Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Gặp cmn quỷ, Tôn Hối muốn dẫn cậu cùng tham gia lễ cưới của Phương Luân!!

Tuy rằng Tôn Hối không bỏ cậu lại ở nhà một mình, làm cậu có một chút cao hứng, nhưng chỉ cần nghĩ tới Phương Luân là con trai của Phương Bảo Thượng lại còn là mối tình đầu của Tôn Hối, Hà Nại liền cảm thấy cả người đều khó chịu.

"Tôn Hối, chúng ta đừng đi có được hay không? Chúng ta về nhà liền có được không?"

"Thân ái, em nói ngốc cái gì vậy." Tôn Hối nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Kéo Hà Nại vào trong phòng "Bây giờ còn sớm, chúng ta đi trang điểm trước đi."

Tham gia lễ cưới của bọn họ phải mua quần áo đắt tiền, bây giờ lại còn muốn trang điểm! Hà Nại tránh khỏi tay Tôn Hối, tức giận nói: "Em không đi!"

"Ngoan, anh sẽ không để bọn họ trang điểm quá đậm, bởi vì lúc chụp hình mặt sẽ phản quang, trang điểm cho dễ nhìn chút thôi." Tôn Hối nghĩ là cậu không thích trang điểm, động viên nói.

"Không, trang điểm lại càng khó xem!!" Hà Nại trong lòng tức giận, lễ cưới của Phương Luân bọn họ dễ nhìn hay không thì có liên quan gì!

Tôn Hối có chút không hiểu, thăm dò hỏi: "Tiểu Nại, em giận anh sao? Xin lỗi, anh biết là phải thương lượng trước với em, nhưng mà em vì bệnh viện bận bịu như vậy, chuyện bên này cũng không nhiều, anh mới tự mình quyết định. Thức ăn và trang trí ở đây đều là do anh chuẩn bị, nếu em không thích anh sẽ cho người đổi lại. Đừng giận, a, chúng ta đi vào trước đã, có được không?"

Tôn Hối nói, kéo Hà Nại đi.

"Tôn Hối anh đừng có quá đáng!"

Thức ăn và cái tiệc cưới này đều do Tôn Hối chuẩn bị! Cậu không muốn tham gia lại kéo cậu đi, lại còn đắc ý khoe khoang là giúp Phương Luân chuẩn bị tất cả! Hà Nại hiện tại không thể giả bộ được nữa, đây không phải là ghen mà là đau lòng, cậu lau khóe mắt một cái, "Anh thành thật nói cho em biết, trong lòng anh có phải vẫn còn yêu Phương Luân hay không?! Bây giờ anh phải nói cho rõ, em có thể rút lui tác hợp cho hai người, tuyệt đối sẽ không biết xấu hổ mà quấn lấy anh!"

"Tiểu Nại? Hai đứa đứng ở cửa làm gì?" âm thanh của Hà Tiêu đột nhiên chen vào.

Hà Nại như bị tạt một xô nước lạnh, ngây ngẩn cả người, xoay qua thấy Hà Tiêu đang đi tới, kỳ quái hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Không phải mẹ đồng ý với con là không đến phá lễ cưới của Phương Luân sao?"

"A? Đúng vậy, mẹ đâu có đi, hôm đó mẹ bồi con và Tiểu Hâm đi ép giá công ty trang trí mà." Hà Tiêu không hiểu nói.

Lúc này Tôn Hối mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh không nhịn được xoa trán than thở: "Tiểu Nại, chẳng lẽ em tưởng anh dẫn em đi tham dự lễ cưới của Phương Luân đó chứ..."

"A?... Không phải sao?"

"Thân ái, lễ cưới của Phương Luân thì sáng sớm anh dẫn em đi mua quần áo làm cái gì?" Tôn Hối tức giận nói.

"Sợ em làm anh mất mặt?"

"Mấy ngày trước chúng ta còn đi chụp ‘ảnh cưới’ mà?!"

"Đó chẳng phải vì chúng ta chưa có bức ảnh nào chụp chung, nên anh muốn bồi thường dẫn em đi chụp..."

"Trời ạ..." Tôn Hối quả thực muốn điên, "Trước đó nữa chúng ta còn đi mua nhẫn kết hôn!"

"A!" Hà Nại bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Em còn tưởng anh muốn mua nhẫn đem đến ngân hàng tồn vào quỹ bảo hiểm chứ!"

"A. Trời ạ..." Tôn Hối hỏng mất, đến ngân hàng tồn vào quỹ bảo hiểm...đúng là tốn công Hà Nại nghĩ ra, "Cả ngày hôm nay em không vui, anh còn tưởng em mắc chứng sợ hãi trước khi cưới chứ."

Hà Nại lúc này mới chợt tỉnh ngộ, mình và Tôn Hối đều mặc âu phụ trắng, thì ra... thì ra là lễ phục a!! Tôn Hối mặc vào còn đẹp trai hơn bình thường, dễ nhìn vô cùng, Hà Nại bỗng nhiên đỏ mặt, ngoan ngoãn nhận sai nói: "Đúng, xin lỗi... Em nghe nói lễ cưới của Phương Luân đổi ngày, anh lại luôn thần bí, vội vội vàng vàng, em còn tưởng là anh đến giúp Phương Luân, nên mới ngại không dám hỏi... Sao đột nhiên anh lại cử hành hôn lễ?"

"Đêm đó em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi..."

Hà Nại nhớ lại, mặt đỏ muốn rỉ máu, "Hôm đó mơ mơ màng màng, em đâu có biết anh nói gì."

Tôn Hối nhẹ nhàng bóp bóp mặt Hà Nại, rồi nắm lấy tay cậu, "Lúc đầu anh muốn cho em một sự ngạc nhiên, nhưng Tô Học lại nhiều chuyện nói cho em biết ngày cử hành, nên anh vẫn là cho em biết. Xin lỗi, là anh tự chủ trương."

"Nếu em không nhớ rõ, vậy chúng ta làm lại lần nữa." Tôn Hối lui về sau một bước, khom người hôn mu bàn tay của Hà Nại, thâm tình hỏi: "Hà Nại, anh không thể cho em một tờ giấy hôn thú, nhưng anh có thể cho em một lễ cưới thật đẹp thật hoành tráng; anh không thể cho em một gia đình bình thường, nhưng anh đảm bảo cả đời sẽ yêu em, bảo vệ em, che chở em, để em còn hạnh phúc hơn những người khác!

Hà Nại, đồng ý lấy anh đi!"

"Ừm!!"

Hà Nại đột nhiên khóc lên, lần này không phải vì đau lòng, mà là vì cảm động. Tôn Hối giống như dòng máu nóng bỏng chảy vào tim cậu, làm cho cả người cậu đều chìm đắm trong kích động cùng cảm giác hạnh phúc. Cậu lấy tay quẹt đi nước mắt trên mặt, mang theo tiếng khóc nức nở cùng động tình nói: "Tôn Hối, em yêu anh!"

~ Hoàn chính văn ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui