Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Thời gian nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc các kỳ thi thử đã xong, so với hai kỳ thi thử trước, kỳ thi thứ ba đơn giản hơn, có người nói để cho thí sinh có thêm tự tin khi thấy mình đạt được thành tích cao.

Đến lúc này, ôn tập cũng đã gần xong, giáo viên phát đề luyện thi cũng không thu lại để chấm mà giải đáp trực tiếp ở trên lớp.

Tiếp theo là đến mười ngày tự ôn tập, học sinh có thể chọn tự ôn bài ở nhà, cũng có thể ôn ở lớp. Phần lớn mọi người chọn ôn tập tại trường, vì sợ về nhà tinh thần tự giác không cao, ở trường dù sao có không khí học tập hơn, thêm vào đó còn có thày cô và bạn bè, có thể hỏi bài.

Có một số ít học sinh được ba mẹ mời giáo viên về kèm tại nhà để tập trung học hành.

Dương Miên Miên thì đương nhiên sẽ ôn tại nhà, lý do đơn giản là Khả Khả đang mang thai … đã trở thành một con chó mẹ do vậy chủ nhân của nó chẳng còn cách nào để chia rẽ uyên ương.

Bây giờ mỗi sáng Hải Tặc sẽ đến trước nhà Khả Khả, đợi Khả Khả ra, rồi ‘hai đứa’ nó cùng nhau đi tản bộ.

Khả Khả tính tình hoạt bát, thích làm nũng, thích chạy tới chạy lui, thích liếm liếm bộ lông của Hải Tặc. Bây giờ thì chủ nhân của Khả Khả cũng nhận ra được Hải Tặc, biết nó là con chó hung dữ nhất khu thành cổ, người bình thường không ai dám đến gần.

Đợi đến khi Khả Khả cảm thấy thoải mái, Hải Tặc mới đưa nó về nhà, sau đó mới bắt đầu làm việc của mình. Hoàng hôn là giờ tản bộ của Khả Khả, nó lại đến mang theo thức ăn chiều cho Khả Khả, là bánh bao nhân thịt và lạp xưởng.

Lão chủ nhân lắc đầu ngao ngán: “Thức ăn chó ở nhà không đúng hiệu là không thèm ăn, vậy mà bây giờ loại này cũng ăn hăng say đến vậy, chó mà cũng biết chọn đối tượng ghê!”

Nói thế nào thì nói đời sống tình cảm của Hải Tặc cực kỳ thuận lợi, thuận lợi đến mức chính Dương Miên Miên còn phải ghen tị.

“Chị vẫn còn thẻ ở đó đây, là cha thì nhớ mang ‘thai phụ’ qua đó!”, Dương Miên Miên quay sang nhìn hải tặc bằng gương mặt đau khổ, “Em có thể nghĩ đến tâm trạng chị một chút được không?”

Hải Tặc im lặng ngồi ở ban công hóng gió, bây giờ trời đã nóng dần, nhưng nhiệt độ cũng chưa cao lắm. Buổi tối ngồi đây hóng gió là thích nhất.

“Chị rất đau lòng, em suy nghĩ cho chị một chút được không?”, Dương Miên Miên cũng ngồi trên chiếc ghế con ngoài balcon, “Aizza, làm chó là tốt nhất, muốn đến với nhau là đến với nhau, còn chị với Kinh Sở một bước tiến mới cũng chẳng có, làm sao để anh ấy chú ý đến chị đây?”

Kinh Sở gần đây cũng chăm sóc cô nhiều hơn … bởi vì Dương Miên Miên sắp phải thi Đại học, cứ rảnh là anh lại sắc thuốc bổ cho cô, cấm cô ăn bất cứ món ăn lạnh nào khiến bị đau bụng, vì vậy đương nhiên đồ ăn vặt sẽ bị cấm, đồ uống lạnh càng bị cấm.


Dương Miên Miên kháng nghị mấy lần: “Em đã nói thi đại học với em dễ như bỡn, thi đậu là trong tầm tay!”

“Không được!”, Kinh Sở nghiêm mặt, “Em thông minh thì thông minh nhưng đau bụng dẫn đến mất nước cũng không được!”

Dương Miên Miên năn nỉ: “Nhưng em thật sự không muốn uống.”

“Tiểu Dương ngoan!”, Kinh Sở biết cô chỉ thích ngọt, ngay lập tức bày ra vẻ mặt dịu dàng, hôn nhẹ lên khóe môi cô, “Nào! Mau đến đây anh ôm một cái!”

Dương Miên Miên ngay lập tức mất đi sự chú ý, mím môi yêu cầu: “Muốn ôm thì tự đến!”

Thấp bé quả là một bi kịch, hai người đứng trên nền đất, cô có làm cách nào cũng không hôn được anh, chỉ còn cách đợi Kinh Sở cúi đầu, chuyện này khiến Dương Miên Miên không phục, vì lẽ đó mỗi lần hôn cô phải đứng trên ghế salon hôn anh. Hôn hôn một lúc đương nhiên khó tránh khỏi việc ôm ấp, do vậy Kinh Sở liền ôm lấy cô.

Cảnh tượng của hai người lúc này chính là, Kinh Sở nâng mông cô, hai chân cô quấn lấy eo anh, hai tay ôm cổ anh, giống như con koala bám chặt vào anh; còn anh giống như đang bế một đứa trẻ, hai tay cứ vậy mà đợ mông cô.

Chỉ cần như vậy cũng khiến Dương Miên Miên toại nguyện.

Kinh Sở cũng rất thích tư thế này, Dương Miên Miên khá gầy, vì vậy anh không hề phí chút sức, thêm vào đó tư thế này sẽ bảo đảm Dương Miên Miên sẽ ngoan ngoãn yên một chỗ chứ không như lúc đứng hai tay cô không bao giờ chịu an phận, mà chạy loạn khiến anh phải gắng lắm mới buông được cô ra.

Hôn hôn một lúc cũng làm Dương Miên Miên quên mất mình đang thèm uống coca.

Ngoại trừ lo việc ăn uống, anh còn lo lắng hàng trăm vụ khác. Dương Miên Miên được nghỉ mười ngày, nhưng lại không muốn ôn bài, chỉ đọc sách ngoại khóa, vùi đầu vào quyển sách dày cộm không thèm để ý đến anh.

Kinh Sở bắt đầu thấy lo lắng khi cô tập trung quá độ, trước khi thi cũng nên thả lỏng mình một chút nhưng đọc sách không tính là thư giãn.

Anh cố gắng dụ cô đi dạo phố, nhưng đống bài vở căn bản vẫn hấp dẫn hơn, cô không thèm để ý đến anh: “Miên Miên, hôm nay em đã đọc hơn bốn quyển sách dày cộm như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”


Tay vừa lật sách, vừa trả lời anh: “Gần đây chẳng có trò gì vui, đầu óc của em muốn rỉ sét hết rồi”. Kinh Sở hiểu ý cô là nhắc đến việc không có mấy tên tội phạm giết người kích thích đầu óc của cô, “Tiểu thuyết bán ở nhà sách đắt quá không mua được, đành thuê rồi từ từ xem, mỗi ngày chỉ được xem thật chậm từng tờ từng tờ, chỉ sợ đọc hết đầu óc không có gì suy nghĩ sẽ thấy khó chịu.”

Cô dùng một ngón tay chỉ chỉ: “Đi nhà sách đọc truyện miễn phí, không cho phép đọc, cầm được quyển sách lại bị nói này nọ. Thật mất mặt.”

Kinh Sở không biết nên khóc hay cười: “Nhưng cũng không thể đọc suốt ngày như vậy, tốt quá hóa dở em hiểu không?”

“Vốn dĩ chưa từng có chuyện này”, Dương Miên Miên buông sách, nghiêm túc nhìn vào anh, “Ví như mỗi ngày anh ăn hai bát cơm, còn em cho đến tận bây giờ mỗi ngày ăn ba chén vậy mà lúc nào cũng cảm thấy đói. Cái bụng thấy đói, đầu óc cũng sẽ cảm thấy đói! Em đọc hết quyển này sẽ đi dạo phố cùng anh được chưa?”

Kinh Sở không biết cách để có thể thỏa hiệp với mấy người IQ cao: “Được rồi! Nhưng nhớ cẩn thận đôi mắt. Mở đèn sáng hơn một chút, đừng tưởng rằng anh không biết nguyên căn nhà em chỉ mở có một bóng đèn, u ám như vậy, em còn duy trì được đôi mắt đẹp hay không?”

Dương Miên Miên: “…” Nói! Ai méc! Làm sao anh lại biết!

Thừa lúc anh quay người, ánh mắt cô hung dữ tìm kẻ tình nghi.

‘Mina san’: “… Việc đâu có liên quan đến chúng em! Có nói anh ấy cũng đâu nghe thấy t^t! Oan ức quá đi! Tháng sáu có tuyết rơi! Kính mong Bao đại nhân giải mối oan khuất này!”

*Mina san: Tiếng nhật みなさん - Tất cả mọi người O (∩_∩) O

“Làm sao anh biết chuyện này?”, cô nghĩ mãi không ra.

Kinh Sở thuận miệng trả lời: “Anh thanh toán tiền điện cho em, tính tính một hồi là biết!”

“… anh thanh toán tiền điền lúc nào”, Dương Miên Miên chấn động, “Chả trách tháng này em không thấy bác gái dưới lầu lên thu phí!”


Kinh Sở nói rất tự nhiên: “Anh cũng thanh toán tiền internet cho em luôn rồi!”

Hèn gì chẳng ai nói cho cô nghe. Dương Miên Miên tức giận: “Cách anh làm người ta gọi là tiền trảm hậu tấu!”, ngừng một chút, cô nói một cách nghiêm túc, “Em có tiền của em, em không muốn được anh bao nuôi!”

Cô đóng xong học phí còn dư hơn 1000 đồng, hoàn toàn có thể đảm đương cuộc sống của mình, không cần Kinh Sở nuôi cô, nên khi anh hành động thế này cô không quen: “Hơn nữa, sau kỳ thi đại học em có thể xin việc làm thêm.”

“Miên Miên, thời gian trôi qua thì không quay trở lại, tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm được”, Kinh Sở nói tiếp, “Đặc biệt là thời gian này, nếu em bỏ lỡ sẽ không tìm về được, chờ đến khi em có tiền, lúc ấy em sẽ hối hận vì sao khi đó mình lại cắm đầu vào kiếm tiền, không nhìn ngắm cuộc sống tươi đẹp bên ngoài.”

Dương Miên Miên mím môi, khoảng thời gian gần đây cô cũng có mối quan hệ tốt hơn với bạn bè, tuy rằng cũng chưa thích ứng nhưng cũng khá hòa hợp. Có điều khi đi dạo, cô lại đi quá nhanh, khi các bạn bàn tán về phong cảnh, cô cũng chẳng dừng lại ngó một cái.

Gánh nặng và áp lực cuộc sống vẫn luôn đè nặng trên hai vai cô.

“Anh không xem thường em, cũng không muốn bao nuôi em, cũng không phải vì thấy em đáng thương. Anh chỉ hi vọng em đừng vì bươn chải cuộc sống mà bỏ mất tuổi trẻ. Có vài thứ bây giờ em không dám mua, sau này có tiền nó lại không còn thích hợp với em. Có những món ăn em rất thèm nhưng không dám bỏ tiền ra mua, sau đó em lớn hơn một chút, hương vị ấy, con đường ấy, phong cảnh ấy không còn được như xưa. Anh không muốn em cảm thấy tiếc nuối.

Kiếm tiền rất dễ nhưng tiền lại không mua được thời gian. Miên Miên vấn đề tiền bạc hết sức mẫn cảm, anh biết em luôn chú ý đến chuyện này. Vậy thôi sau này chuyện anh chi cho em, anh sẽ ghi nợ, coi như anh cho em mượn, chờ đến khi sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh. Như vậy lưỡng toàn kỳ mỹ chứ?! Đây gọi là cho vay, hi vọng em sẽ cảm thấy thoải mái.”

Dương Miên Miên xác định lập luận của anh đã tác động không nhỏ đến suy nghĩ của cô. Vốn dĩ tuần này, nhóm Đặng Mạn Linh hẹn cô đi xem phim, nhưng vé xem phim quá đắt nên cô đành từ chối. Trên thực tế tâm trạng của cô cũng hơi lung lay. Từ bé đến lớn chưa từng vào rạp chiếu phim.

“Giao dịch thành công không?”, Kinh Sở hỏi cô.

Dương Miên Miên bỏ ra mấy giây suy nghĩ, sau đó cẩn trọng gật đầu: “Vậy anh phải nhớ viết vào, em sẽ kiểm tra, không được lờ đi.”

“… Nhất định sẽ chăm ghi sổ”, trong lòng ngẫm nghĩ, là quỷ mới ghi sổ, đâu nói rõ là ghi sổ thế nào, ghi xong rồi xóa cũng được.

Dương Miên Miên đóng sách lại: “Chúng ta đi siêu thị mua nước tương nhé!”

“Anh mua rồi!”, Kinh Sở xoa xoa mặt cô, “Anh mua cách đây nửa tiếng, khi mới bước vào đây, nhưng em không thèm để ý đến anh.”

Dương Miên Miên: “… Vậy, chúng ta đi xem phim đi. Không phải chúng ta nên hẹn hò sao?”

Kinh Sở giật mình kinh ngạc: “Đương nhiên được, nhưng đi ngay lúc này?”


Tính Dương Miên Miên anh cũng khá quen rồi, tuy rằng cô cũng không quá keo kiệt, nhưng từ khi quen anh, trừ khi anh dẫn cô đi ăn, cô chưa từng bao giờ mở miệng xin anh bất cứ điều gì, hay ăn món gì. Muốn hẹn cô ra ngoài chơi, cô cũng chỉ chọn đi loanh quanh công viên hoặc ở nhà xem tivi.

Nói chung bỏ tiền để được hẹn hò cùng cô là chuyện không bao giờ có, vậy mà bây giờ cô lại hẹn anh đi xem phim, chuyện này khiến anh cảm động muốn chết.

“Ừ!”, Dương Miên Miên đóng sách, đứng lên tìm quần áo đề thay. Cũng không kêu anh ra ngoài, tự nhiên cởi áo ngủ, bị áo ngủ gắt gao chỉnh đốn: “Miên Miên! Chị không mặc nội y, không được thay đồ trước mặt đàn ông!”

Tủ quần áo: “Miên Miên à Miên Miên, không phải nghĩ mình ngực phẳng liền muốn làm gì thì làm!”

Tấm gương: “Chúng em thì không sao, nhưng để anh Kinh Sở thấy là không được!”

Chính Kinh Sở thấy ngồi ở đó cũng thấy không tiện nên cũng đứng dậy: “Miên Miên, em không thể chờ được đến khi anh bước ra ngoài sao?”

Là một người từ bé đến lớn cho dù tắm rửa hay đi nhà xí, thay quần thay áo, đều có một đám ‘tiểu đồng bọn’ vây quanh, nên Dương Miên Miên cũng chẳng thèm quan tâm.

Không không, cô quan tâm việc khác: “Là anh cảm thấy ngại hay chị chưa đủ hấp dẫn!?”

Điều này vẫn làm cô canh cánh trong lòng.

Bởi vì quyết định xem phim trong nháy mắt, nên các bộ phim đều đã hết chỗ, chỉ còn duy nhất bộ phim kinh dị, Kinh Sở liền dọ hỏi cô muốn xem hay không? Với Dương Miên Miên phim nào cũng hứng thú nên thoải mái trả lời: “Được!”

Kinh Sở mua coca và bắp rang bơ, tuy rằng mọi người đều nói cái này là rác rưởi nhưng đi xem phim mà thiếu đi nó thì đã mất đi mấy phần hứng thú.

Bộ phim mang hơi hướm của bạo lực máu tanh, thỉnh thoảng có vài đoạn gây cười, nhưng cũng không ít cảnh máu me tung tóe, nội dung chẳng có gì mới mẻ, không được coi là đặc sắc nhưng Dương Miên Miên vẫn say sưa xem ngon lành.

Chỉ là Kinh Sở không nghĩ đến, sau khi xem hết phim, Dương Miên Miên lại nói một câu chẳng chút ăn nhập với bộ phim: “Em nhìn thấy người đàn ông bên cạnh rất nhiều lần lấy tay thò vào mò eo và ngực của cô gái kia.”

Đi xem phim, đôi bàn tay thường mò mẫm lung tung là chuyện bình thường, Kinh Sở không cảm thấy kỳ lạ: “Bọn họ đâu phải đến xem phim!”

Nhưng Dương Miên Miên vẫn còn đang hơi tức tức vụ thay quần áo anh không quan tâm nên nói: “Vậy tại sao anh không ôm em?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận