Đầu tiên dùng lời nói ngông cuồng tấn công, sau đó phá nát bảng hiệu của Hạo Khí Môn, Quân Thường Tiếu làm thế có phải là quá đáng hay không?
Nói thật, rất quá đáng.
Nhưng đây không phải là chuyện quá đáng hay không quá đáng, nên làm hay không nên làm.
Bên trên Linh Tuyền Sơn, Tần Hạo Nhiên ở trước mặt ba vị trưởng lão của Linh Tuyền Tông dùng mọi cách thêm dầu vào lửa, ý đồ đẩy Quân Thường Tiếu rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tại Hạo Khí Môn này, dưới sự theo dõi của trăm nghìn con mắt hắn cũng muốn đánh cược để chà đạp lên tôn nghiêm của Quân Thường TIếu.
Loại hành động này, Quân Thường Tiếu bất luận có làm thêm những việc cực đoan đến thế nào đi chăng nữa, thì bản thân hắn cũng cho rằng đây là việc mình nên làm.
Bởi vì, nếu như hôm nay người thua là Thiết Cốt Phái, Tần Hạo Nhiên và đồng bọn của hắn sẽ chẳng có ai đứng lên nói cái gì mà hiếp người quá đáng cái đi gì mà làm chuyện quá tuyệt tình.
Trên Tinh Vẫn đại lục này, chỉ có nắm đấm đủ mạnh mới có thể bình đẳng cùng người khác giảng đạo lý.
Mà hắn, có thể không cần cùng bọn người kia giảng đạo lý.
Trên thực tế, Quân Thường Tiếu để Tiêu Tội Kỷ phá nát bảng hiệu của Hạo Khí Môn, chính là có dụng ý của mình, không đơn thuần chỉ là một việc rảnh rỗi sinh nông nổi.
Chằng qua dùng một tấm bảng hiệu này để đổi lại một cái cơ hội không phải đi Thiết Cốt Phái cọ rửa nhà xí một năm.
Vương Đông Lâm hiểu được dụng ý này của Quân Thường Tiếu, vì thế rất tình nguyện phối hợp đứng ra làm một người giảng hòa.
Tấu Hạo Nhiên vốn đang có ý định giết người, cố gắng bình tĩnh lại, không cam tâm cắn răng cắn lợi nói:
“Đánh cược bỏ qua.”
Hắn đồng ý rồi, hắn chịu nhường một bước!
Chỉ cần bỏ qua đánh cược, lời hứa sẽ không phải thực hiện, tất nhiên cũng sẽ không thân bại danh liệt!
Có người nói, Quân Thường Tiếu để Tiêu Tội Kỷ đánh vỡ tấm bảng hiệu ngược lại không có hạ nhục Tần minh chủ, mà chính là tạo một cái lối thoát cho Tần minh chủ không cần đi cọ rửa nhà xí.
Có người nói, tấm bảng hiệu đại biểu cho tôn nghiêm đã bị đánh vỡ thì còn để ý đến cái gì nữa mà không xông lên, giết chết Quân Thường Tiểu rồi thì không phải cây lại xanh lá đó sao?
Giết?
Vương Đông Lâm phải đồng ý, Ngải Thượng Khắc cũng phải đồng ý.
Một người đại biểu cho Thương Sơn Phái, một người đại biểu cho Ngải gia.
Tần Hạo Nhiên vô cùng rõ ràng, muốn giết Quân Thường Tiếu căn bản không có khả năng.
Huống hồ, ở đây còn có bao nhiêu võ giả đang xem náo nhiệt, bọn họ đều tận mắt chứng kiến.
Môn phái mình đã thua một cái 4-0, thua luôn cái kết quả chung cuộc, nếu bản thân còn giết tên tiểu tử này, thì giang hồ sẽ bàn tán bản thân mình như thế nào?
Đây chính là chỗ đau đầu nhất của các môn phái tự gắn mác danh môn chính phái, làm gì cũng phải chú ý tiểu tiết.
Nếu đổi lại là những môn phái tà môn ngoại đạo kia.
thì đã sớm chẳng để ý nhiều như vậy, trực tiếp xông lên chơi chết ngươi, chơi chết cả nhà ngươi!
Đương nhiên.
Nếu quả thật là tà môn ngoại đạo, Quân Thường Tiếu nhất định sẽ dùng một cái phương pháp quen tay mà làm.
Phương thức quen tay nào?
Chính là mở ra phong ấn của Nan Thu Đao, đại biểu chính nghĩa chém giết sạch mấy tên cô hồn này.
“Tần minh chủ.”
Quân Thường Tiếu nở một nụ cười vô hại nói:
“Đánh cược đã không tính, những đệ tử này của ngươi còn rút kiếm, đây là có ý gì chứ?”
Tần Hạo Nhiên kiềm chế tức giận trầm giọng nói:
“Thu kiếm, lùi xuống”
Đệ tử Hạo Khí Môn nghe theo lệnh của chưởng môn, thu kiếm vào vỏ, sau đó trở về vị trí cũ, ánh mắt trừng to để biểu hiện sự phẫn nộ của mình.
“Soạt! Soạt!”
Lý Thanh Dương và những người khác cũng thu kiếm lại, rồi lùi lại phía sau chưởng môn.
Bầu không khí căng như dây đàn đã giảm đi không ít, võ giả đến xem náo nhiệt bái phục sát đất chưởng môn Thiết Cốt Phái.
Đánh vỡ bảng hiệu của Hạo Khí Môn mà vẫn có thể bình an vô sự, đây mới là chân chính phách nhân!
“Tần minh chủ.”
Quân Thường Tiếu chắp tay nói:
“Bảy trận đã tiến hành được bốn rồi, Thiết Cốt Phái ta cũng đã thắng bốn luôn rồi, luận võ chắc cũng chẳng cần phải tiến hành nữa, xin cáo từ trước.”
Dạ Tinh Thần ngu ngơ.
Ủa còn ta đây thì sao? Bổn đế ta còn chưa xuất trận mà.
Tần Hạo Nhiên từ từ bình tĩnh lại, lạnh giọng nói:
“Quân chưởng môn, Hạo Khí Môn ta mặc dù đã thua, nhưng đã định ra bảy trận thì nhất định phải chơi cho tới, nếu không sẽ làm trái quy tắc giang hồ đấy.”
4 – 0, không cách nào chấp nhận được.
Ba trận tiếp theo nhất định phải thắng.
Chuyện này dù có truyền ra giang hồ cũng giữ lại được chút mặt mũi.
“Chuyện này...”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tần minh chủ, bổn tọa quan ngại rằng nếu tiếp tục đánh, Hạo Khí Môn các ngươi sẽ là thua 7-0, thôi hay là cứ bỏ đi, sau này gặp mặt còn dễ nói chuyện.”
Quần chúng xem kịch thiếu chút nữa ngã ngửa.
Ngươi đến đánh vỡ bảng hiệu người ta cũng thôi đi, sau này gặp lại không rút kiếm chính là may mắn lớn lắm rồi, lại còn hy vọng ngồi xuống cùng nhau uống trà nói chuyện.
“0 – 7?”
Tần Hạo Nhiên không nhịn được cơn giận, lạnh lùng nói:
“Ngươi quá coi thường Hạo Khí Môn ta rồi đó!”
“Nhất định muốn đánh tiếp?”
“Đánh tiếp.”
Quân Thường Tiếu nhún vai nói:
“Tần minh chủ đã không sợ mất mặt, vậy ta đành phải phụng bồi đánh tiếp vậy.”
“Đúng rồi.”
Hắn cười nói:
“Sao chúng ta không làm thêm một cuộc đánh cược nữa nhỉ?”
Tần Hạo Nhiên phẫn nộ nói:
“Hạo Khí Môn ta đã thua rồi, còn muốn đánh cuộc cái gì nữa?”
“Bốn trận đầu tiên coi như là làm nóng cơ thể không tính, ba trận này lại lấy tỉ số hai thắng làm tỉ số chung cuộc, ngươi có dám chơi không?”
Quân Thường Tiếu trả lời.
Vương Đông Lâm và Ngải Thượng Nghễ vô cùng ngạc nhiên.
Thắng thua đã phân rõ rồi, giờ bỏ qua tính lại từ đầu, Quân Thường Tiếu chơi trò kích thích không biết mệt nha.
Chưởng môn các phái và võ giả bốn phương đều biểu hiện ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn có bệnh phải không?
Tấu Hạo Nhiên cũng có chút ngu ngơ.
Nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, như sợ Quân Thường Tiều đổi ý, nói:
“Được, bốn trận đầu tiên không tính, ba trận cuối này định thắng thua.”
“Quyết định như vậy nhé.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Chúng ta đừng đánh cược cái gì mà quét chuồng ngựa, cọ nhà xí, thực tế một chút đi, ai thua thì giao ra 10 triệu lượng là xong.”
10 triệu lượng lượng?
Mọi người trợn tròn mắt.
Con số này đối với một bát lưu môn phái và gia môn nhỏ tuyệt đối là con số cao không với tới, e rằng thất lưu môn phái và gia tộc lớn lấy ra cũng là xẻo da cắt thịt.
Tần Hạo Nhiên khinh bỉ nói:
“Quân chưởng môn, Hạo Khí Môn ta có thể lấy ra 10 triệu lượng, còn Thiết Cốt Phái e rằng không đủ khả năng nha.”
“Bồn tọa nếu như thua có đi vay cũng sẽ giao đủ.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Phải không, Ngải gia chủ?”
Ngải Thượng Nghễ hơi giật mình, vội vàng nói:
“Quân Thường Tiếu nếu như cần sự giúp đỡ, Ngải gia ta rất sẵn lòng cho vay 10 triệu lượng.”
Võ giả bốn phương một lần nữa lại trợn to mắt.
Quan hệ giữa Ngải gia và Thiết Cốt Phái rốt cuộc là thế nào, mà có thể khiến Ngải gia chủ phóng khoáng đồng ý cho vay tiền, đã vậy cho vay một lần là 10 triệu lượng!
Không thể không nói, Ngải giả chủ nói đến để trợ uy cho Quân chưởng môn, thật sự làm quá tốt!
“Được.”
Tần Hạo Nhiên nói:
“Đánh cược 10 triệu lượng.”
“Soạt! Soạt!”
Đệ tử Hạo Khí Môn lại tiếp tục giãn ra đúng quanh nửa vòng sân luyện võ, Quân Thường Tiếu nói:
“Tần minh chủ, mời phái đệ tử xuất trận.”
Tấu Hạo Nhiên vẫy tay.
Đệ tử chân truyền thứ hai có tu vi Võ Đồ đỉnh phong bước ra.
Lúc này những đệ tử mạnh nhất của môn chủ Hạo Khí Môn chỉ còn lại tên đệ tử này và một đệ tử Võ Sư cảnh, vì thế Tấu Hạo Nhiên có niềm tin rất lớn.
Quân Thường Tiếu xoa cằm nói:
“Chỉ cần thắng liên tiếp hai trận, tiền tự đến tay, tối nay có gà ăn.”
Một lúc sau, hắn nói:
“Thanh Dương, lên chơi đi.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương bước lên phía trước.
“Con trai!”
Vừa đi được vài bước, Lý gia chủ vô cùng nghiêm túc nói:
“Cha luôn dõi theo con, liệt tổ liệt tông Lý gia cũng đang dõi theo con!”
“Hà!”
Lý Thanh Dương hít thở sâu một hơi, nói:
“Cha, con sẽ chứng minh cho người thấy, lựa chọn của con ở Bách Tông chiêu mộ là quyết định chính xác nhất cuộc đời con.”
Nhìn bóng lưng cứng rắn của con trai, khuôn mặt già nua của Lý gia chủ xuất hiện những vệt nước mắt dài, giọng nói run rẩy:
“Con trai, cha đã sớm biết điều này rồi, cha vô cùng tự hào con là một đệ tử của Thiết Cốt Phái!”
“Soạt!”
Lý Thanh Dương dừng bước ở giữa sân luyện võ, quay lưng về phía phụ thân mình, giọng nói vang vọng:
“Phái Thiết Cốt, Lý Thanh Dương!”