Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu


Trước khi đồng ý trở thành đường chủ, Lê Lạc Thu đã suy nghĩ đến rất nhiều phương diện.

Xét đến tình trạng hiện tại, nàng không đồng ý khẳng định không cách nào thoát khỏi đây, đồng nghĩa với việc bị chân chính trở thành chim trong lồng.

Lại có một đêm suy nghĩ cân nhắc, Quân Thường Tiếu cùng với cái Thiết Cốt Phái này có thể bỗng nhiên quật khởi, chuyện này cực kỳ giật gân cũng thể hiện tiềm lực vô hạn.

Mà lại nói đến người ta cho mình một cái đường chủ, còn có không hạn chế tự do, nghĩ như thế nào cũng thấy rất hợp tình hợp lý.

Mấu chốt, nàng đồng ý chính là vì —— súng lửa thần kỳ!
Lê Lạc Thu là một tên sát thủ chuyên nghiệp lâu năm, tinh thông các loại ám khí, cũng ưa thích dùng ám khí.

Hôm nay, nàng có thể sở hữu cái đồ chơi phóng ra ánh sáng này nhất định như hổ mọc thêm cánh.

"Lê cô nương."
Quân Thường Tiếu nói:
"Hôm qua, chúng ta cũng đã nhấc lên một trân sinh tử ác chiến, bổn tọa tuy rất hy vọng ngươi có thể trở thành một thành viên của Thiết Cốt Phái, thế nhưng vẫn có một chút không yên lòng."
"Lo lắng ta sẽ trở mặt giết ngươi?"
Lê Lạc Thu cười nói.

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:
"Bổn tọa không nghĩ ngươi sẽ có năng lực như thế đâu."
Lê Lạc Thu nói:
"Vậy ngươi còn lo lắng cái gì chứ?"
"Bổn tọa lo lắng thuộc hạ của ngươi không biết điều, nếu như bọn hắn náo loạn trong môn phái, không phải rất khó xử hay sao."
"Quân chưởng môn, sát thủ cũng như quân đội có điều lệ phục tùng mệnh lệnh, ta bảo bọn hắn quỳ, khẳng định không ai dám đứng."
"Ta vẫn không quá yên tâm được."
Quân Thường Tiếu đưa ra một cái bình thuốc nhỏ, nói:
"Lê cô nương, đây là một loại độc dược cách ba tháng sẽ tái phát một lần, ngươi trước tiên nuốt vào đi."
"Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Lê Lạc Thu biến sắc mặt lạnh.

Quân Thường Tiếu nói:
"Ta chính là muốn tiến hành khảo nghiệm ngươi, cứ ba tháng ta sẽ giải độc một lần, cho đến một năm sau, nếu biểu hiện của ngươi tốt đẹp thì ta sẽ giải toàn bộ độc dược trong cơ thể."
"Quân chưởng môn đúng là đủ cẩn thận nha."
Lê Lạc Thu nói.


Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói:
"Trong cái thế giới thật giả khó phân biệt này, không cẩn thận một chút làm sao có thể sinh tồn."
"Khó trách ngươi tuổi tác không lớn lại có thể chấp chưởng cả một môn phái."
Lê Lạc Thu đi tới cầm lên bình thuốc trong tay, nói:
"Sau khi nuốt nó vào, ngươi sẽ đưa ta súng lửa thần uy hả?"
"Tất nhiên."
Quân Thường Tiếu nói.

Lê Lạc Thu mở nắp bình ra, sau đó ực một hơi nuốt sạch chất dịch, mùi vị lan tỏa ra có chút đắng, lại có chút cay cay, sau đó không còn cảm giác gì khác nữa.

"Đưa súng đây."
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu ném Desert Eagle qua cho nàng.

Lê Lạc Thu tiếp nhận súng, bỗng nhiên trở súng đặt họng súng ngay trên trán hắn, ngón tay nhỏ đã để ở trên cò súng, cười nói:
"Quân chưởng môn, cái đồ chơi này dùng thế nào nhỉ?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi đã muốn học, vậy ta có thể dạy."
"Xoát!"
Lê Lạc Thu thu súng lại, ngón giữa xoay xoay khẩu Desert Eagle, thực tế chứng minh, nữ nhân này chơi súng rất quen tay.

Quân Thường Tiếu nói:
"Sáng mai, ta sẽ ở trước mặt mọi người tuyên bố thành lập Tế Vũ Đường, hy vọng hôm nay ngươi có thể làm công tác tư tưởng với các thuộc hạ của mình."
Lê Lạc Thu vuốt vuốt khẩu Desert Eagle, nói:
"Một câu là xong."
Quân Thường Tiếu cũng không nhiều lời, lập tức xoay người rời đi, hắn đi ra mà không khóa cửa lại, bởi vì điều này đã không còn cần thiết.

Lê Lạc Thu bắt đầu quan sát tỉ mỉ Desert Eagle, rồi thử bóp cò, kết quả chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, không có viên đạn nào bay ra.

Giọng nói của Quân Thường Tiếu từ xa vọng lại:
"Bổn tọa không dạy, ngươi chắc chắn không dùng được đâu."
"Ta cũng không tin!"
Lê Lạc Thu không chịu thua, bắt đầu lục lọi nghiên cứu khẩu Desert Eagle không bắn ra được viên đạn này.

"Chủ nhân lấy độc dược từ đâu mà ra thế?"

Hệ thống nhịn không được nói.

Quân Thường Tiếu nói:
"Ta lấy nước rửa chén phối hợp thêm chút ớt và tỏi, sau đó khuấy đều là có thành phẩm."
Hệ thống:
"Quá thô bỉ!"
Hôm sau.

Sau khi bài thể dục buổi sáng kết thúc, Quân Thường Tiếu đứng trước mặt mọi người tuyên bố từ ngày hôm nay sẽ thành lập Tế Vũ Đường, bổ nhiệm Lê Lạc Thu làm đường chủ.

Chúng đệ tử đối với chuyện này không có bất kỳ ý kiến.

Nhất Hắc và Nhị Hắc có chút hồn chưa về xác.

Lâu chủ vừa bị giam chưa được bao lâu đã bị nhanh chóng thuyết phục, chẳng lẽ ý chí của nàng còn không bằng mình.

Ngươi làm sao có thể đem hai bát cơm chiên so sánh với một khẩu Desert Eagle?
Quân Thường Tiếu không chỉ bổ nhiệm chức đường chủ cho Lê Lạc Thu, mà còn phóng khoáng đem một căn nhà nhỏ ngoài nội viện, treo lên bảng hiệu Tế Vũ Đường.

Rốt cuộc, Thiết Cốt Phái đã có cái đường khẩu thứ nhất - Tế Vũ Đường.

Lê Lạc Thu xác thật nói được làm được, nàng chỉ nói một câu là cả đám sát thủ không có ý kiến, nguyện ý theo nàng lăn lộn, trở thành một trong các thành viên của Tế Vũ Đường.

Ngay cả Sơn Miêu bị cụt một cánh tay cũng không than hờn trách oán mà cam tâm tình nguyện đi theo.

Bọn hắn có thể sảng khoái như vậy chính là vì cả đám bị nhốt bên trong Thiết Cốt Phái, lão đại cũng đã chọn thỏa hiệp thì mình chơi ngu một thân xương cốt cứng rắn chẳng phải đi tìm đường chết còn gì.

Mà lại nói, Tế Vũ Đường đã thành lập, Quân Thường Tiếu vì cái gì vẫn không bổ nhiệm chức trưởng lão?
Nguyên nhân đơn giản là không có ứng cử viên thích hợp.

Lê Lạc Thu tuy thực lực cũng khá, lại có năng lực quản lý, thế nhưng nàng chung quy vẫn là một sát thủ.

Tu vi của bọn người Lý Thanh Dương không đủ cao, lại còn trẻ trâu chưa thành người, muốn làm trưởng lão của một môn phái cũng rất không khả quan cho lắm.


Hắn dựng lên đường khẩu, bước tiếp theo chính là đem bọn hắn ghi tên vào danh sách môn phái.

"Đinh! Đinh!"
Dựa theo từng tờ giấy nhập môn được đại ấn đóng xuống, âm thanh hệ thống tăng số lượng thành viên và điểm cống hiến liên tục vang lên bên tai Quân Thường Tiếu.

Sau một đợt thống kê nhân số, tính luôn cả đường chủ Lê Lạc Thủ thì tổng cộng có 77 thành viên gia nhập.

Trên cửa sổ hệ thống hiện số liệu là ——
Thành viên môn phái: 230/500.

Điểm cống hiến môn phái: 225/500.

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Chỉ cần mình có thể chiêu mộ đủ nhân số thì điểm cống hiến cũng theo đó đầy luôn, đến lúc đó mình lại có thể mạnh tay chơi lớn rồi."
"Chưởng môn, người tìm ta có việc?"
Lê Lạc Thu bước vào đại điện, trong câu xưng hô đã bỏ chữ ‘Quân’ đi, chứng minh nàng đã nhập gia tùy tục.

Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi một lần nữa nói đã cho người ám sát bổn tọa bao nhiêu lần?"
"Chuyện này.."
Lê Lạc Thu nói:
"Ta lúc ấy đang bế quan tu luyện, người chịu trách nhiệm nhận nhiệm vụ ám sát chưởng môn là Bò Cạp."
"Bò Cạp đâu? Ngươi gọi hắn tới đây ngay."
Quân Thường Tiếu nói.

Lê Lạc Thu nói:
"Hắn bị người bắn một phát về chầu ông bà rồi."
"..."
Quân Thường Tiếu nói:
"Hai tên sát thủ vương bài còn lại chắc hẳn cũng biết chuyện."
"Độc Xà khẳng định sẽ biệt, nhiệm vụ này hắn cũng có phần tham gia vào."
Lê Lạc Thu gọi Độc Xà đến, người sau trầm tư một hồi, nói:
"Thưa chưởng môn, Bò Cạp đã từng phái sát thủ hành thích ba lần."
"Thời điểm nào, có bao nhiêu người?"
Độc Xà lập tức kể chi tiết thời gian và nhân số.

Lần đầu tiên phái ba tên sát thủ là vào lúc sự kiện môn phái luận võ.

Lần thứ hai phái một người vào lúc sự kiện môn phái luận võ kết thúc.

Lần thứ ba chính là ba người đã bị Quân Thường Tiếu lấy QBU-88 bắn cho vỡ sọ.


"Còn không?"
"Không còn."
Quân Thường Tiếu nhất thời nhíu mày lại.

Không tính đám sát thủ bên ngoài thành Lịch Dương thì hắn bị ám sát tại môn phái có tới năm lần.

Hai đợt sau cùng, đợt trước đó là một tên sát thủ bị Tiêu Tội Kỷ trong lúc canh gác bắn chết, đợt cuối cùng là năm tên sát thủ bị mình bắn thủng ngực hết ba tên, tét háng một tên.

Độc Xà nếu như không có kể sai, vậy hai lần ám sát sau cùng khẳng định không phải sát thủ Tế Vũ Lâu.

Đúng rồi.

Mấy tên sát thủ hai đợt sau cùng không có thân pháp Quỷ Ảnh Bộ trong không gian giới chỉ, bọn họ nhất định không phải là sát thủ Tế Vũ Lâu.

Quân Thường Tiếu liên tưởng đến đám sát thủ bên ngoài thành Lịch Dương nghèo đến mức không tưởng tượng được, rốt cuộc hắn suy đoán bọn này có phải cùng một chuồng?
Là một chuồng còn dễ chơi, nếu như không phải vậy chính là thế lực ám sát mình có tới ba cái.

Hắn tuy đã hàng phục được tổ chức của Lê Lạc Thu, nhưng không có nghĩa là nguy cơ bị ám sát không còn.

Quân Thường Tiếu xoa xoa huyệt thái dương nói:
"Lê đường chủ, ngươi có biết trong quận Thanh Dương có mấy cái tổ chức sát thủ không?"
Quân chưởng môn không đem mối họa diệt tận gốc, rất khó ăn ngủ yên thân.

Lê Lạc Thu nói:
"Theo ta được biết, trong quận Thanh Dương không tồn tại tổ chức sát thủ khác."
"Bất quá."
Nàng nghĩ một lát nói:
"Các đại gia tộc bên trong thành lớn, rất có thể âm thầm nuôi dưỡng sát thủ hoặc tử sĩ, thậm chí có một vài tai to mặt lớn của đại gia tộc đến Tế Vũ Lâu ta mua lại phương pháp huấn luyện sát thủ."
"Gồm có những gia tộc nào?"
Quân Thường Tiếu nói.

Lê Lạc Thu nói:
"Ví dụ như Hà gia ở thành Chính Dương, Vương gia ở thành Thanh Dương, Bối gia và Tiêu gia ở thành Lịch Dương, còn có tại thành Thọ Dương là...!"
"Chờ một chút!"
Quân Thường Tiếu ngắt lời nói:
"Ngươi mới vừa nói Tiêu gia ở thành Lịch Dương?"
"Không sai."
Lê Lạc Thu nói:
"Chính là đại trưởng lão Tiêu gia tự ra mặt buôn bán, hắn tưởng mình cải trang là ta sẽ không nhận ra, thế nhưng vừa mới bước vào đã bị ta nhìn thấu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận