Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu


“Tử Điện Ấu Hổ?”
“Trời ạ, đây là hung thú lôi thuộc tính vô cùng hiếm thấy!”
“Hắn chỉ là một tên chưởng môn của môn phái bát lưu, há có thể sở hữu loại thú cưỡi này chứ!”
Đệ tử Ngự Thú Môn kinh sợ không thôi.

Thân là một môn phái có giao thiệp với hung thú, bọn hắn đương nhiên biết hung thú lôi thuộc tính quý giá bao nhiêu, khó thuần phục thế nào.

Quân Thường Tiếu vì không muốn gây chú ý, ngay lúc đến địa phận thành Tuy Dương, hắn thu hồi Tử Điện Ấu Hổ vào trong bóng chưởng môn.

Sau khi môn phái luận võ kết thúc, trên đường quay về quận Thanh Dương nhất định phải cưỡi, lại không nghĩ tới gặp thiếu môn chủ Ngự Thú Môn ở chốn rừng hoang này, kết quả vẫn là vô tình khoa trương.

“Hầy..”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Muốn khiêm tốn thật khó vậy sao?”
“Gầm!”
Tử Điện Ấu Hổ cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, một lần nữa ngửa cổ gầm to, khiến cho động vật trong rừng kinh sợ chạy toán loạn khắp nơi.

Như thế này mà có thể không gây chú ý, vậy thì quá quái lạ rồi!
Quân Thường Tiếu có vật cưỡi thay đi bộ, Dạ Tinh Thần vẫn đáng thương thi triền Bộ Bộ Du Long theo phía sau.

Còn phần thường giành được đã sớm giao nộp.

“Đáng ghét!”
Hắn thầm tức giận nói:
“Sớm biết thế này, không bằng ở nhà tôi luyện trong tháp rèn luyện.”
Trên đường quay về, Quân Thường Tiếu kéo ra khu mua sắm, suy nghĩ có nên sử dụng điểm cống hiến thừa để đổi mới, hay vẫn là mua mấy bình dịch cải tạo tư chất đây?
“Bỏ đi, cần ổn định trước đã.”
Hắn không nỡ lãng phí điểm cống hiến, mua bốn bình dịch cải tạo tư chất, điểm cống hiến từ 1115 giảm xuống 955.

Một nhiệm vụ ẩn, một nhiệm vụ phụ.

Ban đầu điểm cống hiến vốn sắp thấy đáy lại một lần nữa sung túc, chuyện này khiến cho Quân chưởng môn rất thoải mái, cũng rất có cảm giác an toàn.

“Đến quận Bình Dương tham gia luận võ, kiếm lời được 500 điểm cống hiến, 100 viên linh thạch.”
Quân Thường Tiếu vô cùng vui vẻ nói:
“Rất đáng!”
Võ học thượng phẩm thì sao?
Thật lòng mà nói, hắn không để vào mắt, dẫu sao so với võ học trong khu mua sắm còn kém xa nhiều lắm.

Đặc biệt là võ học giành được ở môn phái luận võ quận Thanh Dương, nếu không phải e ngại giấy quá cứng, rất có khả năng đã dùng làm giấy vệ sinh.

Hệ thống nói:
“Tinh Vẫn đại lục có rất nhiều quận, cứ cách một thời gian sẽ có môn phái luận võ, chủ nhân có thể thể cho đệ tử đến tham gia nhiều một chút, tiện thể xem như một cách kiếm tài nguyên.”
“Hừ.”
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt nói:
“Ngươi không xúi bậy ta sử dụng điểm cống hiến đã là rất có lương tâm rồi, há lại chủ động chỉ ta cách kiếm tài nguyên sao?”
Hệ thống nghiêm túc nói:
“Sứ mệnh của ta là giúp đỡ chủ nhân xây dựng Thiết Cốt Phái trở thành tông môn mạnh nhất.”
“Được rồi!”
Quân Thường Tiếu xoa cằm, suy nghĩ nói:
“Để các đệ tử tham gia môn phái luận võ, không chỉ có thể kiếm linh thạch, còn có thể tiến hành thực chiến, chuyện này cũng không tồi.”
Nhưng bản thân mình không thể theo đám đệ tử chạy đông chạy tây được.

Hệ thống nói:
“Dưới tình huống bình thường, môn phái luận võ không nhất thiết bắt buộc chưởng môn phải đích thân đi tới, đệ tử chỉ cần cung cấp bằng chứng môn phái, có thể tự mình báo danh tham gia luận võ.”
“Sau khi trở về thử hỏi Ngải gia chủ xem, còn có quận nào muốn tổ chức loại sự kiện như môn phái luận võ này.”
Hai ngày sau.

Quân Thường Tiếu trở về quận Thanh Dương.

Nhưng không lập tức trở về môn phái, mà trước tiên đến thành Hồ Dương một chuyến.

“Quân chưởng môn tham gia môn phái luận võ quận Bình Dương?”
“Đúng vậy.”
“Chiến tích thế nào?”
“Tiện tay cầm chức quán quân.”
Két!
Ngải Thượng Nghễ ngẩn người.

Tiện tay cầm chức quán quân, câu nói này thật con mẹ nó vô sỉ!
“Ngải gia chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi có biết những quận khác tổ chức môn phái luận võ mà phần thưởng là linh thạch không?
Ngải Thượng Nghễ hơi giật khóe miệng, nói:
“Quân chưởng môn muốn dẫn đệ tử đến tham gia luận võ?”
“Đám đệ tử không tài giỏi của Quân mỗ, cả ngày chỉ ở môn phái tu luyện không được, hành tẩu giang hồ vẫn là rất cần thiết.”
Quân Thường Tiếu nói.

Ngải Thượng Nghễ: “...”
Đám đệ tử không tài giỏi của ngươi, thế mà đánh đệ tử chân truyền Hạo Khí Môn không tự gánh vác sinh hoạt được, vậy rốt cuộc thế nào mới được cho là tài giỏi!
“Không sai.”
Ngải Thượng Nghễ đồng ý nói:
“Đóng cửa tu luyện chính là rời xa thực tế, chỉ có rèn luyện ở chốn giang hồ hỗn loạn, mới là con đường trưởng thành chân chính.”
Hắn ngừng một lúc, nói:
“Quận Hoa Dương vài hôm sau sẽ tổ chức đại hội luận võ, tính chất không khác biệt so với môn phái luận võ bao nhiêu, phần thưởng cũng rất hậu hĩnh.”
“Thật không?”
Quân Thường Tiếu hứng thú.

Ngải Thượng Nghễ nghiêm túc đáp:
“Quận Hoa Dương có không ít tà phái, lịch sử các kỳ đại hội luận võ có không ít người chết, Ngải mỗ không khuyến khích Quân chưởng môn cho đệ tử đến tham gia.”
“Hơn nữa...”
Hắn dừng một lát, thấp giọng nói:
“Ngải mỗ vừa nhận được thông tin, môn phái thất lưu Hắc Ưng Đường ở quận Hoa Dương, trong một đêm bị diệt môn, nơi này dường như có chút không yên bình cho lắm.”
Đều đã hơn nửa tháng rồi mới nhận được tin tức, tốc độ lưu truyền cũng thật chậm!
“Ồ...”
Quân Thường Tiếu đáp một tiếng, nói tiếp:
“Còn có quận nào khác không?”
Ngải gia chủ suy nghĩ một lúc, lần lượt nói ra bốn quận.

Có quận khá gần, có quận khá xa, nhưng đều tổ chức đại hội võ đạo tương tự giống môn phái luận võ.

Sau khi nhận được tin tức, Quân Thường Tiếu chắp tay nói:
“Môn phái vẫn còn chuyện phải xử lý, Quân mỗ xin cáo từ trước.”
Ngải gia chủ vội vàng đưa tiễn, sao đó thầm lắc đầu nói:
“Quân chưởng môn, thật đúng là tiện tay cầm chức quán quân môn phái luận võ quận Bình Dương sao?”
“Gia chủ.”
Ngải Thượng Khắc đi đến, nói:
“Nhị ca ở quận Bình Dương mua dược liệu, dùng bồ câu đưa tin về tình hình mới nhất của môn phái luận võ.”
“Hửm?”
Ngải Thượng Nghễ vội vàng nhận thư, bên trên ghi chi tiết quá trình diễn ra luận võ, đợi sau khi đọc xong, thần sắc liền ngơ ngẩn nói:
“Con em nó..

thật sự là rất tiện tay!”
Rời khỏi thành Hồ Dương, Quân Thường Tiếu cưỡi Tử Điện Ấu Hổ trở về Thiết Cốt Phái.

Dạ Tinh Thần đã về trước một bước, lúc này đang bị các đệ tử khác vây quanh thành một đoàn, hỏi thăm tình hình.

“Còn phải nói sao!”
Tô Tiểu Muội gân cổ lên nói:
“Dạ sư đệ xuất trận, chức quán quân trong tầm tay.”
“Dạ sư đệ (sư huynh) uy vũ!”
Các đệ tử cao giọng hô.

Dạ Tinh Thần không quan tâm, từ trong đám người bước ra hướng về phía tháp rèn luyện.

Đối với hắn, tham gia môn phái luận võ ở quận Bình Dương, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.

Nhưng mà, đối với loại chuyện ra ngoài có người đưa tiễn, trở về có người nghênh đón, ngẫm lại cũng có chút cảm động.

“Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế gỗ xà lim nghìn năm, nói:
“Qua vài ngày nữa, quận Hoa Dương có đại hội luận võ, ngươi đi tham gia đi.”
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương yếu đuối nói:
“Có thể nhường lại cho sư đệ khác được không, đệ tử muốn tu luyện thật tốt một thời gian.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Đệ tử khác cũng phải đi tham gia môn phái luận võ ở quận khác.”
“Đã hiểu.”
Lý Thanh Dương nói:
“Đệ tử nhất định sẽ giành được thành tích tốt nhất.”
Quân Thường Tiếu đan chéo mười ngón tay, nói:
“Bổn tọa chỉ có một yêu cầu, giành chức quán quân đại hội luận võ.”
“Vâng!”
Lý Thanh Dương nghiêm túc trả lời:
“Đệ tử nhất định không phụ lòng kỳ vọng của chưởng môn!”
Quân Thường Tiếu lại gọi đám người Tiêu Tội Kỷ và Tôi Tiểu Mạt đến, giao nhiệm vụ đi tham gia môn phái luận võ của các quận khác.

Yêu cầu chỉ có một, chính là giành hạng nhất của kỳ luận võ, mang phần thưởng chiến thắng về môn phái.

Đương nhiên.

Vì đảm bảo an toàn, hắn đặc biệt dặn dò đệ tử nhiều lần, cho dù đối thủ yếu nhưng phải biểu hiện rất khó để giành chiến thắng, tránh quá kiêu ngạo rồi dẫn tới có người chú ý ngắm vào.”
Như vậy vẫn chưa đủ.

Quân Thường Tiếu lại tập hợp thành viên Tế Vũ Đường, để bọn họ ngầm đi theo.

Những đệ tử nội môn này đều là tâm huyết xương máu của hắn, ra ngoài rèn luyện tất nhiên là có thể, nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn tuyệt đối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui