Edit + Beta: Winnie
Dương Miên Miên cơm nước xong lại chơi di động một lát, nhưng suy nghĩ vẫn không tự chủ được mà nghĩ về phía tên bom phạm.
Hiện tại, bọn Kinh Sở hẳn là đang cấp tốc suy nghĩ cách xử lý, thời gian để đến trạm dừng xe tiếp theo còn khoảng nửa giờ nữa, nếu bom phạm lựa chọn ở đoạn thời gian này nhấn kíp nổ, tất cả mọi người đều coi như xong.
Nhưng nói đi phải nói lại, bom phạm vì sao lại muốn làm như vậy chứ? Trong đầu Dương Miên Miên bỗng nhảy ra một số từ ngữ mấu chốt: Trả thù, trò đùa dai, làm tiền, vui vẻ?
Đậu má quả nhiên không phải chuyên nghiệp căn bản không nghĩ ra được cái nào có khả năng cao nhất.
Chỉ số thông minh cao cũng không phải vạn năng, cô tự yêu cầu bản thân học phải học thêm nhiều thứ, càng nhiều tri thức, mới có thể làm chính mình trở nên ngày càng lợi hại.
Vẫn là nên suy nghĩ khác đi một chút, ví như, làm thế nào để đem phạm nhân nhanh chóng tìm ra? Đúng vậy, trong lúc bọn người Kinh Sở đi giải quyết vấn đề bom, Dương Miên Miên cô phải động não suy nghĩ vấn đề này một chút, người đặt bom khả năng sẽ là người nào đây?
Dựa theo Thường Nhạn phân tích, phạm nhân rất có khả năng ở một nơi mà có thể theo dõi đến cái buồng vệ sinh mọi lúc, như vậy hắn có khả năng cao sẽ là thừa vụ, nhân viên hậu cần hoặc hành khách.
Hai người phía trước thì quá dễ dàng bại lộ, cũng không dễ tra, giao cho Kinh Sở bọn họ điều tra là được.
Dễ dàng trà trộn vào nhất khẳng định là hành khách, tuy rằng hiện tại đều là hệ thống tên thật, nhưng phải làm điểm tay chân cũng hoàn toàn không khó.
Lại nói tiếp, khẳng định là hiện tại người đang ngồi trong toa xe số 5 cùng số 6 có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì WC liền ở giữa hai toa xe này.
Chỉ là...... Dương Miên Miên nhìn này tràn đầy người trong toa ăn cùng đối diện cơ hồ ngồi đầy toa xe số 6 cười gượng lên, thỉnh nói cho cô ở trong tình huống không có năng lực thấy rõ mọi thứ của Holmes, cô phải làm như thế nào nhận ra được hung thủ.
Giả dụ đem Conan ném ở chỗ này cũng không chắc 100% có thể nhận ra hung thủ? Huống chi năng lực trinh thám của Dương Miên Miên chỉ giỏi ở trên mục giải đề, cái loại phân tích trinh thám rắc rối này cô thật sự không ổn...... Lại phải đem đống tin tức rác lúc trước lọc kĩ lại một lần.
Đầu tiên từ người trong toa bắt đầu phân tích thật tốt.
Người ngồi ở bàn đầu tiên ngồi hẳn là một người đàn ông đang đi chuyến công tác ngắn ngày, bên ngoài là tây trang cùng giày da, lại không ngừng nói chuyện điện thoại, máy tính quả táo của hắn nằm xõng xoài trên trên bàn, lúc này cũng ríu rít nói: "Ai nha, cổ phiếu lại xuống, cứ đi xuống như vậy chỉ có thể nhìn thấy đỉnh!"
Không giống như hành động một bom phạm nên có chút nào.
Ngồi ở bàn thứ hai là một cặp mẹ con, người mẹ đang ăn cơm, đứa con nhỏ chừng ba bốn tuổi, thì chạy tới chạy lui ở trong xe, có thể loại trừ hai người này, bởi vì lực phá hoại của đứa nhỏ này hoàn toàn không thua một trái bom
(╯‵□′)╯
Bàn thứ ba là......
"Cái kia," Suy nghĩ của Dương Miên Miên đột nhiên bị cắt ngang, cô không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, nhìn chỗ phía trước mặt đột nhiên bị một người đàn ông ngồi vào.
Hắn bị Dương Miên Miên nhìn chằm chằm, tức khắc lỗ tai đều đỏ hồng: "Này, cô sắp đi đến nơi nào vậy?"
"Lan Châu."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy." Chắc bởi có thể cùng Dương Miên Miên nói chuyện, anh ta cực kì hưng phấn, nhưng lại bởi vì thẹn thùng mà mặt đỏ bừng đỏ bừng, "Ừm, tên tôi là Kim Hâm."
Dương Miên Miên: "......".
Anh ta có ý muốn cùng cô kết thân sao?
Tuy rằng nữ thần không có phản ứng, nhưng Kim Hâm lại đỏ mặt tiếp tục nói: "Tôi học đại học Lan Châu, trước đây mấy ngày đi về thành phố phía nam gặp bạn bè cũ, hiện tại phải quay về trường học."
Dương Miên Miên như có như không mà ừ một tiếng.
Nhưng thật không ngờ đối phương giống như được cổ vũ, tiếp tục mở miệng nói: "Năm nay tôi học đại học năm 3, cô muốn đi Lan Châu sao, bằng không tôi có thể giới thiệu cho cô một chút, dù gì cũng ở nơi đó ba năm rồi."
Dương Miên Miên cũng không để ý người đang cùng cô nói chuyện, tùy tiện trả lời: "Được."
Kim Hâm thoạt nhìn giống như bị đánh một châm thuốc trợ tim: "Vậy cô biết Bạch Tháp Sơn không, cái này trước đây là căn cứ quân sự, còn có guồng nước viên......"
Hắn càng nói càng hưng phấn, từ phong cảnh danh thắng đến địa đạo ăn vặt đều không buông tha: "Lan Châu nổi danh với mì sợi, cô nhất định phải nếm thử, hôi cây đậu tên hơi khó nghe nhưng mùa hè ăn vào lại rất tốt nha, chính là đồ để nấu ma sắc đậu phụ, thêm chút táo đỏ cùng đường trắng, lại ướp lạnh một chút, cô nhất định phải ăn!"
Dương Miên Miên vốn đang thất thần, nhưng hắn vừa nói ăn, lực chú ý của cô đã bị dời đi: "Thật sự như vậy ăn ngon sao?"
"Đương nhiên! Còn có bách hợp đào, tương mặt nước......" Có thể cùng nữ thần nói chuyện, Kim Hâm hận không thể đem tất cả đồ chính mình đã từng ăn đều giảng một lần, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, nếu không một khi cái đề tài này kết thúc hắn cũng không biết nên nói cái gì tiếp.
Hắn mới vừa nói được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên, Kim Hâm đang nói đột nhiên im bặt, hắn xấu hổ mà lấy điện thoại cầm tay ra: "Tôi nghe điện thoại một chút."
Điện thoại vừa được mở liền nghe thấy bên kia có tiếng nữ sinh đang mắng: "Đồ cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga! Còn dám mong ước chúng tôi muốn hoàn thành mộng uyên ương với anh! Ghê tởm chết tôi. Anh cũng chỉ có mấy đồng tiền vặt không đáng cho tôi xỉa răng nữa là!"
Sắc mặt Kim Hâm đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi không có!" Hắn thở hổn hển, gấp đến độ trên trán đều đầy mồ hôi, "Tôi chỉ là, chỉ là thấy cô uống say nên đưa cô trở về!"
"Chết đi! Vương bát đản! Quỷ nghèo!" Giọng nữ bên kia nói xong liền cúp điện thoại.
Biểu tình của Kim Hâm liền uể oải, đem mặt chôn ở đôi tay, cả người như bị mất hết sức lực: "Không phải như thế...... Không phải......"
Dương Miên Miên vốn dĩ cũng không coi trọng hắn, nhưng nhìn hắn như vậy ngược lại là có chút không đành lòng, liền đưa tờ khăn giấy qua: "Đừng khóc."
"Tôi không khóc." Hắn cầm khăn giấy lau mặt, giống như cảm thấy ở trước mặt nữ thần như vậy thật mất mặt, nhưng làm như thế nào cũng không có biện pháp cười tiếp được. "Thực xin lỗi."
Dương Miên Miên còn chưa hỏi hắn làm sao vậy, di động của Kim Hâm liền ồn ào mà đem tất cả mọi chuyện nói cho mọi người biết:
"Ai muốn ngủ cùng cô ta, đồ đàn bà kia trên mặt dặm phấn cả mảng đến độ muốn rơi xuống, giống hệt một nữ quỷ, rõ ràng là thấy cô ta uống say có lòng tốt đỡ cô ta đi nghỉ ngơi, cư nhiên bị nói là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, uổng phí chúng ta thật xa đến chạy tới, tình yêu trên mạng thật sự không đáng tin,trên chim cánh cụt nói dễ nghe như vậy có ích sao?"
**chim cánh cụt cũng tựa như facebook ý
Dương Miên Miên còn chưa nghe di động phun nói hết, Kim Hâm liền thấp giọng bắt đầu nói: " Ba năm trước đây tôi quen biết Mộng Điệp, quen biết nhau ở một trang mạng, cô ấy viết một vài bài văn xuôi rất hay, tôi đã bị văn phong của cô ấy hấp dẫn, sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm ở trên chim cánh cụt, cô ta lúc ấy thực ôn nhu, dáng vẻ cùng thơ văn của Mộng Điệp đều rất tốt, cô xem. Nói rồi hắn lấy từ ba lô lấy một quyển vở da đã vàng đưa cho Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên tò mò mà mở ra liền thấy, tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Làm một cô gái an tĩnh.
Lẳng lặng xem hoa nở rồi hoa tàn.
Nói cùng với chàng những ưu tư chất chứa.
Ở trong đêm tối buồn lặng một mình.
Làm một cô gái điềm đạm.
Vinh nhục không kinh, không hề quan tâm.
Không hề rơi lệ, bởi vì
Ta sớm đã quên chàng.
Làm một cô gái xinh đẹp.
Ánh mặt trời, hoa trà cùng ái
Gió xuân thổi qua bờ biển,
Chàng, tôi vĩnh viễn không quên
Dương Miên Miên đột nhiên cảm thấy thật đau đầu, bài thơ này trước sau không có logic, căn bản không biết là có ý tứ gì mà được coi là thơ sao? Tuy rằng cô đọc sách ít cũng không cần lừa cô như vậy chứ!
"Cô xem, tài năng văn thơ của Mộng Điệp xuất chúng như vậy, tôi vốn dĩ cũng không nghĩ hy vọng xa vời có thể xứng đôi với cô ấy. " Kim Hâm yêu quý vuốt ve notebook." chỉ là muốn gặp để một lần nói cho cô ấy biết tôi thật sự thực thích cô ấy."
"Ồ! Thì ra là một thanh niên tỏ tình thất bại, thật đáng thương." Dương Miên Miên suy nghĩ.
"Sau đó thì sao?"
"Vốn dĩ Mộng Điệp cũng có hứng cùng ta gặp mặt, nhưng không biết sao lại thế này, thấy tôi lại thất vọng ra mặt." Kim Hâm uể oải không nói lên lời.
Dương Miên Miên trong lòng nghĩ, "ngươi trưởng thành như vậy đương nhiên là thất vọng rồi, nếu là Kinh Sở, sẽ không bao giờ có chuyênn này xảy ra! " Miên Miên vào lúc này cũng không quên tán thưởng bạn trai mình.
Thật không biết xấu hổ.
"Nhưng mà chúng tôi vẫn cùng nhau đi ăn cơm, Mộng Điệp cùng bạn bè của cô ấy cùng nhau tới, rồi đề nghị uống rượu, sau đó vì uống rượu nhiều, Mộng Điệp say, tôi không biết nhà cô ấy, nên đem cô ta về nơi tôi đang ở nghỉ ngơi, kết quả, kết quả tôi không cẩn thận ngủ quên, buổi sáng bị Mộng Điệp cho một bạt tay, nói tôi đem cô ta......" Kim Hâm nói tới đây liền nói không nổi nữa.
"Đem cô ta cùng anh 419* trên giường?"
* 419: tình một đêm
"Haizz, tôi không có!". Kim Hâm phản bác: "Tôi không thể làm ra loại chuyện này đâu, nhưng các cô nàng đó luôn nói là tôi làm, còn nói hoặc họ đi báo cảnh sát, hoặc là liền đưa tiền bồi thường cho Mộng Điệp."
"Cho nên, anh chọn đưa tiền bồi thường?" Dương Miên Miên không cần nghĩ liền biết kết quả.
Kim Hâm quả nhiên không hé răng, một hồi lâu mới nói: "May mắn là tôi đã sớm mua vé xe." Bằng không kể cả tiền mua vé xe về nhà hắn cũng không có.
Nếu thật sự như vậy, Dương Miên Miên cảm thấy đồng tình với hắn, ngàn dặm xa xôi lại đây tìm bạn gái, kết quả bị lừa tiền còn lừa cảm tình, hiện tại không xu dính túi về nhà, quá thảm rồi.
"Kỳ thật tôi không muốn sống nữa." Kim Hâm rầu rĩ nói, "Chính là ở trên tầng không dám nhảy xuống, tôi sợ hãi, cô có phải cũng cảm thấy tôi là loại người hèn nhát như vậy không?"
Dương Miên Miên không đành lòng, an ủi hắn: "Không có, là người đều là sợ chết, hơn nữa bị lừa đã bị lừa, về sau đừng dễ dàng tin tưởng người khác là được."
Cô lại nghĩ tới tới một việc, "Vậy anh hiện tại một chút tiền đều không có sao?"
"Kỳ thật lúc đầu tôi chỉ nghĩ ở đây mấy ngày, nhưng lại xảy ra việc lớn như vậy thật sự......" Kim Hâm ngượng ngùng mà cười, "Tôi liền ở vài nơi gần đây tìm công việc vặt để kiếm chút."
Dương Miên Miên tùy tùy tiện tiện lên tiếng, thực nhanh cũng liền mất đi hứng thú.
Câu chuyện này chỉ có thể tạm thời hấp dẫn trong chốc lát lực chú ý của Dương Miên Miên, tinh lực vẫn là đặt ở phân tích những người đang ở toa ăn, đáng tiếc mỗi người đều điều tra qua một lần trong đầu, cô vẫn là không có cách nhận ra ai mới thật sự là người hiềm nghi.
Cảm giác mỗi người đều rất bình thường.
Vì lí do gì mà trước kia một giây có thể tìm được hung thủ, hiện tại lại một chút manh mối đều không có đâu? Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay ra cửa không có xem lịch sao?
Dương Miên Miên thất bại mà nghĩ, quyết định đi trước nhìn xem Kinh Sở bên kia có cái gì tiến triển hay không, có lẽ có thể phát hiện manh mối cũng không chừng.
Nhìn thấy Dương Miên Miên muốn đi, Kim Hâm có điểm thất vọng: " Cô phải đi sao?"
"Tôi ăn xong rồi." Dương Miên Miên nhìn hắn, đột nhiên thấy khả nghi, "Anh tới nơi này không phải để ăn cơm sao?"
Kim Hâm xấu hổ mà cúi đầu: "Tôi mua là vé đứng, chỉ là hiện tại muốn tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi."
Dương Miên Miên chớp chớp mắt, "Nhưng anh không phải mua vé từ sớm sao, như thế nào lại không có vé?"
Trên xe vé đứng cùng ngồi bán giá cả đều là giống nhau, vé Tùng Tuấn là ngày hôm qua còn có vị trí ngồi, không có đạo lý mua vé từ trước lại không có vị trí.
" Bởi vì vé kia tương đối đắt, cho nên tôi đã đổi lại." Kim Hâm giống như càng xấu hổ, đầu đều phải chôn tới ở cánh tay.
Dương Miên Miên cũng cảm thấy hùng hổ doạ người như vậy cũng không được tốt, quá dễ dàng khiến cho đối phương hoài nghi, liền không có hỏi nhiều đi xuống, nửa tin nửa ngờ mà đi tìm Kinh Sở.
Kinh Sở đã cùng tàu trưởng thuyết minh tình huống, hơn nữa hiểu biết một chút hôm nay tiếp viên hàng không công tác bên ngoài, xem gần nhất có tân nhân viên thay thế hay không, đáp án là trừ bỏ được một nhân viên vệ sinh bệnh xin nghỉ ở bên ngoài, cũng không có mặt người mới, đều là người đã ở đây làm một đoạn thời gian.
Không có nhân viên lâm thời, nói cách khác hoặc là người không ở trên xe, hoặc là chính là một trong mấy trăm vị hành khách kia.
Mà lúc này, không có bất kì kẻ nào biết tin tức có bom phạm hay bất luận tin tức gì liên quan.
Nói cách khác, chỉ có khả năng mục đích của bom phạm, chính là kíp nổ bom, mà không phải dựa vào bom để đòi tiền.
Lúc này, khoảng cách đến trạm dừng xe tiếp theo còn có hai mươi phút.