Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Min
Đặc công và trợ lý nhỏ của hắn (3)
Sở Thời Từ cũng không biết hệ thống đang kích động cái gì nữa.
"Đại ca à, đây là tay của em chứ không phải xúc tu đâu. Hơn nữa, xúc tu của em dài thì có ích gì? Em là 0 thuần nhá."
【Thì phản công cũng đâu phải không được, tôi húp hết.】
"Không được, không được, không phải em thích làm thụ mà là thật sự chỉ thích nằm yên hưởng thụ thôi. Không phản công được đâu, cả đời này cũng không thể nào đâu."
【Tự công tự thụ cũng được, tài nguyên tốt như vậy, lãng phí thì tiếc lắm.】
Hệ thống chỉ muốn đùa chút thôi, sự chú ý rất nhanh đã chuyển sang chuyện khác.
Sở Thời Từ lại tách thêm một bàn tay ra khỏi cơ thể mình rồi nhìn nó rơi vào trầm tư.
Tư thế ôm của trợ lý nhỏ không đúng, đầu của Cố Vân Triết vùi vào trong thân thể nó khiến anh hoàn toàn không thể thở được.
Anh giãy giụa mấy cái, lúc này Sở Thời Từ mới phản ứng lại.
Cậu buông tay ra, Cố Vân Triết khuỵu xuống, chống hai tay xuống đất thở hổn hển.
Hệ thống kêu gào: 【Cậu nâng mặt anh ấy lên cho tôi nhìn đi!】
Sở Thời Từ cũng muốn nhìn.
Cố Vân Triết bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt dâng lên một lớp hơi nước.
Anh quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Thời Từ, cặp mắt như diều hâu không có chút cảm xúc nào.
Hệ thống hít hà một tiếng: 【Người đẹp như vậy, khuôn mặt lại nổi bần bật. Sao khóc mà cảm giác cứ thấy sai sai ấy nhỉ?】
"Tại khí chất đó, anh ấy là thuần 1 chuẩn men mà."
Cố Vân Triết hít thở đều, sau đó trở lại giường.
Anh nằm nghiêng nhìn Sở Thời Từ một lúc, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Sở Thời Từ đang nghiên cứu cơ thể của mình thì trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh thông báo.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 9/100.】
Cậu đưa tay về phía giường, "Anh Thống, anh nói xem nếu như em ôm anh ấy thêm vài cái thì có khi nào sẽ tăng thêm vài điểm không?"
Nhận được sự ủng hộ của hệ thống, Sở Thời Từ lại bế Cố Vân Triết lên ấn vào lòng ngực.
Cơ thể trợ lý nhỏ vừa mềm vừa co giãn như đang nằm trên giường nước vậy, cảm giác không tồi.
Thế là Cố Vân Triết mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Ôm nam chính chơi một hồi, Sở Thời Từ mới nghiêng đầu hỏi anh: “Tôi cảm thấy mình còn đã hơn giường nữa, hay là buổi tối anh ngủ trên người tôi đi?”
Cố Vân Triết bị tra tấn đến chẳng buồn giận, anh lãnh đạm trả lời: “Sao cũng được.”
Trợ lý nhỏ rất vui vẻ, nó giơ tay vẽ lên trán anh.
Sau đó nâng anh lên, nhỏ giọng hô một câu: “SIMPA...”
Cố Vân Triết:...
Cảnh huyền thoại này nè =))))))
Hai chồng chồng nhà này khoái trò này thế nhở kkk
Tuy giá trị sức sống không tăng lên nhưng Sở Thời Từ vẫn chơi rất vui.
Sau khi được buông tha, Cố Vân Triết lại bắt đầu mò mẫm chiếc đồng hồ, thử tìm nút tắt nguồn.
Sở Thời Từ thu mình nhỏ cỡ một quả bóng rổ, sau đó vươn mấy cánh tay ra, cúi đầu nghiên cứu một cách cẩn thận.
Hệ thống lau mắt kính, tò mò hỏi: 【Cậu đang làm gì vậy?】
Sở Thời Từ thử dùng cánh tay được phân ra cuộn lấy chính mình, "Mi nói rất đúng, tài nguyên tốt như vậy không thể lãng phí được."
【… Tôi chỉ đùa thôi mà cậu tưởng là thật đấy à.】
"Nhỡ đâu được thì sao, xúc tu play đó, bỏ lỡ là không còn cơ hội đâu."
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Nó với Sở Thời Từ đều thích chém gió, nhưng nó chém xong thì thôi.
Sở Thời Từ không chỉ chém cho sướng miệng mà cậu còn muốn sướng luôn cả thân thể nữa.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa người thường với 0 damdang chăng.
Tìm suốt mấy phút mà vẫn không tìm được nút tắt nguồn, Cố Vân Triết đặt đồng hồ xuống.
Anh đang định ăn chút gì đó, vừa ngẩng đầu thì thấy một quả cầu đang lăn trên mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau, quả cầu lăn đến trước mặt anh, “Anh Triết, anh tháo nó ra giúp tôi với.”
Sau khi nhìn rõ tình trạng của trợ lý nhỏ, đầu óc Cố Vân Triết nhất thời trống rỗng.
Quả cầu ánh sáng thu nhỏ bằng một quả bóng rổ, cả đống que thạch dài duỗi ra cuộn tròn trên cơ thể nó.
Cố Vân Triết nhìn một hồi.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này sẽ có người đan tay vào nhau rồi thắt nút chúng lại.
Mí mắt anh giật giật, “Mi đang làm trò gì vậy?”
Sở Thời Từ xấu hổ không dám nói với anh rằng mình đang thử xúc tu play.
Cậu cười khan, làm bộ không nghe thấy.
Cố Vân Triết giúp Sở Thời Từ cởi trói cơ thể, hệ thống ở trong đầu cậu cười khằng khặc.
Phải tốn hơn nửa tiếng đồng hồ mới cứu được đống tay của trợ lý nhỏ bị trói thành bánh quai chèo.
Sở Thời Từ nhào vào lòng Cố Vân Triết, ôm lấy anh ra sức cọ.
Luôn miệng gọi "anh Triết", lại đệm thêm câu: "Tôi thích anh nhất."
Cố Vân Triết không nhớ gì về chuyện quá khứ.
Quả cầu này dính anh như vậy, trước khi mất trí nhớ, anh và trợ lý nhỏ chắc hẳn là đồng đội thân thiết nhất.
Đêm đó, Sở Thời Từ biến to cỡ chiếc giường rồi mời ông xã lên người mình ngủ.
Cố Vân Triết đã quen với việc ngủ trên giường cứng, lần đầu tiên ngủ trên giường nước, anh mơ thấy mình bồng bềnh trên biển cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh đỡ chiếc eo đau nhức, sắc mặc u ám nhìn trợ lý nhỏ đang ngủ say.
Đồng đội này không có cũng được.
…………
Khoảng thời gian này rất náo nhiệt.
Vào ban ngày, đám quái vật chiến đấu với nhau trên đường cái, sương đen bay từ từ qua đỉnh đầu họ.
Tối đến Kẻ Dạo Đêm trông giống như một cành cây xách theo cả đống đầu người đi dạo.
Tâm lý của Sở Thời Từ cũng có bước nhảy vọt.
Bây giờ khi nhìn thấy Kẻ Dạo Đêm, cậu chẳng có cảm giác gì cả.
Đầu bay khắp phòng, cậu với Cố Vân Triết chơi ở dưới gầm giường.
Sở Thời Từ một lần nữa bày tỏ tình cảm của mình với ông xã một cách cẩn thận.
Cố Vân Triết không phản ứng, có điều giá trị sức sống lại âm thầm tăng lên một chút.
Hiện tại đã là 10 điểm, thật đáng mừng.
Sáu ngày sau, mưa axit cuối cùng cũng tạnh.
Khung cảnh bên ngoài hoang tàn, trên mặt đất chỉ có vết máu loang lổ. Cũng giống như trước đây, tất cả xác quái vật đều biến mất.
Cố Vân Triết vẫn đang tìm kiếm vật bị mất.
Sở Thời Từ hỏi anh về mạch suy nghĩ tổng thể.
Thứ đó hẳn là trông rất đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy Cố Vân Triết chắc chắn sẽ nhận ra.
Mặc dù có thể đã bị cướp đi nhưng thế giới bên ngoài thành phố khá rộng lớn, anh không biết phải tìm ở đâu.
Cố Vân Triết tìm kiếm rất nhanh, mới đó mà đã hoàn thành được một phần tư.
Mục tiêu của anh hôm nay là lục soát tòa nhà phức hợp cách đó hai con phố.
Sở Thời Từ biến to cỡ chiếc mũ và nằm trên đỉnh đầu Cố Vân Triết.
Buổi chiều, bầu trời lại xuất hiện sương đen.
Tiếng còi báo động vang vọng khắp thành phố vắng lặng, ánh sáng đỏ quét qua hai người.
Màn hình đồng hồ chiến đấu trên người Cố Vân Triết hơi sáng lên.
Sở Thời Từ thò đầu lại nhìn, phía dưới màn hình xuất hiện một cái đèn báo nhỏ màu đỏ.
Cậu chỉ vào đèn hỏi: “Anh Triết, cái này là gì thế?”
Cố Vân Triết liếc nhìn nó, “Không biết, mỗi lần tiếng còi báo xuất hiện nó đều nhấp nháy.”
Sau một hồi cầm tay nam chính nghiên cứu, cậu vẫn không tìm được nguyên nhân.
Thế giới này chỗ nào cũng kỳ quặc, Sở Thời Từ không dư nhiều tế bào não nên cậu từ bỏ việc tìm hiểu sâu hơn.
Các tòa nhà gần đó không có gì đặc biệt.
Bốn giờ chiều, họ bước vào khu vực cuối cùng.
Ở đây chỉ toàn những tòa nhà đổ nát, từ vật liệu và phong cách kiến trúc có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ huy hoàng trước đây của chúng.
Phòng bảo vệ không có ai, thanh nâng dường như đã bị vật gì đó va vào nên gãy thành hai đoạn.
Có vài dòng chữ được khảm trên bức tường cạnh cửa chính. Trên chữ dính đầy máu và còn thiếu nhiều phần.
Chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng nơi này hẳn là viện nghiên cứu sinh học của tập đoàn nào đó.
Thế giới đầu tiên ở lì trong khoang con nhộng suốt 40 năm.
Sở Thời Từ đã xem rất nhiều bộ phim điện ảnh.
Thấy dòng chữ "viện nghiên cứu sinh học", lại nhớ đến bối cảnh tận thế hiện tại, trong đầu cậu lập tức nhảy ra mấy bộ phim.
《Vùng đất dữ》,《World war Z》,《Bình minh của Tử thần》
Cậu nhảy khỏi đầu chồng mình, nắm tay anh thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy bên trong không an toàn, có thể khắp nơi toàn là máu, còn ẩn chứa rất nhiều quái vật nữa. Anh mà mở cửa, chúng nó sẽ xông tới cắn anh như ong vỡ tổ.”
Cố Vân Triết hơi nghiêng đầu, “Tại sao?”
“Thì theo kịch bản, phim ảnh đều diễn biến vậy mà. Bệnh viện, trường học hay viện nghiên cứu là những nơi nguy hiểm nhất ngoài biệt thự bỏ hoang đó.”
Cậu nói với vẻ rất nghiêm túc, Cố Vân Triết khẽ khựng lại.
Quả cầu trắng nảy lên mấy lần và chỉ vào viện nghiên cứu sinh học: “Tôi không phải sinh vật sống nên lũ quái vật đó sẽ không ăn tôi đâu. Anh Triết, anh tìm chỗ nào trốn đi, tôi vào trước dò đường. Phòng thí nghiệm có rất nhiều thứ tôi chưa từng nhìn thấy, lát nữa anh cũng phải đi vào với tôi một chuyến.”
Cố Vân Triết cụp mắt nhìn cậu chằm chằm, “Tại sao?”
Bởi vì liều ăn nhiều, nghĩ thế nào cũng không lỗ.
Có điều Sở Thời Từ cảm thấy đây là một đề bài cho điểm, cần phải thực hiện nghệ thuật gia công sao cho đúng cách.
Cơ thể hình cầu tăng dần kích thước cho đến khi cao bằng con người.
Cố Vân Triết đang chìm trong suy nghĩ thì bị quả cầu trắng lớn ôm lấy.
Bên tai anh là giọng nói tươi cười của trợ lý nhỏ: “Tại sao lại tự mình đi ấy hả? Đương nhiên là vì tôi thích anh nên muốn bảo vệ anh đó. Anh Triết, anh yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”
Cố Vân Triết thoáng sững sờ.
Mất đi ký ức và tỉnh lại trong một thành phố hoang vắng đầy quái vật. Lang thang không có mục đích trong mười hai ngày, lại không thể tìm được thứ mình cần.
Cố Vân Triết không ngại ở một mình nhưng anh cần một người cộng sự.
Chìm sâu vào quả cầu, anh chậm rãi giơ tay lên ôm lại Sở Thời Từ.
Cùng lúc đó, không gian hệ thống vang lên tiếng thông báo.
【Giá trị sức sống cộng 1, giá trị sức sống hiện tại là 11/100.】
…………
Nam chính không thích nói chuyện, quá trình thảo luận chỉ có một mình Sở Thời Từ đề xuất.
Sở Thời Từ giải thích với chồng lí do mà cậu đưa ra quyết định này trước hết là bởi vì khá hời, thứ hai là vì Cố Vân Triết là con người.
Bất kể bên trong là quái vật gì, chúng chắc chắn sẽ tấn công người sống. Đến lúc đó lại phải đánh nhau và bắt đầu một cuộc rượt đuổi.
Nghĩ đến là đau đầu rồi, chi bằng để một quả cầu như cậu đi, tiết kiệm sức lực và thời gian.
Cố Vân Triết bị cậu thuyết phục, “Một tiếng, đi nhanh về nhanh.”
Sau khi tạm biệt chồng, Sở Thời Từ một cầu một ngựa tiến vào viện nghiên cứu sinh học.
Cố Vân Triết tiếp ứng cậu ở một hiệu sách bỏ hoang gần đó.
Viện nghiên cứu sinh học im ắng.
Sở Thời Từ nhảy vào lối vào, tường và sàn nhà bê bết máu cũ.
Có mấy khúc xương cốt nằm rải rác xung quanh quầy tiếp tân.
Cậu không thể phân biệt đó có phải xương người hay không.
Toàn bộ lầu một không có gì đặc biệt ngoại trừ máu và xương cốt.
Sở Thời Từ theo cầu thang bay lên tầng hai.
Lúc đi ngang qua buồng thang máy, cửa thang máy hở ra một cái khe.
Cậu chui vào nhìn thử thì thấy bên trong chất đầy xương trắng.
Sở Thời Từ run cầm cập, nhớ tới bộ phim điện ảnh kinh điển《Vùng đất dữ》, cậu bay vèo đi.
Trong văn phòng duy nhất trên tầng cao nhất ở tầng bốn, Sở Thời Từ tìm thấy một cuốn sổ nhỏ.
Bên trong dán mấy trang được cắt từ báo và vài lời của chủ nhân cuốn sổ.
Do không có ghi ngày tháng nên không thể xem là nhật ký mà chắc chỉ là viết chơi như một cách để trút giận thôi.
Nội dung trên báo đưa tin về sự sụp đổ của thủ đô đế quốc.
Phía dưới có một dòng chữ viết tay,【Một lũ cầm thú! Đây con mẹ nó chính là sự xâm lược trắng trợn. Thủ đô thất thủ, quốc gia diệt vong. Bọn chúng đã hủy hoại mọi thứ của ta!!!】
【Chúng ta sống đàng hoàng, giữ phép tắc và chưa bao giờ làm điều gì sai trái. Tại sao chiến tranh lại xảy ra với chúng ta chứ?】
【Ta sẽ không cho phép lũ côn đồ đó tùy ý xâm phạm quốc gia ta, tất cả bọn chúng đều đáng chết. Nếu hoàng gia đã không thể bảo vệ được ta, vậy thì ta sẽ tự làm. Dù có chết cũng phải cắn rớt một miếng thịt của lũ giặc thù, cùng lắm thì đồng quy vu tận!】
Thời gian viết hẳn là lúc mới bắt đầu tận thế.
Có thể thấy, dân bản xứ ở thế giới này chưa bao giờ nghĩ đến việc cúi đầu trước sự xâm lược.
Viện nghiên cứu tổng cộng có bốn tầng và được nối với nhau bằng những cây cầu có mái che ở giữa.
Sở Thời Từ lục soát xong ba tầng ABC, sau đó chui vào khu D cuối cùng.
Nơi này là một cơ sở thí nghiệm, bên trong toàn là những dụng cụ mà cậu không biết.
Trên tường loang lổ một lượng lớn máu, trên cánh cửa một số phòng thí nghiệm cũng có những cái lỗ to nhỏ khác nhau.
Sở Thời Từ bay vào trong theo vết máu trên mặt đất.
Cuối cùng là một căn phòng thí nghiệm khổng lồ, diện tích của nó rất lớn, phía trước có ba cánh cửa và tất cả đều đã bị phá hủy.
Hệ thống vốn đang im lặng bỗng nhiên chửi thề một tiếng,【Trên đầu cậu kìa!】
Sở Thời Từ co rúm lại rồi nhìn lên.
Nóc phòng thí nghiệm bị che phủ hoàn toàn, những cành cây uốn lượn phủ kín trần nhà.
Nó phân thành nhiều nhánh và dưới mỗi nhánh đều treo xương người.
Trong đó có một bộ xương khô khoác chiếc áo blouse trắng rách nát đang lung lay trong không trung, có lẽ lúc còn sống là nhà nghiên cứu ở đây.
Sở Thời Từ mạnh dạn bay lên trên, đến gần nhánh cây để kiểm tra.
Đúng lúc này, trước mặt cậu xuất hiện một màn hình sáng.
【Đã thu nhận hình ảnh.】
【Quái vật cấp độ an toàn: Thần cổ thụ.】
【Trong hồ sơ Cựu Thần có những ghi chép về nó. Tương truyền, nó sinh trưởng dưới lòng đất, mỗi khi xảy ra thảm sát, nó sẽ xuất hiện và ăn mọi xác chết. Vì kích thước cực kỳ lớn, có thể so sánh với một lục địa nên con người từng nhầm tưởng nó là cấp độ hủy diệt. Sau khi người ta phát hiện ra rằng nó không ăn động vật sống, nó đã bị hạ cấp xuống an toàn. (Được cung cấp bởi Liên minh Tự do Nhân loại).】
Sở Thời Từ chợt hiểu ra.
Chẳng trách mỗi lần có trận chiến lớn, xác quái vật đều biến mất tăm.
Cậu vốn cho rằng đây là game thực tế ảo nên thi thể sẽ được đổi mới định kỳ, nhưng hóa ra là bị cái cây này kéo đi ăn.
Dưới lòng đất, bên trong các bức tường và trong mọi ngóc ngách của thành phố này đều có nhánh cây của Thần Cổ thụ.
Sở Thời Từ lạnh sống lưng.
Cái chết của nhà nghiên cứu không liên quan gì đến Thần Cổ thụ, trên hài cốt có dấu vết cắn xé của động vật.
Dạo một vòng trong viện nghiên cứu, ngoại trừ Thần Cổ thụ thì không thu nhận được thông tin nào khác.
Sở Thời Từ bay rất nhanh, chưa đến 40 phút đã thăm dò xong.
Có cậu dẫn đường, Cố Vân Triết đi đường rất thuận lợi.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận, anh chắc chắn rằng nơi này không có thứ mình muốn tìm.
Trước khi đi, họ tìm thấy xác một con chuột trong phòng thí nghiệm lớn.
Không phải chuột khổng lồ đột biến, nhìn kích thước thì chỉ là một con chuột bình thường mà thôi. Da thịt đã biến mất, chỉ còn lại một khung xương nhỏ.
Hai người lục soát toàn bộ phòng thí nghiệm và tìm thấy những báo cáo thử nghiệm chưa đầy đủ.
Các trang giấy đều đã ố vàng, nội dung bên trong cũng cực kỳ tối nghĩa, khó hiểu.
Kết hợp với những manh mối rải rác khác, có thể đoán được đại khái ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Thế lực ngoài hành tinh xâm chiếm đế quốc, thủ đô thất thủ. Khi sự sống còn của quốc gia đang bị đe dọa, xí nghiệp tư nhân này đã tự mình cứu quốc.
Công nghệ mà quốc gia đang nắm giữ không thể sánh được với tàu chiến của người ngoài hành tinh. Muốn đánh bại kẻ xâm lược chỉ có thể tìm cách khác.
Họ dự định tạo ra những sinh vật đột biến nhưng thí nghiệm đã vượt quá tầm kiểm soát.
Chuột khổng lồ đột biến thoát khỏi phòng thí nghiệm và giết chết các nhà nghiên cứu. Xác chết số lượng lớn đã thu hút Thần Cổ thụ, cuối cùng viện nghiên cứu biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Sở Thời Từ nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu nhìn quanh, trong phòng thí nghiệm đều là vết máu khô.
Vô số bộ xương khô mặc áo blouse trắng bị Thần Cổ thụ treo trên không trung. Chúng không ngừng lay động và va chạm vào nhau, tạo ra những tiếng động nhỏ.
Sở Thời Từ nhìn một lúc lâu.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy con người trong ngày tận thế tuy nhỏ bé nhưng cũng rất vĩ đại.
…………
Làn sóng điều tra thứ hai rất tỉ mỉ.
Lúc họ rời khỏi viện nghiên cứu thì trời đã tối rồi.
Cố Vân Triết chọn đặt chân ở hiệu sách gần đó, bởi vì ở đó có phòng nghỉ tạm.
Quan trọng nhất chính là có thể giấu người dưới gầm giường.
Vì chuyện ở viện nghiên cứu mà tâm trạng Sở Thời Từ không tốt lắm.
Cậu nhìn Cố Vân Triết, gương mặt của anh chồng vẫn không có biểu cảm gì như cũ, khó có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Khi màn đêm buông xuống, Kẻ Dạo Đêm lại xách theo hai cái đầu người ra ngoài đi dạo. Như thường lệ, đường phố vẫn nhộn nhịp người qua lại.
Sở Thời Từ biến thành một quả cầu lớn ôm lấy Cố Vân Triết chuẩn bị đi ngủ.
Kẻ Dạo Đêm đi qua nơi khác, Sở Thời Từ thấp giọng hỏi: “Anh Triết, nếu thành phố này đã không còn ai, vậy tại sao nó vẫn chưa rời đi?”
Cố Vân Triết dựa vào cơ thể mềm mại của trợ lý nhỏ: “Không biết.”
“Anh, anh nói xem có khi nào thế giới này là game thực tế ảo, còn Kẻ Dạo Đêm là boss màn của thành phố này không? Nếu không thì tại sao nó lại trông giữ một thành phố bỏ hoang trong khi chẳng tìm được chút thức ăn nào?”
Giọng nói bình tĩnh thường ngày của nam chính có chút trầm bổng.
“Game thực tế ảo?”
“Ừ, chắc anh đã biết rồi, nó là một loại game thực tế ảo rất tiên tiến.”
Cố Vân Triết trở mình trong lòng ngực cậu, khẽ cau mày: “Sao lại nghĩ như vậy?”
Sở Thời Từ biến ra hai tay, khoa tay múa chân tóm tắt cho anh nghe.
“Quái quật có hình thù kỳ quái, Tà Thần, động vật đột biến, sự xâm lược của người ngoài hành tinh và nhìn một cách trực quan thì còn có một loạt thế lực bản địa lớn nhỏ nữa. Mấy thứ này khiến tôi cảm thấy không giống ngày tận thế cho lắm.”
Cậu nói tiếp, “Tôi như một nhân vật hư cấu của Anime, còn rất giống Slime nữa. Người khác đều có mái tóc và đôi mắt màu đen, nhưng anh lại sở hữu mái tóc màu trắng và đôi mắt màu vàng. Hai chúng ta nhìn kiểu gì cũng không tương thích với thế giới này. Cho nên tôi suy đoán, anh là người chơi, còn tôi là thú cưng của anh.”
Cố Vân Triết lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia khó hiểu.
Anh không bày tỏ bất kì ý kiến nào về lời nói của Sở Thời Từ, chỉ im lặng bỏ qua đề tài này.
Sở Thời Từ cũng không biết suy đoán của mình liệu có chính xác hay không.
Thấy Cố Vân Triết cứ lặng thinh, cộng thêm giá trị sức sống vẫn ở mức 11 điểm, cậu nghĩ có lẽ tâm trạng của ông xã đang khá tệ.
Cậu tách một phần cơ thể của mình ra, sau đó vặn thành một chú chó nhỏ hệt như đang tạo hình bóng bay.
Cố Vân Triết đang suy nghĩ về những gì Sở Thời Từ vừa nói.
Anh cố gắng nghĩ theo hướng đó, tuy nhiên vẫn không thể nhớ được bất kì ký ức liên quan nào.
Đúng lúc này, một con chó nhỏ màu trắng xuất hiện trong tầm mắt anh.
Chú chó đơn giản đung đưa trước mặt anh, phía sau vang lên giọng nói vui vẻ của trợ lý nhỏ: “Anh Triết, anh nhìn nè, chó bong bóng.”
Cố Vân Triết mím môi, “Mi không cần làm đến mức này đâu.”
Trợ lý nhỏ ôm anh chặt hơn và cọ vào người anh.
Cố Vân Triết rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ vào bàn tay mềm oặt của trợ lý nhỏ.
Giao diện hiện lên một thông báo cho biết giá trị sức sống đã tăng lên,【Giá trị sức sống cộng 1, giá trị sức sống hiện tại là 12/100.】
Hệ thống vốn đang hóng chuyện nãy giờ lập tức ồ một tiếng dài.
【Cậu chỉ chiều anh ấy thôi mà.】
Sở Thời Từ nhìn chằm chằm vào giá trị sức sống: "Tăng nhanh lên, ráng tăng lên đi."
【Tôi thấy tốc độ tăng vậy là nhanh lắm rồi. Dù cậu có thương anh ấy thì cũng đừng gấp quá, phải tiến hành từng bước chứ.】
"Không chỉ xót thôi đâu, ta còn muốn "ăn thịt" nữa. Một anh top mỡ bày ở trước mắt, mà ta lại chỉ là một quả cầu, cuộc sống này khổ quá đi."
【Má, tôi thực sự đã đánh giá cao cậu rồi.】
…………
Khi giá trị sức sống tăng đến hai chữ số thì có hiệu quả rõ rệt.
Cố Vân Triết, người vốn luôn phớt lờ Sở Thời Từ, giờ đây đã sẵn lòng chủ động nói chuyện với cậu.
Tuy rằng mỗi lần đều nói rất ngắn gọn, giọng điệu cũng lạnh nhạt, nhưng quả thực đó là một dấu hiệu tốt.
Địa điểm cần tìm kiếm hôm nay chính là trung tâm thành phố.
Người đi đằng trước, quả cầu bay theo sau, dọc đường không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Lúc đang đi trên đường, Sở Thời Từ bắt gặp vài biểu tượng của một số thế lực.
Càng đến gần trung tâm thành phố càng nhiều biểu tượng, hồ sơ cũng theo đó được cập nhật thêm.
Có một thế lực tin vào Tử Thần và tự xưng là "tín đồ của Tử Thần". Họ bắt người sống tế bái Tử Thần với mong muốn được cứu rỗi.
Còn có thế lực không có bất kì tín ngưỡng nào, chỉ đơn thuần là những tên côn đồ đã lập thành một nhóm bạo lực. Sau khi trật tự xã hội sụp đổ, chúng đốt phá, giết hại và cướp bóc một cách bừa bãi.
Ngoài ra còn có một tổ chức bắt đầu tôn sùng việc sinh đẻ do dân số ngày sau giảm đột ngột, họ điên cuồng sinh sản nhằm để lại mồi lửa cho nhân loại. Tin chắc rằng sinh càng nhiều thì hy vọng sẽ càng lớn.
Bọn họ dán khắp nơi, nói rằng chỉ cần tình nguyện hiến tặng cơ thể của mình cho sự tiếp nối của nhân loại, tổ chức sẽ cung cấp chỗ ở và thức ăn.
Chỉ riêng khu vực trung tâm thành phố này đã bị ít nhất ba thế lực chiếm giữ.
Nhưng căn cứ vào dữ liệu do Liên minh Tự do Nhân loại cung cấp, tất cả đều đã thiệt mạng.
Sau một ngày dài, tuy không tìm được thứ cần tìm nhưng lại tìm được cứ điểm bỏ hoang của hai thế lực.
Từ đống đổ nát của tòa nhà, có thể nhìn thấy dấu vết giao tranh giữa các băng nhóm.
Sắc trời dần tối, Cố Vân Triết chọn một nơi tương đối an toàn để chuẩn bị qua đêm.
Sở Thời Từ bay bên cạnh quan sát cuộc sống hằng ngày của anh.
So với Minh Triết, nam chính của thế giới này giống Tô Triết Ngạn hơn, tuy nhiên cũng có điểm khác biệt rất rõ.
Tô Triết Ngạn chỉ giả vờ lạnh lùng mà thôi, trên thực tế là một người da mặt mỏng và rất dễ xấu hổ.
Hắn không hề chín chắn, trầm ổn như bề ngoài. Sau khi phát hiện ra rằng chú robot nhỏ rất dễ thương khi chơi cùng, hắn sẽ chủ động đưa tay ra chơi với nó.
Cố Vân Triết thì khác, nhìn vào tình huống hiện tại, anh thực sự là một nam chính lạnh như băng.
Một vị tướng thống lĩnh vạn quân được mọi người kính trọng. Còn đặc công là những người ẩn mình trong đêm. Họ được huấn luyện chuyên nghiệp và đã quen với sự cô đơn.
Tô Triết Ngạn cần có một người bầu bạn, Minh Triết nhỏ tuổi thì cần được yêu thương.
Trong khi đó đặc công lại không cần những thứ này.
Cố Vân Triết đang dựa vào đầu giường đọc sách, Sở Thời Từ ở một bên nhìn anh.
Họ đều lẻ loi một mình và cố gắng sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt.
Tô Triết Ngạn nằm xuống là ngủ ngay, còn Cố Vân Triết không tìm được công cụ giải trí sẽ nghịch ngón tay để giết thời gian.
Cọng rơm cứu mạng nam chính ở hai thế giới trước cùng lắm chỉ là chất hương liệu cho anh mà thôi. Có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Làm nũng thôi là chưa đủ, tăng nhiều nhất chỉ được 20 điểm.
Sở Thời Từ rơi vào trầm tư.
Cố Vân Triết đang đọc sách thì đột nhiên có một quả cầu xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Anh Triết, tôi vừa nghĩ ra một cách, anh thử xem có thể nhớ được gì hay không.”
Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Cố Vân Triết, Sở Thời Từ bẹo hình bẹo dạng, không ngừng biến thành các hình dạng thường thấy trong cuộc sống.
Khi cậu biến mình thành kính bảo vệ mắt, Cố Vân Triết nhẹ nhàng bắt lấy cậu.
Cùng lúc đó, Sở Thời Từ nghe thấy tiếng thông báo.
【Giá trị sức sống cộng 3, giá trị sức sống hiện tại là 15/100. 】