng sách, Đỗ Thừa phát hiện đã có mấy người ngồi chờ dưới lầu rồi, có cả Diệp Thành Đồ, A Hổ, lại có cả Chung Tuyết Hoa và Diệp My.
Lúc này Diệp My ngồi cạnh Chung Tuyết Hoa, đôi môi mỉm cười nhìn Đỗ Thừa, nhưng trong nụ cười có chút lo lằng, nhưng vẫn có thể thấy rõ sự vui vẻ.
“Đỗ Thừa, sau này cậu không đối tốt với con gái tôi thì tôi không tha cho cậu đâu đấy”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa, Chung Tuyết Hoa nói.
“Bác yên tâm ạ, cháu nhất định đối tốt với Tiểu Dao” Đỗ Thừa vội đáp.
“Ừ, thế còn được” Chung Tuyết Hoa nói một cách hài lòng, trên môi cũng nở một nụ cười.
Trong lòng Đỗ Thừa cảm thấy chút ấm áp, nhà họ Diệp quả là không bạc, thậm chí có thể nói là rất tốt, khiến hắn cảm giác như người cùng một nhà.
“Được rồi, Đỗ Thừa, giờ cậu ra đàn một khúc cho lão nghe, xem trình độ đàn của cậu cao hơn hay Cố Tư Hân cao hơn”.
Diệp Nam Lăng bên cạnh lên tiếng giục Đỗ Thừa, rồi ông ngồi trên chiếc ghế sô fa vô cùng thoải mái, hơn nữa Chung Tuyết Hoa vừa pha trà.
Đỗ Thừa liếc nhìn Diệp My, trong ánh mắt Diệp My rõ ràng có chút bất ngờ và chờ mong, rồi hắn bước về phía đàn piano.
Đương nhiên, sau khi ngồi bên chiếc đàn, Đỗ Thừa để Hân Nhi điều khiển cơ thể mình.
Tuy rằng trình độ đàn của Cố Tư Hân đã vượt qua Hân Nhi, nhưng trừ khi trực tiếp được nghe Cố Tư Hân đàn, nếu không, hiệu quả khi xem qua truyền hình ti vi không thể sánh ngang thực tế, lại thêm trình độ của Hân Nhi chỉ kém Cố Tư Hân một chút, nên lúc này trực tiếp nghe Đỗ Thừa cảm thấy khác Cố Tư Hân không là bao, thậm chí còn hơn một chút.
Cho nên trong lúc Đỗ Thừa đàn, đến người không có khiếu âm nhạc như A Hổ cũng cảm thấy mê mẩn.


12-10-2012, 09:11 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui