Chẳng có ai ngờ Đào Thời Diên sẽ mặc kệ Mạnh Bạch mà nói đỡ cho Trình Hề cả.
Phòng khách im lặng mất mấy phút, mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, nhưng tầm mắt đều như có như không quét về phía Mạnh Bạch. Mạnh Bạch không thể chịu nổi những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hay là hóng hớt drama kia, nên giả vờ dụi mắt, tức giận bỏ rơi Vương Tử Hàn rồi vội vã rời đi.
Nhưng những việc này nhóm C không biết, quay lại phòng 202, Đào Thời Diên lấy một chai nước từ trong tủ lạnh nhỏ ném cho Trình Hề: “Uống một chút đi.”
Trình Hề nhìn nó một lát rồi nói: “Loại nước này vị dâu tây ngon lắm, anh có không?”
Vẫn còn lòng dạ quan tâm đến mùi vị, xem ra không tủi thân lắm, Đào Thời Diên lắc đầu.
Trình Hề miễn cưỡng nói: “Vậy em uống cái này cũng được.”
Cậu thật sự rất khát, nên ngửa cổ lên uống hết non nửa chai. Đào Thời Diên kéo một cái ghế qua, kiên nhẫn đợi cậu uống nước xong mới nói: “Ngồi đi.”
Uống nước của người ta thì phải nghe lời, nên Trình Hề ngoan ngoãn nhích mông qua.
“Tôi biết cậu không lười biếng.”
Nếu lười biếng, cánh tay sẽ không mỏi đến mức chẳng nhấc lên nổi.
“Đương nhiên rồi,” Trình Hề hừ một tiếng: “Nói tôi lười biếng là coi thường tôi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn đó để giữ vị trí số một. Muốn thắng thì phải thắng một cách quang minh chính đại, phải làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Lúc nói chuyện, cậu hơi giương cằm, trong đôi mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Nên mặc dù những lời này rất giống hội chứng tuổi dậy thì, thì Đào Thời Diên vẫn dịu dàng trả lời cậu một tiếng “Ừ”.
“Cốc cốc —— ông chủ.”
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, là giọng của Trương Tĩnh: “Tôi đã mang thứ anh muốn tới rồi.”
“Vào đi.”
Trương Tĩnh mở cửa bước vào, nhìn thấy Trình Hề thì cô hơi sửng sốt, vẻ mặt cực kỳ bất ngờ.
Bên ngoài có đủ thứ lan truyền, vì danh dự của mình cũng là vì danh dự của đối phương, đã lâu lắm rồi ông chủ nhà cô không đưa ai vào phạm vi riêng của bản thân.
Lần này lại để Trình Hề mất hết danh tiếng bước vào, đúng là có thể @phần thưởng lớn dành cho hành động mù mờ.
Cô chào hỏi, để đồ lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Trình Hề hơi tò mò cô cầm thứ gì đến, nên khẽ nhướn cổ qua. Đào Thời Diên đi thẳng đến trước bàn, lúc này Trình Hề mới nhận ra, hộp gỗ mà hôm trước cậu nhìn thấy trong vali, giờ đang lẳng lặng nằm giữa bàn, khóa hộp đã bị mở ra.
Chắc chủ nhân lại đang nhìn thứ gì bên trong.
Rõ ràng thứ đó rất quan trọng với Đào Thời Diên, Trình Hề không muốn rình trộm việc riêng tư của người khác, nên vội vàng thu tầm mắt lại, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Hai phút sau, cậu ngửi thấy mùi thuốc đông y mát lạnh, và cả giọng đàn ông trầm thấp trên đỉnh đầu: “Cởi quần áo ra.”
Trình Hề: “!!!”
Đồng tử của Trình Hề chấn động: “Anh muốn làm gì?”
“….Đừng sợ, tôi không làm gì khác đâu.”
Đây là lần đầu tiên Đào Thời Diên thấy cậu để lộ ra cảm xúc sợ hãi, mắt hơi trừng lớn, đồng tử màu hổ phách càng sáng hơn, giống như một viên bi đẹp đẽ, nhưng lại sinh động hơn viên bi nhiều.
“Lúc quay phim tôi từng dùng thuốc cao này rồi, rất hiệu quả để giảm đau cơ.”
“Ồ,” Trình Hề lập tức khôi phục lại vẻ mặt trước đó, giấu đầu hở đuôi nói: “Thuốc cao hả, em không sợ dán thuốc cao.”
“Không sợ thì cởi quần áo ra đi,” Đào Thời Diên nín cười: “Hoặc là lộ vai ra thôi cũng được.”
Xí ——
Tên chết tiệt.
Trình Hề tức tối bất bình, nhưng vô dụng, để bảo toàn lời nói dối “không sợ” ban nãy, cậu chỉ có thể nhắm mắt kéo ống tay áo.
Đương nhiên là không thể cởi được, may mà áo thun cậu mặc có cổ rất rộng, dùng sức kéo là có thể để lộ một nửa bên vai rồi.
Làn da trắng như tuyết lộ ra trong không khí, có vẻ hơi chói mắt. Đào Thời Diên ấn ấn chỗ xương sau vai cậu: “Chỗ này đau à?”
Lòng bàn tay của anh lạnh ngắt, Trình Hề hơi sững sờ, rồi “Ừ” một tiếng.
Đào Thời Diên thả tay ra, chợt phát hiện làn da của cậu rất mềm mại, chỉ nhẹ nhàng đè một lát mà đã để lại một vệt đỏ rồi.
Dán đều thuốc cao lên khớp xương và mặt trong mặt ngoài của bắp tay, bên kia cũng làm y như vậy, sau khi làm xong, sau lưng cậu trai cũng đã bị anh ấn ra mấy vệt đỏ.
Anh nghi ngờ có phải do mình dùng quá nhiều sức hay không, nên áy náy khụ một tiếng. Đang định bảo cậu trai đợi đám người dưới lầu tản đi anh sẽ đưa cậu về.
Thì nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào, hai tai của cậu trai đã biến thành cùng một màu với vệt đỏ, vẫn đang có xu thế lan ra cả mặt và cổ.
“Phòng tôi nóng lắm à?” Lời đến bên miệng thì lại chuyển hướng, Đào Thời Diên nhíu mày, nhớ tới lời Hứa Lệ Sơ nói: “Hay là cậu sốt vẫn chưa khỏe lại?”
Trình Hề: “…”
Sốt ông nội anh ấy, tạm biệt.
Trình Hề chạy một mạch về, những người dưới lầu cũng đã tản hết đi, không thấy ai ồn ào ở dưới đó nữa.
Vào nhà gỗ, bên kia im lặng như tờ, Trình Hề mới bất giác nhận ra, Đào Thời Diên không đi an ủi Mạnh Bạch.
Chẳng lẽ hai người này cãi nhau hả ta?
Cậu mất tập trung thay đồ ngủ rồi đánh răng rửa mặt, lúc này Đào Thời Diên đang hỏi Trương Tĩnh wechat của Trình Hề.
Sau khi gõ dãy số vào thanh tìm kiếm, anh ấn mở ra.
Thứ nhảy ra là avatar phiên bản điện ảnh của Vua Sư Tử, biểu cảm cực kỳ dữ tợn cực kỳ ngầu. Anh ấn vào, phần bio* viết: Click vào xem mèo hoang nhỏ quyến rũ online ăn thịt người đi.
*Bio là phần thông tin hay tài khoản cá nhân của bạn, đưa ra mô tả ngắn gồm bạn là ai, tài khoản của bạn là gì.
Đào Thời Diên: “…”
Thế là lúc Trình Hề quay lại, nhìn thấy “Diên” trong danh sách thêm bạn, giật mình đến mức ngớ ra một lát.
Lý do kết bạn là “. ”, không chứng minh thân phận của bản thân, có thể là lừa đảo, nhưng Trình Hề cảm thấy đây là Đào Thời Diên.
Không vì điều gì khác cả, cái avatar đen ngòm kia rất hợp với tính cách ra vẻ của anh ta.
Ra vẻ đến một cảnh giới nhất định, ngay cả wechat cũng tản ra mùi vị đặc biệt.
Trình Hề im lặng cà khịa, đồng thời cũng nhanh chóng ấn chọn ‘chấp nhận yêu cầu’, một khung trò chuyện nhảy ra:
Giờ trò chuyện cái đíu ấy, Trình Hề vứt điện thoại qua một bên.
Nửa tiếng trôi qua, không nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn đến.
Trình Hề lại xụ mặt chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, rồi nhắm mắt lại ngủ.
Không có sự thôi miên của họ Đào, một đêm này cậu lăn qua lộn lại đến gần 3h sáng mới đi vào giấc ngủ. Chẳng ngạc nhiên chút nào, ác mộng kéo tới, lúc mở mắt ra lần nữa thì toàn thân giống như mới được vớt ra từ trong nước, mồ hôi lạnh làm một bên cao dán nhăn nheo lại.
Mới sáng sớm chẳng có chỗ nào để mượn phòng tắm, chỉ có thể dùng khăn ướt lau qua người. Nói chứ, họ Đào mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng đồ dùng lại rất tốt, giờ cánh tay không còn mỏi nữa, sau lưng cũng khá hơn rất nhiều.
Ăn sáng xong, tất cả khách mời đi làm theo giờ làm việc của mình. Hôm nay là thứ bảy, khách ở nhà hàng của nhóm C đông hơn ngày trong tuần, báo trước sẽ là một ngày rất mệt nhọc.
Không đợi Trình Hề thay đồng phục của nhân viên mang món ăn lên, Đào Thời Diên đã túm lấy quần áo trước cậu một bước: “Cậu đi gọi món đi.”
“…Được thôi,” Trình Hề mất tự nhiên nói: “Cảm, cảm ơn nha, cả cao dán hôm qua nữa.”
Đào Thời Diên bất ngờ nhìn cậu.
Tiếng “Cảm ơn” này thật sự không dễ dàng chút nào.
Hai người phân công công việc, cả một buổi sáng đều trôi qua trong sự bận rộn. Lúc sắp tới giờ ăn trưa, Trình Hề tựa trên khung cửa nghỉ xả hơi, dư quang thoáng nhìn thấy mặt ông chủ buồn hiu, đang cầm điện thoại than vắn thở dài.
“Ông gặp vấn đề gì à?” Trình Hề hỏi.
“Người chơi piano không nhận điện thoại của tôi,” ông chủ muộn phiền nói: “Thứ sáu đến chủ nhật hàng tuần nhà hàng đều có biểu diễn piano, nhiều vị khách tới đây là để xem biểu diễn, nếu không có người chơi piano, thì khách hàng sẽ ít đi một nửa.”
Người chơi piano… Trình Hề chợt nảy ra một ý nghĩ: “Có tiền lương không?”
“Có, tính theo buổi, tiền tip cũng cao hơn.”
Tính theo buổi! Tiền tip!!
Trình Hề đã nhìn thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ, nên vội vàng hỏi: “Để tôi thử được không?”
Ông chủ nghi ngờ: “Cậu biết đàn không?”
“Tôi biết, nếu khách hàng không hài lòng, thì tôi sẽ không lấy một đồng nào cả.”
Dù sao cũng là cuộc mua bán không cần tiêu tiền, nên ông chủ đồng ý cho cậu thử.
Mười phút sau, Đào Thời Diên vừa đưa mứt hoa quả lên cho khách, thì nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
Theo tiếng đàn nhìn qua, cậu trai tóc đỏ đã thay một bộ âu phục màu khói xám. Cậu ngồi trước đàn piano nghiêm túc thử phím đàn, lưng thẳng tắp. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ sát đất đổ xuống quanh người cậu, dát lên cho cậu một quầng sáng mông lung.
Như thể ánh sáng đang đuổi theo cậu, lại giống như cậu đang hấp dẫn ánh sáng.
Thử âm xong, cậu trai nhắm mắt lại, đánh ra nốt nhạc đầu tiên. Cùng với các nốt nhạc là một giọng hát trầm bổng, nhẹ nhàng.
Cậu đang hát một bài ca dao địa phương của nước Anh, tên là《Part of me》, đó là một bài hát về những suy nghĩ được viết cho quê hương bởi một lãng tử xa xứ.
Giọng hát của cậu không phải là kiểu âm cao lảnh lót, mà âm vực khá thấp, trong veo sạch sẽ, chỉ một câu hát, cậu đã thu hút được sự chú ý của tất cả khách hàng.
Đào Thời Diên bất giác dừng chân.
Không ngờ cậu trai bình thường luôn mạnh mẽ giống một chú nhím xù lông, nhưng khi cất tiếng hát lên lại dịu dàng đến vậy.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, người qua đường và khách du lịch nhìn thấy chàng trai xinh đẹp đang đàn hát, cũng không nhịn được mà bước vào nhà hàng để lắng nghe. Giọng hát làm những người con xa xứ nhiều năm nhớ về quê hương, làm những cô gái đã lấy chồng nhớ về bầu trời xanh thẳm nơi quê hương mình.
Rất nhiều người lấy điện thoại ra để quay video.
Chỉ bằng một bài hát, khiến xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trình Hề chậm rãi mở mắt ra, mới chợt phát hiện mình đã bị đám người vây quanh thành ba vòng.
Trong mắt mọi người đều mang theo thưởng thức, cũng mang theo sự buồn rầu.
Đây không phải là một buổi biểu diễn hoàn mỹ.
Nhưng chắc chắn nó là một buổi biểu diễn làm cảm động lòng người.
Từ lúc debut cho tới nay, Trình Hề chưa từng biểu diễn trước khán giả ở khoảng cách gần như vậy, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn tiếng vỗ tay của mọi người, cảm ơn sự yêu thích của mọi người, vậy…”
Cậu dừng lại một chút: “Có ai muốn chọn bài hát không? 5 bảng một bài, tôi biết rất nhiều thể loại!”
Bầu không khí vốn đang dạt dào tình cảm bị tiếng chào hàng đột nhiên xuất hiện phá vỡ, khách hàng đều bật cười. Nhưng điều này cũng làm bọn họ thích Trình Hề hơn, nên nhao nhao bỏ tiền ra để chọn bài hát.
Trình Hề bảo biết nhiều thể loại không phải là ba hoa, cậu không chỉ biết những bài hát tiếng Anh, mà cũng biết một chút tiếng Pháp, khâm phục khả năng ngôn ngữ của cậu, có người đã quay lại toàn bộ quá trình của một buổi hòa nhạc cỡ nhỏ.
Cuối cùng khán giả ồn ào bảo cậu hát tiếng mẹ đẻ, cậu bèn dõng dạc hát to bài《Trung Quốc trong trái tim tôi》. Hát xong, giờ cơm trưa cũng trôi qua, cậu trịnh trọng cúi người chào, rồi chạy ra sau bếp đòi tiền ông chủ.
Ông chủ vội vã nhét cho cậu mấy tờ tiền, rồi quấn lấy cậu bảo ngày mai phải hát thêm một ngày nữa.
Bởi vì hôm nay Trình Hề kiếm được bộn tiền cho nhà hàng, nên chưa tới thời gian đóng cửa, ông chủ đã cho nhóm C tan tầm.
Lúc bọn họ về đến pháo đài, hai nhóm còn lại vẫn chưa về, Đào Thời Diên nhìn thời gian: “Đúng lúc hôm nay tan tầm sớm, cậu có thể tới phòng tôi để tắm rửa trước.”
Chờ khách mời về đông đủ còn phải quay tiếp.
“Á, cảm ơn cưa cưa.” Trình Hề ngoài miệng thì nói cảm ơn, nhưng trong lòng thì lại nghĩ hôm nay nếu không có cậu, sao mà tan tầm sớm được chứ.
Đào Thời Diên đã dần miễn dịch với hai từ ‘cưa cưa’ của cậu, nên vẫn mặt không đổi sắc mà đi lên tầng. Tầng hai, cửa phòng 202 đang mở.
Hai người bước vào, là Trương Tĩnh đang thu dọn đồ đạc ở bên trong.
“Ơ, ông chủ, Trình Trình,” Trương Tĩnh nghe thấy tiếng động thì đứng dậy: “Hôm nay hai người về sớm ghê.”
Trình Hề tưởng cô tìm Đào Thời Diên có việc: “Hai người nói chuyện đi, em về đã, lát nữa rồi quay lại.”
“Không cần không cần, tôi dọn xong ngay đây.” Trương Tĩnh xua tay, vội vàng lấy quần áo mà Đào Thời Diên muốn mang đi sửa, sau đó lau khô bàn.
Lau đến hộp thuốc, cô chợt nhận ra cao dán bên trong bị ít đi một nửa: “Tối qua dùng nhiều cao dán vậy, Trình Trình bị thương gân cốt à?”
Trình Hề tự nhiên nhớ tới xúc cảm lúc ngón tay của người đàn ông này chạm lên da mình, không đợi Đào Thời Diên nói gì, cậu đã vội vã cướp lời: “Không, em không bị thương, không phải em!”
“Ờ ờ, vậy là ai?” Hôm qua lúc Đào Thời Diên gửi tin nhắn bảo cô lấy cao dán, đã nói là dùng cho người khác mà.
Đào Thời Diên liếc người bên cạnh, có lẽ là vì nói dối, nên ánh mắt của cậu mất tự nhiên đảo tới đảo lui, chỉ thiếu nước viết hai chữ ‘chột dạ’ lên mặt.
“Ừm… không phải cậu ấy.” Đào Thời Diên khẽ bật cười: “Là dùng cho một chú mèo hoang nhỏ quyến rũ.”