Tối Chung Trí Năng

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan

Thanh niên kia trong lòng nghĩ không ra, nhưng lại không có nghĩa là hắn sẽ không hạ sát thủ, tuy rằng lúc trước hắn đến xác thực là có ý tứ cùng Đỗ Thừa đàm phán, nhưng là sau đó thì quan hệ đến tôn nghiêm của hắn nên ý tưởng này đã bị xóa bỏ.
"Không phải tôi muốn thử một lần mà là anh căn bản là giết tôi không nổi, cho dù có thêm cây súng này, anh vẫn là giết tôi không được".
Đỗ Thừa thanh âm rất lạnh nhưng lại thực sự chắc chắn.
Thanh niên kia bị ngữ khí Đỗ Thừa chọc giận, thanh âm lạnh lùng nói thẳng: "Được, chúng ta đây liền đánh cuộc một keo, anh nếu tránh không khỏi, cũng đừng trách tôi giết anh, nhưng là nếu anh có thể tránh đi, anh sau này muốn cùng Diệp Mỵ thế nào tôi cũng sẽ không ngăn cản".
"Được" Đỗ Thừa không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp.
Tuy rằng hắn cũng không muốn cùng Diệp Mỵ phát sinh cái gì quan hệ, nhưng là hiện tại Diệp Mỵ với hắn mà nói rất quan trọng, Đỗ Thừa tuyệt đối không thể buông tha.
Thanh niên kia cũng không nói thêm, trực tiếp theo trong súng lấy ra một viên đạn nói: "Khi viên đạn này rơi xuống đất, chính là lúc tôi bắt đầu, chuẩn bị đi".
Nói xong, thanh niên kia buông tay, viên đạn kia nhất thời hướng phía dưới rơi xuống.
Ánh mắt Đỗ Thừa không có nhìn viên đạn kia mà chú ý đến tay súng của thanh niên kia.
Một khắc này phảng phất như đọng lại, cả trong phòng có thể nói là yên tĩnh đáng sợ.
Mà ngay tại một khắc viên đạn tiếp xúc đến mặt đất, thanh niên kia động, Đỗ Thừa cũng động.
Đỗ Thừa có thể chứng kiến rõ ràng mỗi một cái dao động trên tay thanh niên kia, thậm chí có thể mười phần rõ ràng chứng kiến trên họng súng hiện lên một tia hoa lửa mỏng manh.
Ngay sau đó, thân thể Đỗ Thừa cũng làm ra phản ứng.
Hoặc có thể nói, ở một khắc này, đã muốn đổi cho Hân Nhi khống chế thân thể, làm ra phản ứng chính xác nhất.
Tuy rằng Hân Nhi khống chế thân thể nhưng là Đỗ Thừa lại vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng của viên đạn xẹt qua chính mình, chẳng qua hơi nóng kia đối với Đỗ Thừa không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Trong ánh mắt thanh niên kia rõ ràng hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn căn bản là không thể tưởng được Đỗ Thừa thế nhưng có thể trong khoảng cách ngắn như vậy tránh đi viên đạn, tuy rằng viên đạn này của hắn cố ý lệch một chút.
Chẳng qua càng làm cho hắn cảm giác không thể tưởng tượng nổi là hắn phát hiện Đỗ Thừa không chỉ tránh được một đòn này, đồng thời mang theo một nắm đấm với lực đánh khủng bố đã trùng điệp đánh trúng bụng hắn.
Tuy rằng bụng hắn đã muốn luyện tới phi thường cứng ngắc nhưng là ở một khắc này, thanh niên kia vẫn có thể cảm giác được một cảm giác đau đớn vô cùng nháy mắt đem đại não thần kinh chính mình nuốt hết, mà cả người hắn ở bên trong một quyền này của Đỗ Thừa không ngờ là bị đánh lui năm bước, hơn nữa trùng điệp ngã vào trên bàn công tác.
Bất quá, thân thể thanh niên kia thật là cũng đủ cường hãn, một quyền này Đỗ Thừa ra tay rất nặng, nhưng thanh niên kia vẫn có thể chống đỡ được để cho mình không ngã xuống đất.
Chẳng qua kết quả dĩ nhiên ngã ngũ, Đỗ Thừa thắng.
"Anh thua".
Hắn đã thu hồi quyền khống chế thân thể, nếu như không có Hân Nhi, Đỗ Thừa nhất định là sẽ không đánh cuộc cùng thanh niên kia, bởi vì cho dù có Đỗ Thừa thị lực cường đại nhưng là Đỗ Thừa lại không cách nào cam đoan mình có thể kịp phản ứng trong khoảnh khắc đó.
Cho nên, Đỗ Thừa chỉ có thể để Hân Nhi động thủ.
Bất quá, nếu đổi thành trước kia, cho dù là Hân Nhi cũng không có nắm chắc có thể làm được, nhưng là sau khi thân thể Đỗ Thừa trở nên mạnh mẽ, trừ khi người thanh niên kia ban đầu làm Đỗ Thừa bị trọng thương, nếu không Hân Nhi đều có 90% khả năng tránh khỏi.
"Cược thua, từ hôm nay trở đi, sự tình cùng Diệp Mỵ Thiết gia ta không hề nhúng tay".
Thanh niên kia sau khi khôi phục, đi nhanh hướng phía Đỗ Thừa, vươn tay ra hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Thiết Quân, có thể kết giao bằng hữu hay không".
"Tên của tôi anh đã biết".
Đỗ Thừa mỉm cười, hắn từ thần sắc Thiết Quân nhìn ra vài phần tôn kính.
Thiết Quân cùng Đỗ Thừa bắt tay, sau khi buông lỏng ra rất nghiêm túc nói: "Diệp Mỵ ở nhà của nàng, tôi sẽ không đi. Anh giúp tôi nói với nàng một tiếng, sự tình về sau Thiết gia tôi sẽ không hề nhúng tay, chúc cô hạnh phúc".
"Được" Đỗ Thừa gật gật đầu, cũng không có giải thích cái gì, bởi vì điều đó không cần thiết.
Còn Diệp Mỵ vì sao ở nhà nàng mà không đến, đã không cần Thiết Quân giải thích, nhất định là có người đang giữ Diệp Mỵ lại để Diệp Mỵ không thể rời đi.
"Đây là số đi động của tôi, hi vọng anh có cơ hội đến thủ đô chơi, chúng ta tiếp tục luận bàn".
"Nhất định".
Thiết Quân sau khi để lại số đi động liền rời đi, giống như là cho tới bây giờ đều không có xuất hiện qua.
Mà Đỗ Thừa nhìn số điện thoại kia mà có chút xuất thần, kết quả này có chút ngoài ý liệu Đỗ Thừa.
Sau khi Thiết Quân rời khỏi Hội sở Hoàng Phổ, Đỗ Thừa cũng rời đi, Đỗ Thừa đi đến Tiểu Khu nơi Diệp Mỵ ở. Thời điểm thang máy đi tới lầu mười sáu, Diệp Mỵ đang đứng ở nơi cửa, thời điểm Đỗ Thừa thấy cô, ánh mắt cô sớm đã rơi vào trên người Đỗ Thừa, giữa hai người cách xa nhau cũng không xa, khoảng cách không đến năm thước.
Đỗ Thừa đi ra thang máy, vừa đi về phía Diệp Mỵ vừa nói: "Thiết Quân để tôi nói với chị một tiếng, chúc chị hạnh phúc, mặt khác, việc của chị Thiết gia sau này sẽ không tiếp tục nhúng tay".
"Xem ra, cậu để cho tôi lại một lần nữa ngoài ý muốn" Diệp Mỵ hút một hơi thuốc lá, chẳng qua cánh tay nhỏ bé cũng hơi run, nhẹ giọng cười nói.
"Chị cũng để cho tôi cảm nhận được ngoài ý muốn, ừm, còn có vui mừng" Nhìn vẻ mặt thoáng run rẩy của Diệp Mỵ Đỗ Thừa có thể cảm giác được nội tâm Diệp Mỵ kích động.
Còn về "ngoài ý muốn" theo lời hắn đó là thân phận Diệp Mỵ, bởi vì thân phận Thiết Quân, cho nên Đỗ Thừa có thể liên tưởng đến thân phận Diệp Mỵ khẳng định cũng sẽ không đơn giản, mà vui mừng lại càng đơn giản, thân phận Diệp Mỵ càng đặc thù, đối với Đỗ Thừa mà nói ưu đãi lại càng lớn.
Diệp Mỵ chẳng qua cười duyên, lại là không có tiếp tục ở vấn đề này nói tiếp, mà là hướng phía Đỗ Thừa nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, mười phần dễ thương nói: "Đỗ Thừa, cậu tới đây một chút".
"Để làm chi".
Đỗ Thừa tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn tiếng đến trước người Diệp Mỵ.
Diệp Mỵ nhẹ nhàng hướng về bên tai Đỗ Thừa, lấy một loại ngữ khí hấp dẫn hết sức hấp dẫn nói: "Đỗ Thừa, tôi muốn cảm ơn cậu".
"Vậy chị cần cảm ơn tôi như thế nào" Cảm thụ được hơi thở nóng ấm cùng mùi thơm ngát như lan của Diệp Mỵ. Ý cười trên mặt Đỗ Thừa càng đậm.
"Cậu cứ nói đi".
Diệp Mỵ tùy tay bỏ xuống điếu thuốc, sau đó hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Đỗ Thừa, cặp môi thơm mê người trực tiếp hướng Đỗ Thừa hôn lên.
Tuy rằng Diệp Mỵ thực chủ động, nhưng là Đỗ Thừa ở phương diện này đã có một ít kinh nghiệm lại có thể mười phần rõ ràng cảm giác được động tác Diệp Mỵ có chút trúc trắc, rất rõ ràng Diệp Mỵ thoạt nhìn tựa hồ dễ thương thành thục, nhưng thực ra ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì đáng nói.
Tuy rằng đã hơn một lần dưới sự câu dẫn của Diệp Mỵ chiếm được rất lớn tiện nghi của Diệp Mỵ, nhưng là cùng Diệp Mỵ hôn môi lại là lần đầu tiên.
Cho nên, đợi đến khi Diệp Mỵ bởi vì khó thở mà dừng lại, bên khóe miệng Đỗ Thừa bỗng nhiên mang theo vài phần mỉm cười tà ý, sau đó chậm rãi nói: "Chị Diệp, thật ra tôi không thích bị động".
Nói xong, Đỗ Thừa trực tiếp hôn lên cặp môi thơm của Diệp Mỵ, chẳng qua lúc này là Đỗ Thừa chủ động.
Trong lúc nhất thời Diệp Mỵ có chút không biết phải làm sao, bất quá rất nhanh liền hào hứng đáp lại Đỗ Thừa hôn nồng nhiệt, bên trong mị nhãn, xuân ý như tơ.
Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không tại bên ngoài cửa biểu diễn, một bên điên cuồng hôn hít, một bên ôm cô đi vào phòng, hơn nữa đem cửa phòng một cước đá bay.
Sau khi đi vào trong phòng, Đỗ Thừa trực tiếp chụp lên bộ ngực làm cho người ta say mê của Diệp Mỵ, mặc dù là lần thứ hai vuốt ve nhưng là Đỗ Thừa cảm giác được lúc này đây so với lần trước càng lớn hơn một chút, hơn nữa có lẽ là bởi vì áo ngực bên trong mười phần mềm mại, xúc cảm thế nhưng so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều.
Diệp Mỵ bị Đỗ Thừa vuốt ve, hơi thở cũng dần dần nặng hơn, thân mình nhẹ nhàng giãy dụa, tựa hồ muốn tránh đi ma trảo Đỗ Thừa.
Chẳng qua Đỗ Thừa làm sao có thể để Diệp Mỵ như ý, ngược lại như bị kích thích, một tay càng hướng phía bên trong tìm kiếm.
Vừa lúc đó Đỗ Thừa bỗng nhiên cảm giác đầu lưỡi đau xót, không ngờ là bị Diệp Mỵ cắn một cái sau đó sau đó Đỗ Thừa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Mỵ yêu kiều từ ngực mình rời đi.
"Làm sao vậy, không đủ sao, nếu cậu cảm thấy chưa đủ, coi như chị giao trước lợi tức, đây chính là nụ hôn đầu tiên nha".
Diệp Mỵ cười duyên không dứt, bất quá Đỗ Thừa có thể mười phần rõ ràng cảm giác được, Diệp Mỵ thật cao hứng .
Đỗ Thừa vốn cũng không có ý tiếp tục tiến một bước, cũng không có cái gì thất vọng, nói thẳng: "Vậy được rồi, tôi nhớ kỹ, chị về sau phải giao tiếp cho tôi".
Diệp Mỵ liếc Đỗ Thừa một cái, sau đó nói: "Yên tâm, chỉ cần chị không quên, chị sẽ trả lại cho cậu".
Sau đó, Diệp Mỵ cũng không có dừng lại cái gì, trực tiếp cầm tay Đỗ Thừa cùng đi ra ngoài, lái chiếc Porsche hướng phía Hội sở Hoàng Phổ mà đi.
Đỗ Thừa ngồi ở ghế sau Porsche, nhìn thấy Diệp Mỵ, trong lòng Đỗ Thừa không biết tại sao lại thả lỏng một chút.
20-08-2012, 04:12 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui