Từ lúc sự tình kia phát sinh đến nay đã gần một tháng.
Phi Thiên quán bị niêm phong, Tiêu Thiên đang lẩn trốn, Kinh Sở sau khi nằm ở bệnh viện hai ngày đã tỉnh lại, cảm giác hết thảy mọi thứ đều giống như đã trôi qua tận mấy đời.
Chỉ là Dương Miên Miên mất tích vẫn chưa trở về, Tùng Tuấn dùng quan hệ bạn bè rộng rãi của mình để tìm kiếm, máy bay trực thăng bay đến nơi bọn họ xảy ra chuyện, truy tìm khắp hướng, ở ngoài cảnh khu mấy ngàn mét tìm được cái tên bắt cóc kia, hắn đã tử vong, lý do đơn giản - thiếu nước!
Nhưng còn về Dương Miên Miên đến thi thể cũng không tìm được, thật sự mà nói thì đây là chuyện hết sức bình thường. Sa mạc thay đổi trong nháy mắt, dưới lớp cát vàng dày đặc kia không biết đã vùi lấp biết bao thi cốt. Người thời này, cổ nhân, không cần biết trước đây là hoàng đế, quý tộc hay bá tánh bình thường. Suy cho cùng đến trăm năm sau được người ta phát hiện lại cũng chỉ có một khối thây khô mà thôi.
Kinh Sở sau ba ngày trở lại Nam thành, một khắc mở cửa tầm mắt anh chợt mơ hồ, chỉ mới nửa năm thời gian ngắn ngủi, trong ngôi nhà này đã nơi nơi tràn ngập dấu vết của một người khác. Ở trên sô pha là gối ôm cô vứt loạn, trên bàn trà là những đồ ăn vặt cô thích ăn, trong tủ bát có bộ chén đũa cô đặc biệt yêu thích, mỗi góc nhỏ trong nhà đều tràn ngập hơi thở của cô.
Cảnh còn người mất, thật sự là cảnh còn người mất.
Kinh Sở cảm thấy chân của chính mình chân như có thứ gì thật nặng nề níu giữ, mỗi đi một bước đều tập tễnh, thật vất vả mới đến được chỗ sô pha ngồi xuống, cảm thấy ở tay có chút run nhè nhẹ.
Anh ngồi ở trên sô pha hồi lâu, tựa như thấy tiểu Dương nhà anh trong tức khắc tới sẽ đẩy cửa phòng ra cười tươi rồi chui vào trong lòng ngực anh.
Nhưng mà không có. Hoàn toàn không có.
Căn phòng trống trải đến đáng sợ, so với sa mạc còn hoang vu hơn ngàn lần, vạn lần.
Từ lúc Mặt Trời đã lên cao đến khi Mặt Trời mất dạng anh vẫn lặng yên ngồi ở nơi đó, đến lúc chuông điện thoại vang mới đem anh từ đống suy nghĩ hỗn độn lôi ra, Kinh Sở nhấn chấp nhận, cuộc gọi được kết nối: "Alo, là ba à."
"Ừ, ta vừa mới nhận được quà con gửi, thật sự làm ba giật mình." Đầu kia điện thoại là thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười.
"Con hiện tại đối với thi họa có còn hứng thú không?"
Biết tử chi bằng phụ, Kinh Tần đối với đứa con này hiểu khá rõ, tuy rằng thời gian cha con bọn họ ở chung cũng không nhiều. Kinh Sở đã không kế thừa yêu thích của ông, cũng không giống với mẹ anh, đặc biệt là lúc anh lựa chọn nhập ngũ rồi nhất định chọn làm cảnh sát, là điều người làm cha mẹ bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Nhưng ông cùng vợ đều lựa chọn tôn trọng quyết định của con trai, vô điều kiện.
Bức tranh chữ thời Đường kia là lúc trước vì điều tra Tiêu Thiên ở Phi Thiên quán mà có được, bản thân Kinh Sở cũng không thích, bởi vậy có được liền chuyển tặng cha mình: "Con chỉ là nghĩ là ba sẽ thích."
"Ta thực sự rất thích." Mặc dù là Kinh Tần vốn không thích tranh chữ, nhưng chỉ cần là hài tử đưa, sao lại có thể không vui chứ.
Nhưng khi trò chuyện, ông cũng nghe ra giọng Kinh Sở có cái gì đó khoing ổn: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba." Kinh Sở thanh âm nghẹn ngào lên.
"Thực xin lỗi."
Kinh Tần trong lòng hơi trầm xuống, giọng nói tức khắc nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì, con đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Ông thật sự là không nghĩ ra Kinh Sở sẽ xảy ra chuyện gì, đứa con trai này từ nhỏ đã thành thục hiểu chuyện, tuy rằng lớn lên trong điều kiện phú quý, nhưng trước nay không có thói hư tật xấu gì, anh rất chính trực và bình ổn.
"Con lúc trước còn khuyên ngươi quên bà ấy, con...nói vậy, thực xin lỗi."
Kinh Sở nhớ tới chính mình thật lâu trước kia còn nói với ba quên đi, anh cho rằng mình như vậy là khuyên bảo, nhưng mà không phải, nếu không trải qua sẽ không bao giờ hiểu được người trong cuộc sẽ đau đớn đến thế nào, khó chịu ra sao.
Anh hiện tại đã biết rõ.
"Ta cũng không có trách con, có một số việc không có trải qua sẽ không hiểu......". Kinh Tần thấp giọng thở dài, trong giây lát phát giác hình như không đúng. "Con xảy ra chuyện gì?"
"Con đã mất đi một người." Kinh Sở cố nén thanh âm run rẩy. " Con đã mất đi cô ấy, thậm chí đến thi thể cũng không tìm thấy. Ba... đến thi thể của cô ấy con cũng không cách nào tìm ra."
Kinh Tần tuy chỉ thông qua điện thoại nhưng ông dường như có thể cảm giác được giờ này khắc này nội tâm người con trai của ông đau đớn mãnh liệt.
Nội tâm đau như vậy nhiều năm trước ông đã từng trải qua, trái tim bị người hung hăng thọc một đao, từ nay về sau, đổ máu không ngừng, mãi đến đến chết đi cũng không thể khép lại.
Mỗi một ngày, đều là dao cùn cắt thịt, từ từ nhân sinh, tra tấn một đời.
Kinh Tần ở bên đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, đắn đo câu chữ: "Ta hiểu rõ tâm tình hiện tại của con, ta cũng biết con giống ta, cả đời đều quên không được cô ấy, không quan hệ, con trai, không có quan hệ."
"Con không biết......" Kinh Sở lẩm bẩm nói. "Con không biết nên làm cái gì tiếp theo bây giờ, ba, người nói xem con nên làm sao bây giờ?"
"Hồi ức, tưởng niệm, một người khi chết đi, rất dễ dàng biến mất dần trong trí nhớ của người khác, không ai bàn lại muốn nói tiếp về người đó, tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng cần tiếp tục. Nhưng là ta phải nhớ đến, ta muốn tiếp tục sống, sống cả phần của cô ấy, như vậy thật giống như cô ấy vẫn còn sống."
Hồi ức, tưởng niệm? Chẳng lẽ cuộc đời của anh từ nay về sau chỉ còn lại có như vậy thôi sao? Kinh Sở vừa nhớ tới Miên Miên, trong lòng liền dội lên một trận chua xót khó nhịn.
Kinh Tần hạ giọng rất thấp, như thể đang lầm bầm với chính bản thân: "A Thanh sau khi chết rất lâu, ta vẫn không có cách thừa nhận hiện thực này. Đến lúc sau ta còn tưởng chết đi sẽ rất dễ dàng, rất nhẹ nhàng, thanh thản. Chỉ có những người còn sống mới đau khổ, nhưng sau đó ta nghĩ nếu ta cũng chết, vậy còn thống khổ đến chừng nào đây! "
Đúng vậy, người còn sống muốn gánh vác hết tất cả so với chết đi còn khó hơn rất nhiều. Kinh Sở chợt nghĩ đến lúc ấy nếu là anh thực sự đã chết, Dương Miên Miên lại sống, em ấy sẽ thế nào đây?
Sao anh lại muốn từ bỏ, để rồi cô gái của anh phải chịu sự tra tấn, đau thương trong cô đơn, vô vọng giống như anh hiện tại.
Kinh Tần hòa nhã nói: "Con trai, sau này có lẽ sẽ không dễ dàng để tốt hơn, nhưng cũng chỉ có thể là như vậy, bất luận con sau này lựa chọn quên đi cô ấy, bắt đầu lại một lần nữa. Cũng giống ta cả đời này đều đã chuẩn bị tốt không thể tiếp nhận, ta và mẹ con ngươi đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con, kết hôn chỉ là một cách sống, con cũng có thể không làm như vậy, sẽ không có người trách cứ con đâu con trai."
Hôn nhân chỉ là một con đường được đại đa số người lựa chọn, nhưng cũng có thể không chọn giống họ, mỗi người đều có quyền lựa chọn quyền lợi nhân sinh của bản thân. Kết hôn chưa chắc hạnh phúc, và không kết hôn chưa chắc bi ai. Chỉ cần là anh lựa chọn anh cảm thấy đúng đắn cho chính bản thân, ông nhất định tôn trọng con trai.
"Cảm ơn ba, chuyện này......" Kinh Sở do dự một chút. "Không cần nói cho mẹ, mẹ muốn con chiếu cố cô ấy, nhưng giờ con vẫn không thể hoàn thành được."
21:53 - 16/12/18
- ----------
Wie: A Thanh là ai đây? Đoán xem!?! 😊
-----------
# một chút ngoài lề#
• Chúc em sinh nhật vui vẻ 小太陽 của Wie! Hơi sớm hơn vài tiếng nhưng mà thôi vậy, biết sao được giờ •-•