Lần này hành động cũng có Tiêu Tội Kỷ tham gia, nhưng hắn không có tiến vào Thanh Nhã Cư, thay vào đó là tâm tình nặng nề cầm khẩu QBU-88 canh gác trên một nhánh cây phía xa.
Phía bên kia chính là sản nghiệp của gia tộc, cảnh tượng hắn đến uống trà ngoài giờ tu luyện cùng một đám tộc đệ vây quanh, vẫn còn mới mẻ như chỉ mới ngày hôm qua.
Nhưng có một điều hắn chưa từng nghĩ đến đó là đây chính là căn cứ huấn luyện sát thủ.
Có ai nghĩ đến, mấy lần sát thủ đến hành thích, đều là người của Tiêu gia đâu chứ!
Tiêu Tội Kỷ vừa mới tìm thấy niềm tin, tương lai của mình ở Thiết Cốt Phái thì một tin cực xấu lại xuất hiện như nhát dao đâm vào trái tim hắn.
Các ngươi đuổi ta đi.
Vì cái gì còn muốn đẩy ta vào chết!
Vì cái gì!
Đây là vì cái gì!
Tiêu Tội Kỷ dùng tay trái nắm thật chặt khẩu QBU-88 mát lạnh, các loại cảm giác mất mát, tức giận tràn đầy trong khoang tim.
Quân Thường Tiếu cũng có mặt.
Hắn ngồi trên một nhánh cây khác, nhìn cánh tay của tên đệ tử đang run run, nói:
"Tội Kỷ à, từ ngày ngươi bị đuổi khỏi gia môn.
Trong mắt của Tiêu gia, cả cuộc đời ngươi chỉ có thể làm một tên cặn bã!"
"Chưởng môn, vì cái gì..."
Tiêu Tội Kỷ vì cố gắng kìm nén cơn tức giận mà giọng đã trở nên khàn khàn.
Quân Thường Tiếu giải đáp:
"Bởi vì bọn hắn không cách nào chấp nhận chuyện một tên cặn bã bị đuổi khỏi gia môn, lại có một ngày đông sơn tái khởi, chuyện này để bọn hắn cảm thấy việc mình làm trước đây là cực kỳ ngu xuẩn."
"Mà để cho chính bản thân mình không cảm thấy ngu xuẩn, chỉ có một cách là giết chết ngươi, sự ngu xuẩn của bọn hắn cũng từ đó hóa bụi biến mất."
Quân Thường Tiếu nói rất hợp tình hợp lý.
Tiêu gia không cách nào chấp nhận chuyện Tiêu Tội Kỷ có thể giành quán quân môn phái luận võ, không cách nào chấp nhận một tên phế vật lại có ngày quật khởi.
Một người đã bị gắn lên cái mác phế vật, thì nên phải như cặn bã kiến hôi, thì phải nên chết đi!
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi phải học cách chấp nhận hiện thực, sau đó lấy nó làm động lực để ngày càng trở nên cường đại."
"Hà!"
Tiêu Tội Kỷ thở một hơi thật dài, tâm tình dần dần ổn định.
"Ngươi cũng phải nhớ kỹ."
Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:
"Thân nhân chân chính không phải là cái gì mà chảy cùng một dòng máu, mà đó chính là người tốt với ngươi, quan tâm ngươi, còn những kẻ muốn hại ngươi, tất cả đều là cừu nhân."
Hắn sẽ không biến đệ tử mình trở thành một tên sát thủ lãnh khốc vô tình, cũng không thể mặc cho người ta có ý định giết ngươi, mà ngươi lại phải dùng tư tưởng đức mẹ từ bi đi cảm hóa người ta.
Huống hồ, Tiêu gia đã không xem việc huyết mạch thân thích ra gì, nổi lên sát tâm giết Tiêu Tội Kỷ, vậy mà còn muốn dùng tình thương đi cảm hóa bọn hắn, vậy con em nó hắn quá não tàn.
Đương nhiên.
Không phải là không thể cảm hóa, chỉ là không thể dùng tình thương, mà phải dùng đến nắm đấm.
Cảm hóa bọn hắn một cách thoải mái, cảm hóa bọn hắn phải kêu cha gọi mẹ, chuyện này cũng không phải cái gì điên khùng.
Tiêu Tội Kỷ biểu lộ ánh mắt sắc bén nói:
"Chưởng môn, đệ tử đã hiểu rõ!"
Bọn họ đuổi ta khỏi gia môn, còn muốn lấy cái mạng nhỏ này, dù có là cùng chung huyết thống, thì cũng chỉ là cừu nhân, mà không phải là thân nhân!
Thanh Nhã Cư.
Lê Lạc Thu dẫn theo thuộc hạ tiến vào trong.
Một tên sát thủ giả trang người hầu từ trong nội viện đi ra, nói:
"Cửu Tử, cửa đã đóng..."
"Xoát!"
Độc Xà lập tức xuất hiện phía sau hắn, một cái tay che miệng, con dao găm trong tay còn lại dứt khoát rạch nát cổ họng đối phương.
Lê Lạc Thu phất phất tay, Sơn Miêu và các thành viên khác đột nhập vào nội viện, sau đó nhanh chóng phong tỏa các lối có khả năng thoát hiểm.
Lâu chủ Tế Vũ Lâu tự mình dẫn người đến, hành động chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ ‘chuyên nghiệp’!
"Đường chủ."
Độc Xà nhỏ giọng nói:
"Nội viện không có gì đặc biệt."
Lê Lạc Thu ngồi trên bàn, uống một ngụm trà, nhàn nhã nói:
"Vậy thì tất nhiên sẽ có đường hầm, lục soát kỹ càng cho ta."
"Vâng."
Độc Xà dẫn theo thuộc hạ, tiến hành thăm dò cẩn thận và nhẹ nhàng dưới màn đêm tối tăm.
Bên dưới mặt đất Thanh Nhã Cư, nơi này vô cùng rộng lớn.
Bên trong có đại sảnh, có phòng huấn luyện, trên vách tường treo rất nhiều loại binh khí và ám khí, từ quy mô có thể nói rất có tác phong chuyên nghiệp.
"Đại ca, súng lửa thần kỳ của Thiết Cốt Phái quá lợi hại, một khí người của chúng ta bị phát hiện, rất khó có khả năng chạy thoát."
Một tên nam tử râu quai nón ngồi trong phòng họp nói.
Hắn chính là một trong năm tên sát thủ bị Tiểu Mật Phong bí mật dõi theo, đồng thời cũng chính là một tên đầu não bên trong căn cứ Thanh Nhã Cư này.
Người được gọi đại ca là một người trung niên con mắt tam giác, râu cá trê, mặc trên người một bộ trang phục quản gia, ánh mắt hắn lấp lóe sự lạnh lẽo, nhìn tổng thể mà nói không phải loại người gì tốt!
Tiêu Tội Kỷ nếu như có mặt ở nơi này, nhất định sẽ nhận ra đây chính là tổng quản ngoại vụ Tiêu Sơn Hải - một trợ thủ đắc lực của đại trưởng lão Tiêu gia.
Sát thủ bên trong căn cứ là do hắn âm thầm đứng sau lưng huấn luyện, cao tầng gia tộc ban hành nhiệm vụ ám sát cũng từ hắn tiến hành phân phối.
"Thật không nghĩ tới một cái bát lưu môn phái nho nhỏ, ấy vậy mà đánh trọng thương Hạo Khí Môn, chuyện này quá sức tưởng tượng."
Tiêu Sơn Hải vuốt vuốt bộ râu cá trê nói.
"Đúng vậy đó."
Lạc Tai Nam nói:
"Ai ai cũng cho rằng Thiết Cốt Phái sẽ bị Hạo Khí Môn cho ăn hành ngập miệng, kết quả Hạo Khí Môn lại thua trắng 0-7, Tần minh chủ còn bị bổ một nhát đao thảm thương."
Giờ phút này hắn thầm cảm thấy may mắn khuya hôm trước kịp thời rút lui.
Nếu không đến lúc bọn hắn bị Thiết Cốt Phái phát hiện hành tung, chắc chắn chết không chỉ một người, mà lại chết rất khó coi.
"Đại trưởng lão đã có lệnh."
Tiêu Sơn Hải trầm giọng nói:
"Thiết Cốt Phái thất sự quá khó nhai, trước tiên hủy bỏ hết tất cả kế hoạch ám sát, không một ai được tự ý hành động."
"Hiểu rõ."
Lạc Tai Nam nói.
Tiêu Sơn Hải gõ gõ ngón tay ở trên mặt bàn, đánh rất có nhịp điệu, nói:
"Thực tế mà nói, chúng ta hoàn toàn có thể không cần tự động tay động chân, thay vào đó mời người Tế Vũ Đường giải quyết đám cặn bã kia là được."
"Đại ca, Linh Tuyền Sơn đã từng mời sát thủ Tế Vũ Đường, kết quả cũng chẳng làm gì được Thiết Cốt Phái."
Lạc Tai Nam nói.
"Hừ."
Tiêu Sơn Hải khinh thường nói:
"Huynh đệ nhà Vi thị quá khinh địch, có thể nói là ngu hết phần người khác, chúng ta muốn thuê người thì tất nhiên là thuê sát thủ vương bài của Tế Vũ Đường, ám sát tuyệt đối chỉ thành chứ không bại."
Lạc Tai Nam nghe đến bốn chữ ‘sát thủ vương bài’, trong ánh mắt hắn lập tức nổi lên sự sùng bái.
Sát thủ vương bài của Tế Vũ Lâu được xưng là tinh anh bên trong tinh anh, hắn tuy là sát thủ được Tiêu gia âm thầm đào tạo, nhưng trên khía cạnh sát thủ mà nói cần phải kính trọng cường giả trong nghề, đồng thời cũng hy vọng có một ngày mình đạt đến trình độ kia.
"Vậy cứ quyết định như thế."
Tiêu Sơn Hải nói:
"Ta sẽ trở về thương lượng với đại trưởng lão, nếu phương án được duyệt thì sáng mai ngươi sẽ cùng ta tiến đến tổng bộ Tế Vũ Đường."
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Đột nhiên, một giọng nói nữ tính từ trên bậc thang thông đạo truyền đến, Lê Lạc Thu dẫn bọn người Độc Xà nhàn nhã đi xuống, cười nói:
"Bổn lâu chủ tự mình đến chơi."
"Xoát xoát xoát!"
Các sát thủ Tiêu gia phát hiện bỗng nhiên có người tiến xuống đường hầm, lập tức từ trong các gian phòng lao ra, trên tay bọn hắn cầm các loại ám khí, ánh mắt lấp lóe sát ý.
"Hứ!"
Độc Xà khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Ngay cả cầm ám khí cũng không đúng quy cách, thật quá thiếu tiêu chuẩn rồi.
Tiêu Sơn Hải híp mắt đánh giá một phen, kinh ngạc nói:
"Ngươi là lâu chủ Tế Vũ Lâu?"
Cái gì?
Lâu chủ Tế Vũ Lâu?
Hơn hai mươi tên sát thủ biểu lộ thần sắc ngu ngơ.
Đại trưởng lão Tiêu gia chính là bỏ tiền mua phương pháp huấn luyện sát thủ từ lâu chủ Tế Vũ Lâu, do đó hiện tại bọn hắn mới có thể trở thành một tên sát thủ.
Nếu truy xét nguồn gốc mà nói, bọn hắn phải gọi người nữ nhân trước mặt này một tiếng sư phụ!
Hơn hai mươi tên sát thủ nhất thời biết được thân phận của người đến, tinh thần thả lỏng ra.
Thực tế mà nói, bọn hắn không dám ở trước mặt sát thủ chính tông múa rìu qua mắt thợ!
Lê Lạc Thu bước vào đại sảnh, một tay chống lên bàn, cười nói:
"Ta nhớ không nhầm thì ngươi hẳn là tổng quản ngoại vụ của Tiêu gia đúng không?"
"Không sai."
Tiêu Sơn Hải đứng dậy, khách khí chắp tay nói:
"Tại hạ là Tiêu Sơn Hải, năm đó chính là người bên cạnh đại trưởng lão đến quý lâu."
Lê Lạc Thu cười nói:
"Tiêu tổng quản, ta muốn uốn nắn lời nói của ngươi một chút."
"Uốn nắn?"
Tiêu Sơn Hải mờ mịt.
Lê Lạc Thu lấy khẩu Desert Eagle ra, xoay xoay trên ngón tay, cười nói:
"Hiện tại thân phận của ta không phải là lâu chủ Tế Vũ Lâu, mà chính là đường chủ của Thiết Cốt Phái."
Tiêu Sơn Hải vô cùng ngạc nhiên.
Lạc Tai Nam phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, ám khí trong ống tay áo lập tức trượt xuống.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Lê Lạc Thu đã ngừng chuyển động Desert Eagle trên tay, họng súng hướng về phía hắn, một tiếng ‘đoàng’ vang lên trực tiếp vỡ sọ.
Sát thủ hành sự dứt khoát, gọn gàng!