Tôi có cảm giác dương v*t của anh sẽ đâm thủng tôi.
Bị lăn qua bao nhiêu lâu tôi không nhớ rõ, đến khi anh Cả bắn ra, tôi đã hôn mê.
Kết cục điên rồ chính là tôi bị cảm nặng…
Tuy rằng trong phòng đốt bếp lò, nhưng nằm trên sàn xi măng, toàn thân trần trụi, phía sau vận động kịch liệt, tuy rằng đổ mồ hôi nhưng không lau đi nên liền cảm lạnh…
Bệnh một trận đến cả nửa tháng, mấy anh ai nấy đều lo bệnh tôi sẽ nặng thêm, bây giờ chỉ cần đến trước thôn nhỏ ở Phong Sơn cũng là nguy hiểm, vạn nhất tôi lại có chuyện gì quả thực không xong.
Anh Cả không khỏi tự trách hôm đó anh không kiềm chế được, bọn tôi làm từ mười giờ sáng đến hơn một giờ chiều…
Nói đến đây, tôi không khỏi tự hào một chút, tôi có đủ lực làm vợ của năm ông chồng, thật khiến cho mấy tiểu C khác hâm mộ, giờ khi giao chiến tôi co giãn cực kỳ là thoải mái nha!
Anh Tư thường nói bọn họ nhặt được tôi là nhặt được bảo bối, tôi lại cảm thấy tôi mới chính là người nhặt được báu vật!
Vất vả dưỡng bệnh một tháng trời cũng đã khỏe lên, cùng lắm cũng chỉ thêm nửa tháng trước khi xuân tới nữa thôi.
Bệnh tới thì như núi đổ, cảm nặng cũng thật tốt, nhưng cả người uể oải mệt mỏi… Trước đầu xuân, tôi thật sự hoàn toàn bị giới dưỡng bởi những đại biểu tốt nhất.
Đầu xuân, anh Năm thay A Duy trở thành người dẫn tôi vào thành phố. Mấy anh đều nói không được đến bác sĩ mới hết hẳn bệnh, cho nên anh Năm giúp tôi đi đến bác sĩ.
Trên đường trở về anh dẫn tôi qua phòng làm việc của A Duy, A Duy vừa thấy bọn tôi tới liền vỗ ngực cam đoan tuyệt không để cho tôi mất một cọng tóc nào.
“Anh Năm để cậu lại đây đúng không? Tôi còn chưa bắt đầu dự án nào, có ở lại trong thành phố không?”
Anh Năm xoay người phải đi, dọa tôi nắm chặt tay anh ấy.
“Dục Viễn ngoan, trong nhà có việc, em ở nhà bạn vài ngày rồi anh tới đón em nha~.”
Tôi thật sự bị vẻ đứng đắn của anh hù chết, nghe thấy anh Năm gọi vậy, nước mắt liền giống như không cần tiễn mặc sức chảy ra, khóc đến cả phòng làm việc đều choáng váng.
A Duy mặt 冏 nhìn anh Năm “Mấy anh chưa nói với Tiểu Viễn à?”
Anh Năm cũng 冏 “Vốn muốn cho em ấy bất ngờ…”
“Này là kinh hách, anh Hai không phải cũng chưa nói đó chứ? Sao không cho anh ấy đến?”
Nhìn bọn họ như xông vào nhau, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện ý niệm các anh muốn tìm những điều mới lạ hơn, mà tôi lại chẳng phải là của hiếm lạ, tưởng tượng đến đó tôi càng khóc hung.
Khóc đến anh Năm luống cuống tay chân chạy lại an ủi, sao cũng không khiến tôi dừng được, hết cách, bèn nhờ A Duy gọi cho ông Trương trong thôn nhỏ kêu mấy anh kia đến đây.
Vừa nghe vậy, trong lòng tôi chỉ nghĩ được mấy anh đến, là để chia tay tôi thôi…
Thời điểm tôi khóc đến tưởng cả nhà gặp đại nạn, năm anh đã đầy đủ đứng trước mặt tôi.