Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu


Tiêu hao một hơi 500 điểm cống hiến môn phái, thế mà thu hoạch không được một vật phẩm nào liên quan đến tài nguyên võ đạo, thay vào đó hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn, cùng với đó là một cái danh hiệu.

Ván bài không lỗ, không lỗ cái con khỉ ấy!
Quân Thường Tiếu nhìn vào điểm may mắn của mình, cảm xúc tức đến muốn nổ phổi.

Loại chỉ số này bình thường đều là lấy con số 100 làm giới hạn, bản thân chỉ mới được có 1 điểm, chuyện này quá tan nát cõi lòng.

Vạn Cổ Đệ Nhất Tông Trailer
Hệ thống nói:
"Biết đâu chừng điểm giới hạn là 1000, thậm chí là 10000 luôn."
"Ngươi có thể cút đi chỗ khác được không?"
Quân Thường Tiếu nói.

Sau khi hệ thống tổn thương trái tim của chủ nhân thành công, lập tức rất biết điều không tiếp tục mở miệng.

"Aii.."
Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng.

Bất quá, hắn nghĩ đến vào lúc điểm may mắn chỉ bằng 0, vẫn có thể đổi mới xuất hiện súng bắn tỉa và Thanh Long Yển Nguyệt Đao, xác thực vận may của mình cũng không tệ cho lắm.

Thế giới này rất công bằng, không thể cứ thế cam chịu!
Tâm hồn, quan trọng nhất vẫn là tâm hồn!
Sau khi tự trấn an bản thân, Quân Thường Tiếu thả lỏng tinh thần, làm một giấc ngon lành bên trong lều vải.

Ngày hôm sau.

Quân Thường Tiếu ngẫm lại thời gian bên trong Tử Vong Cốc đã được 9 ngày, cho nên nói:
"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về môn phái."
Nếu như không phải hắn có một cái trung phẩm bóng chưởng môn cần phải sử dụng, hôm qua hẳn là đã lên đường trở về, dù sao ở nơi này thêm lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chúng đệ tử thu dọn lều vải, hướng về cửa đường hầm rút lui.

Trong khoảng thời gian này, đa số các cửa đường hầm đều đã bị Thiết Cốt Phái đi ngang qua, cho nên thời điểm trở về vô cùng an toàn.


Thực tế mà nói.

Sau khi chúng đệ tử trải qua lịch luyện, đều cảm thấy có vẻ như lời đồn Tử Vong Cốc nguy hiểm không mấy chính xác.

Tán tu và các thế lực khắp nơi đến rèn luyện thám hiểm, trên cơ bản rất khó săn giết được hung thú có giá trị.

Bên ngoài lối vào Tử Vong Cốc.

Người trung niên mặt chữ quốc và vài tên tán tu khác tụ hợp lại cùng một chỗ.

Trong lúc bọn hắn nhặt những thứ được còn sót lại bên trong mảnh đất nóng rực, thì Quân Thường Tiếu đã dẫn các đệ tử rời đi, cho nên hai bên tạm thời tách rời.

Không có Thiết Cốt Phái đi tiên phong, đám tán tu cũng không dám chơi liều bước vào đường hầm khác, sau một hồi cân nhắc thì bọn hắn quyết định trở về lối vào chờ đợi.

"Huy ca."
Một tên võ giả nói:
"Chúng ta đã đợi hơn nửa ngày rồi, bọn người Quân chưởng môn rất có khả năng đã sớm rời khỏi nơi này."
"Aii.."
Người trung niên tên là Tống Huy bất lực thở dài, nói:
"Chúng ta ra ngoài thôi."
Hắn muốn trước khi rời đi, biểu lộ một phen cảm ơn đối với Quân chưởng môn, hiện tại người đã không thấy cũng chỉ có thể đành buông xuôi.

Mấy tên tán tu khác hướng về cửa đường hầm bước đi, rất nhanh liền rời khỏi Tử Vong Cốc.

"Hà!"
Ra tới bên ngoài, bọn người Tống Huy hít một hơi thật sâu.

Từ lúc bọn hắn đánh cược đi theo phía sau Thiết Cốt Phái, điều này cũng mang ý nghĩa bọn hắn đang đem mạng sống ra cược, thế nhưng không ai có thể ngờ tới, mọi người lại có thể bình yên vô sự trở ra.

"Bọn người Tống Huy ra rồi kìa!"
"Chậc chậc, thật không nghĩ tới bọn hắn vẫn còn sống."
"Người của Thiết Cốt Phái đâu?"
"Còn phải nói, khẳng định đã bị Hỏa Long Thú tiêu diệt rồi."
Phần lớn tán tu lâm trận bỏ chạy cũng không có chân chính rời đi, thay vào đó đứng bên ngoài sơn cốc chờ đợi, bởi vì bọn hắn muốn nhìn thấy kết quả chung cuộc.


Dựa theo tình hình trước mắt, bọn hắn cho rằng nhóm người Thiết Cốt Phái đã bị đoàn diệt.

Tống Huy nghe được bọn người kia nghị luận, trong chớp mắt nhận ra, Quân chưởng môn vẫn chưa dẫn các đệ tử rời khỏi nơi này.

"Tống lão đệ."
Một tên tán tu đi tới, cười nói:
"Thiết Cốt Phái đã muốn lao đầu vào chỗ chết, các ngươi còn kiên trì đi theo làm gì, vẫn còn cái mạng trở về thật đúng là may mắn nha."
Tống Huy cười nói:
"Trương lão ca không thể đi đến cuối cùng, thật đúng là một tổn thất to lớn."
Võ giả tên là Trương Bân nói:
"Có gì phải tiếc nuối?"
Tống Huy cười nói:
"Quân chưởng môn và các đệ tử của hắn đã săn giết thành công Hỏa Long Thú, chúng ta cũng từ đó kiếm trác được món hời không nhỏ."
Trương Bân khẽ giật mình một cái, sau đó cười nói:
"Tiêu diệt Hỏa Long Thú á? Tống lão đệ, đùa dai cái gì vậy chứ."
Đám tán tu ở phía sau hắn cũng cười lớn.

Không có cao thủ Võ Tông cảnh áp trận, muốn tiêu diệt một con hung thú hỏa hệ cao ngũ phẩm, căn bản không có khả năng!
Tống Huy cũng không giải thích gì thêm, bởi vì ngay cả hắn nếu không có tận mắt nhìn thấy thi thể đầy đất, thật cũng không cách nào tin được.

Bây giờ hắn muốn mọi người tin tưởng, cũng chỉ có thể chờ tới khi Quân chưởng môn đi ra.

Sau khi Tống Huy biết được tin Thiết Cốt Phái vẫn chưa có rời đi, lập tức cùng mấy tên tán tu lựa chọn ở chỗ này ngồi chờ.

Bọn hắn vô cùng mong chờ, biểu hiện đặc sắc trên mặt đám người Trương Bân, khi nhìn thấy nhóm người Quân chưởng môn đi ra.

Đương nhiên.

Nơi này còn có rất nhiều tán tu ban đầu không có theo vào.

Bọn người kia vẫn còn đang chiêu mộ thành viên, đợi chờ gom góp đầy đủ nhân số, sau đó mới tiến vào bên trong Tử Vong Cốc rèn luyện.

Trương Bân cười nói:
"Tống lão đệ, ngươi vì cái gì không rời đi?"

"Ta chờ nhóm người Thiết Cốt Phái đi ra."
Tống Huy nói.

Trương Bân lắc đầu, nói:
"Bọn họ nếu có thể đi ra, lại vì cái gì mà ra sau các ngươi đâu.

Theo ta thấy, sợ rằng hiện tại sớm đã trở thành miếng thịt trong bụng Hỏa Long Thú."
"Gầm!!"
Ngay lúc này, bên trong Tử Vong Cốc truyền đến một tiếng gào thét, mọi người lập tức sắc mặt đại biến.

"Đây là tiếng hổ gầm!"
"Hình như là từ cửa đường hầm phát ra."
"Chẳng lẽ, có hổ thú cường đại muốn lao ra khỏi Tử Vong Cốc?"
"Hưu!"
Một đạo ánh sáng màu tím trong cốc xông ra.

"Gầm!"
Tử Điện Ấu Hổ ổn định thân thể rồi ngửa đầu gào thét, lôi điện màu tím quanh người bùng phát, hình tượng vô cùng oai phong lẫm liệt!
Sau khi đám tán tu thấy rõ hình dáng con thú cùng với lôi điện vờn quanh, từng người trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ kinh ngạc không phải vì con hổ thú xuất hiện, điều đáng kinh ngạc là, có một người đang ngồi trên lưng hổ.

Người này không phải ai khác, chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái - Quân Thường Tiếu!
Trong nháy mắt.

Bên ngoài cốc trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Mấy chục tên tán tu tụ tập ở chỗ này, từng ánh mắt toàn bộ to tròn, biểu hiện sự kinh ngạc mãnh liệt!
Quân Thường Tiếu có thể đi ra, bọn họ đã đủ rất kinh ngạc, dù sao trong lòng mỗi người đều cho rằng Thiết Cốt Phái đã bị đoàn diệt.

Bây giờ không chỉ có người đi ra, còn cưỡi cả một con hổ thú oai phong khí thế, mang đến sự rung động và lực sát thương, khó có thể dùng ngôn từ để hình dung.

Mấy người Tống Huy cũng ngây ngẩn.

Bọn họ vạn phần không hiểu, Quân chưởng môn vì cái gì có thể cưỡi một con hổ thú đi ra ngoài?
Chẳng lẽ đây là khế ước thú mà hắn vừa mới bắt được?
Mấy người Trương Bân cũng đang có câu tự hỏi tương tự, càng suy nghĩ thì sự rung động càng mãnh liệt.

Trong cái thời đại này, có thể thu phục được một con khế ước thú, tuyệt đối là một sự việc vô cùng hãnh diện!
Một tên tán tu hơi có nghiên cứu đối với các loại hung thú, âm thanh run rẩy nói:

"Đây là… đây là hung thú lôi hệ - Tử Điện Ấu Hổ!"
Cái gì!
Mọi người đều lấp bắp kinh hãi!
Hung thú lôi hệ, đây là sinh vật rất hiếm có khó tìm trên Tinh Vẫn đại lục, tính khí của nó lại nóng nảy, bất quá Quân chưởng môn vẫn có thể thu phục, đây quả thực là chuyện cực kỳ khủng bố!
"Á?"
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Tống Huy, kinh ngạc nói:
"Các ngươi cũng đi ra rồi?"
Hắn ngồi trên lưng Tử Điện Ấu Hổ cùng người khác chào hỏi, điều này siêu cấp hoàn mỹ oai phong.

Đáng tiếc là hệ thống không tính điểm khí phách, nếu không con số sẽ là 99999.

Tống Huy lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
"Thật vạn phần cảm tạ Quân chưởng môn, đã dẫn theo chúng ta bên trong Tử Vong Cốc kiếm một món hời lớn."
Quân Thường Tiếu nói:
"Các ngươi giao tiền để đi theo, chuyện này tương đương với một cuộc làm ăn, không cần cảm tạ."
"Bất quá không giống một số người..."
Hắn hơi ngừng lại một chút, quét mắt một vòng đám tán tu không có đi theo kia, cười nhạo nói tiếp:
"Ngay cả dũng khí nhặt chỗ tốt cũng không có, cả đời hắn khẳng định chỉ mãi là một kẻ tầm thường vô tích sự."
Cầu vững vàng không có gì sai.

Nhưng bản thân sống trong thế giới võ hiệp, ngươi muốn trở nên mạnh hơn, nhất định phải hiểu rõ đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu không về sau khẳng định không có đại thành tựu gì.

Sau khi Quân Thường Tiếu hàng phục Tử Điện Ấu Hổ thành công, đã nghĩ tới khoảnh khắc cưỡi nó đi ra ngoài diễu võ dương oai.

Từ bên trong Tử Vong Cốc đi ra, khiến cho mấy chục tên tán tu chấn kinh khó có thể tin vào mắt mình, cũng coi như thỏa mãn mong muốn nhỏ nhoi này.

Người nếu như sống không có khí phách, còn niềm vui thú gì có thể so?
Không bao lâu sau.

Bọn người Lý Thanh Dương cũng từ trong cốc đi ra.

Ban đầu Thiết Cốt Phái đi vào hai mươi lăm tên đệ tử, đến khi trở ra vẫn là hai mươi lăm tên đệ tử, biểu hiện trên mặt đám tán tu lần nữa cứng ngắc.

Nhìn thấy trên mặt bọn người Trương Bân biểu lộ đặc sắc, bọn người Tống Huy cười thầm không thôi.

Không phải ngươi cho rằng Thiết Cốt Phái toàn diệt đó sao?
Các vị.

Còn có mặt mũi nào nữa không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận