Dương Miên Miên vẫn không trả lời, chủ cửa hàng mất hứng: “Cô nhóc nói lung tung gì đó? Không mua thì đi chỗ khác, đừng đứng đây cản trở người khác làm ăn!”
Đặng Mạn Linh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi!”, sau đó cô nắm tay kéo Dương Miên Miên đi.
Dương Miên Miên chưa bao giờ biết sợ, mặt cô không biến sắc, nhìn thẳng vào anh ta: “100% mèo chiết nhĩ đều mắc căn bệnh thoái hóa xương, tại sao anh không nhắc đến điều này? Như vậy anh đã phạm vào điều quyền lợi được biết nguồn gốc sản phẩm của khách hàng, tôi có thể kiện anh.”
“Mấy nhóc không có tiền mua thì cứ nói, nhưng đổ tội cho con mèo này của tôi có bệnh thì thật là quá quắt!”, anh ta không tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh đáp lời.
Dương Miên Miên biết cãi nhau với anh ta chả ích lợi gì, nhưng cô ghét cái thái độ xấc xược đó: “Anh đang chột dạ, anh biết những con mèo này tuy nhìn đáng yêu như vậy nhưng trên thực tế chúng có bệnh, chúng nó có bộ xương giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, mỗi bước đi đều rất đau, bởi xương của chúng là bị dị dạng bẩm sinh, sau này không chừng còn bị các bệnh đường hô hấp hoặc bệnh tim. Anh bán là việc của anh, không ai có thể ép buộc anh không được phép buôn bán, nhưng anh phải nói rõ cho người mua những việc này chứ!”
Đặng Mạn Linh giật mình, hỏi lại: “Có thật thế không?”
Đồng Hân chen vào: “Tớ cũng có nghe nói, dì của tớ cũng nuôi một con chiết nhĩ, nhưng dễ bị bệnh lắm, có người nói bệnh thoái hóa xương thì không thể trị khỏi, cả người mọc đầy gai xương, còn có thể dẫn đến bị bại liệt.”
Đặng Mạn Linh nổi điên, chắc cũng do cô thấy đau lòng thay cho con mèo con trong ngực mình, con mèo nhỏ như vậy, dễ thương như vậy, nhưng sao trời sinh lại mắc căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo thế này. Bệnh về xương là căn bệnh di truyền, nếu cô không mua nó, nó có bị chủ cửa hàng dằn vặt hay không? Thật sự rất đáng thương!
Chủ cửa hàng quay sang Đặng Mạn Linh: “Cô bé đừng nghe bạn em nói lung tung. Mèo chiết nhĩ có thể mắc bệnh nhưng đây là còn mèo đã được lai giống, không thể nào gặp vấn đề như vừa đề cập, cô bé yên tâm rồi chứ!”
Dương Miên Miên cười nhạt: “Anh nghĩ chúng tôi là những kẻ ngu ngốc sao, có thể bị dao động bởi mấy câu nói này của anh?”, rồi cô quay sang Đặng Mạn Linh, “Nếu cậu tin tớ, thì không nên mua, tớ giới thiệu cho cậu con khác!”
Cô đi thẳng một mạch ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại, Đặng Mạn Linh do dự một chút, sau đó hạ quyết tâm: “Chúng tôi không mua!”. Cô cúi đầu vội vã đi ra ngoài, Dương Miên Miên đứng bên ngoài chờ các bạn.
Đồng Hân tức giận lên tiếng: “Cách làm việc của chủ cửa hàng này thật tệ, nhìn sơ qua là biết bắt đầu chột dạ rồi, mà Miên Miên, cậu có nghiên cứu qua chuyện này sao?”
“Không, chỉ nghe cậu chủ nhỏ trong phòng khám thú cưng nói qua!”
Dương Miên Miên cũng đưa Hải Tặc đi tiêm phòng theo định kỳ, đặc biệt là nhỏ thuốc cho con mắt bị của nó, tiêu cũng hơn cả 1000 đồng của cô. Nhiều lần đến đó, đều nghe cậu chủ nhỏ than thở số mệnh mỏng manh của mấy chú mèo chiết nhĩ, cứ nghe đi nghe lại nhiều lần, lọt vào tai cô cũng là điều khó tránh khỏi.
Đặng Mạn Linh không vui, Đồng Hân liền vội vàng nói: “Vậy cậu tính giới thiệu cho Linh cái gì a?”
Dương Miên Miên mới sực nhớ ra: “Ờ! Có một con Kim Mao bị chủ vứt bỏ đã lâu, lần trước còn bị bọn trộm chó suýt bắt mất. Cậu đi xem thử có thích không, nếu thích thì dụ nó mang về nhà nuôi!”
Chú chó cứ đứng ở trạm xe buýt chờ mãi chủ nhân đến đón mà Dương Miên Miên đề cập chính là Hoan Hoan. Ngày hôm nay vẫn như lệ thường, nó vẫn ngồi đó, đầu tựa lên hai chân trước, mỗi khi nghe thấy tiếng xe, nó lại ngỏng cổ, như cố sức để tìm ra người mà nó chờ đợi đã lâu.
Nhưng chủ của nó mãi mãi sẽ không đến.
Khi Dương Miên Miên vừa bước xuống xe, hình như nó cũng nhận ra cô, đi đến bên chân cô cọ cọ, vẫy đuôi.
Dương Miên Miên xoa xoa đầu nó, nói với Đặng Mạn Linh: “Nó khôn lắm, mới chỉ ba tuổi thôi, chủ nhân vứt nó lại ở đây, tên nó là Hoan Hoan.”
Đặng Mạn Linh giật mình: “Hoan Hoan? Có phải là Hoan Hoan mà mình biết hay không?”, cô đưa tay qua, Hoan Hoan đến gần, ngửi tay cô, liếm một cái, hình như nhận ra cô.
Viền mắt Đặng Mạn Linh ửng đỏ: “Đúng là Hoan Hoan, chị còn nói sao mãi không tìm thấy em!”, rồi cô quay sang giải thích cho hai cô bạn, “Nó là chú chó của người hàng xóm trong khu của mình, trước đây mình đều thấy nó ra công viên cạnh nhà chơi, lâu dần mình hay cùng nó chơi chung!”
Dương Miên Miên à một tiếng, không kìm được nói: “Đúng là duyên phận!”
“Hoan Hoan, ông ấy không cần em, thì em theo chị về nhà đi, chị sẽ không vứt bỏ em!”. Đặng Mạn Linh ôm nó vào lòng, nước mắt tuôn rơi.
Hoan Hoan liếm tay cô, như an ủi.
Đồng Hân cười ha ha: “Này đây không phải là chuyện tốt sao? Tất cả mọi người đều vui, lại còn tiết kiệm được tiền!”
Nhưng khi Đặng Mạn Linh muốn ôm Hoan Hoan đi, làm cách nào nó cũng không chịu rời đi, Đặng Mạn Linh cuống quít: “Nó không thích theo mình sao?”
“… tớ không biết!”, Dương Miên Miên ngẫm nghĩ, bây giờ chỉ còn cách hỏi mấy người bạn nhỏ, cô không hiểu tiếng chó, hay là kêu Hải Tặc đến khuyên răn?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, từ bên kia, Hải Tặc hình như đang ngậm món gì đó trên miệng chạy đến phía cô, đến gần, cô mới phát hiện thì ra là nửa miếng thịt bò. Nó tiến đến gần, quẳng miếng thịt xuống đất, ra hiệu Hoan Hoan đến ăn.
Hoan Hoan đang rất đói, ngay lập tức xông đến miếng thịt bò cắn xé. Đặng Mạn Linh nhìn cảnh này chợt thấy đau lòng, vội vã đi qua cửa hàng bán bánh bao mua cho nó mấy cái.
Dương Miên Miên ngồi chồm hổm nói chuyện với Hải Tặc: “Hoan Hoan không muốn đi là vì đợi em sao?”
Hải Tặc nhấc chân trước, cào cào trên chiếc giày của cô. Chiếc giày: “o(n_n)o Hải Tặc, nhột quá đi!”
Hoan Hoan ăn xong cái bánh bao nhân thịt, liền xoay qua cọ cọ Hải Tặc. Hải Tặc tuy thấp bé hơn, nhưng phút này đây lại giơ chân xoa xoa đầu của nó, sau đó quay người đứng bên cạnh Dương Miên Miên. Còn Hoan Hoan thì quay về phía Đặng Mạn Linh, cọ cọ vào lòng bàn tay cô. Đặng Mạn Linh thử đi dò dò vài bước, Hoan Hoan liền nối gót theo sau.
Trạm xe buýt lau nước mắt: “Vui quá! Hoan Hoan đã có nhà, thật vui vì em đã tìm được hạnh phúc! 〒▽〒 Tạm biệt Hoan Hoan nhé, Tạm biệt!
Dương Miên Miên vỗ vỗ vào cây cột trạm xe buýt, muốn an ủi nó.
Trạm xe buýt vốn dĩ còn kiềm lòng được, nhưng hành động này của Dương Miên Miên khiến nó mất kiểm soát, òa khóc: “Hoan Hoan, nhớ biết cách tự chăm sóc mình. Trời mưa không được ngây ngốc dầm mưa, không còn tớ ở bên giúp cậu che mưa chắn gió! Phải nhớ tự chăm sóc cho mình nhé!”. Hôm qua trời mưa, mái hiên còn đọng vài giọt nước, trùng hợp cũng tí tách rơi xuống, giống như những giọt nước mắt của nó.
Dương Miên Miên buồn bã thở dài.
Thế gian này sum họp thì ít mà chia ly thì nhiều.
Đặng Mạn Linh có Hoan Hoan nên chưa muốn quay về thư viện ngay. Dương Miên Miên giới thiệu có giới thiệu một phòng khám thú cưng cho cô, cậu chủ tuy trẻ nhưng tay nghề rất giỏi, lại rất nhiệt tình. Lúc này, cậu chủ tiến đến bắt chuyện: “Cô bạn! Chỗ này của mình có loại thức ăn cho chó rất tuyệt, cậu mang về cho Hải Tặc ăn thử xem sao!”
“… a!”, Dương Miên Miên bất ngờ.
Cậu chủ nhỏ ân cần nói: “Cậu đừng hiểu lầm ý của tớ, phòng khám của tớ thường tặng những khách hàng quen quà. Tớ cũng muốn dọ thử xem loại thức ăn mới này các chú chó có thích ăn hay không còn để biết nhập hàng. Cậu mang về thử giúp tớ nhé!”
Đèn treo phòng khách: “Đây là cách tiếp cận cũ rích …”
Quầy thu ngân: “Cậu chủ đã lên kế hoạch từ lâu …”
Cửa: “Các cậu ngốc quá! Chị ấy có thể nghe thấy tiếng chúng ta trò chuyện, mấy cậu đã đem cậu chủ đi bán rồi, 〒▽〒 … thật chẳng giữ điểm cho cậu ấy!”
Dương Miên Miên: “…”
Cô gãi đầu gãi tai, sau đó quyết định không nhận: “Hải Tặc nhà tớ không dùng thức ăn cho chó, cám ơn cậu rất nhiều!”
Cậu chủ quả nhiên rất thất vọng: “Sao vậy? Là hàng nhập khẩu, các con chó khác đều rất thích đó!”
Dương Miên Miên thầm nghĩ: Anh tự bán đứng mình rồi!
Loại thông minh này cô có thừa!
Nhưng Dương Miên Miên cũng không vạch trần cậu ta, chỉ nghiêng người xem mấy tấm áp phích dán trên tường. Mấy tấm áp phích kêu gọi hạn chế mua mèo chiết nhĩ và chó teacup.
Balo: “Haizza╮(╯▽╰)╭, Miên Miên nhà mình số đào hoa, tiếc là hoa đã có chủ!”
Nhắc đến Kinh Sở, trong lòng cô bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Đặng Mạn Linh đưa Hoan Hoan về thẳng nhà, quyết định không quay về thư viện, liền lên tiếng nhờ Đồng Hân mang giúp balo về, ngày mai hai người bọn họ quay lại ôn tập.
Khi Đồng Hân và Dương Miên Miên quay về thư viện, nhóm Trịnh Gia Dân vẫn chưa về, Dương Miên Miên sửng sốt: “Tại sao các cậu ấy vẫn ở đây?”
“Cậu không biết sao? Mấy người bọn họ đều ở đây ôn tập cuối tuần, vào kỳ nghỉ đông cũng vậy.”, Đồng Hân lên tiếng, “Vì vậy họ học mới giỏi, tớ và Linh cũng cách ngày đến đây một lần, còn nhóm bọn họ ngày nào cũng đến, không phân biệt ngày lễ hay ngày thường.”
Dương Miên Miên: “…”. Kỳ nghỉ đông cô làm gì? À, đúng rồi, đi phá ổ bọn buôn người,
Mọi người đều có những công việc khác nhau, tư tưởng khác nhau, cho nên mới nói, không thể nào kết bạn được.
Đồng Hân lấy balo, quay sang hỏi Dương Miên Miên: “Cậu muốn tớ chờ cậu không?”
“Không đâu! Tớ còn mượn mấy quyển sách, cậu về nhà ăn tối đi!”
Đồng Hân cũng không khách sáo: “Vậy tớ về trước, về muộn, mẹ tớ không vui!”
Dương Miên Miên cũng không còn nghe thấy tiếng của cô ta.
Thư viện nào cũng giống nhau, so với những cửa hàng ồn ào náo nhiệt thì nơi đây đặc biệt yên tĩnh. Nhưng cũng không hẳn là không có bất cứ âm thanh nào, thậm chí cô có thể nghe được rải rác mấy thanh âm tranh luận:
“Tôi nghĩ rằng nguyên tắc phân tích thứ nguyên để khảo sát định tính các hiện tượng vật lý có thể tính toán được, không có thể có cái gì gọi là trùng hợp …”
Cái quỷ gì đây?
“Tự nhiên đương nhiên cực kỳ đối xứng rồi! Là tuyệt đối!”
Nghe không hiểu các cậu đang nói cái gì.
“Về giả thuyết Hodge, tôi cũng có một số quan điểm cá nhân …”
Cái đó là cái gì a?
Luôn tự xưng là người có chỉ số IQ vô địch vậy mà Dương Miên Miên vẫn bị mấy quyển sách lý luận này làm cho điên đầu. Lần đầu tiên cô phát hiện mình rất ngốc.
Từ chuyện chỉ muốn mượn hai quyển tiểu thuyết tình cảm, vậy mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô cứ miên người đàn ông miên man rút từng quyển sách xuống.
Khi cô định thần, thì nhận ra mình đã cầm trên tay bảy tám quyển sách, mỗi quyển đều rất dày, không cầm nổi, nhưng cô rất muốn đọc, phải bỏ lại thì thật tiếc, suy đi nghĩ lại cô quyết định mượn toàn bộ mang về.
Cô xin thủ thư một sợi dây bó mấy quyển sách lại, lui hui xách chúng ra ngoài, đi được nửa đường, balo lên tiếng hỏi: “Miên Miên, sao chị không gọi anh Kinh Sở đến đón?”
Dương Miên Miên sững người, dừng lại suy nghĩ một chút: “Ừ nhỉ! Chị quên mất!”
Balo: “Kinh Sở thật là không ở trong lòng chị sao, anh ấy thật đáng thương mà!”
Cô ngay lập tức nhắn tin hỏi Kinh Sở có thể đến đón cô hay không. Kinh Sở nhanh chóng đồng ý thậm chí còn nhắn cho cô: “…Em đã biết nhớ đến anh rồi, anh rất vui!”
Dương Miên Miên rụt cổ, thật ra mình cũng quên mất anh!
Đã bao năm qua, cô dựa vào mình là chính, cô luôn cảm thấy nhờ người khác chi bằng tự thân vận động. Bây giờ cô có người nương tựa lại cảm thấy không quen lắm, có chút ngại ngùng.