Tôi Có Thể Thấy Được Quy Tắc


"Không có gì ạ." Từ Tri khàn giọng nói.Tình huống bây giờ không rõ ràng, cô không thể đường đột nói cho ba mẹ biết chữ đỏ quỷ dị trước mắt mình được."Con đã nhìn thấy được chưa?" Giọng nói của mẹ vô cùng sốt ruột.Bà vừa nói vừa vượt qua cửa phòng của cô, đi đến giường nằm của cô.Đầu tiên Từ Tri nhìn thấy một cái chân vô cùng cứng ngắc bước vào cửa, sau đó đứng tẳng, lại cong một góc 90 độ, cuối cùng đặt xuống đất.

Giống như là đang tua chậm động tác bước đi vậy.Từ Tri: ...!Con ngươi của cô đột nhiên co rụt lại, tư thế đi bộ của mẹ thật là quái dị! Cô ngừng thở, nhìn một chân khác của mẹ cũng dùng tư thế cứng còng, bước từng bước đến.Ngay sau đó, cả người mẹ xuất hiện ở trước mắt cô.Đó là một người làm từ giấu.‘Nó’ có chiều cao giống mẹ, ngũ quan tương tự, trên người mặc áo xanh tro và quần đen cũng làm từ giấy, trên mặt vẽ hai đôi lông mày nhỏ cùng một đôi mắt đen nhánh vô thần.


Môi đỏ tươi, giống như mới vừa tô son.Từ Tri chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo.

Cô cắn đầu luõi, nhịn xúc động một hét lên, giả bộ mờ mịt nhìn về phía trước.Giờ phút này, cuối cùng cô đã hiểu ý của dòng chữ màu đỏ kia là gì."Con gái ngoan, con thật sự không có chuyện gì chứ? Sao mặt mũi lại trắng bệch thế này."‘Mẹ’ cúi người xuống, đầu từ từ tiến lại gần Từ Tri, dùng một đôi mắt đen nhánh vô hồn nhìn chằm chằm vào cô."Con không phải đã lại nhìn thấy rồi chứ? ‘Nó’ thử thăm dò, giọng nói không khác gì với người mẹ dịu dàng hiền hòa trong trí nhớ của Từ Tri.Từ Tri cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái nói: "Vẫn chưa ạ." Vừa nói xong cô mới cảm thấy giọng của mức run rẩy quá mức, vì vậy lại nói thêm: "Con sợ, nếu con vẫn luôn không thể khôi phục lại được, vậy phải làm sao đây mẹ?"Cô nói xong, dứt khoát cúi đầu xuống, khóc hu hu."Con gái ngoan, đừng khóc." 'Mẹ' vươn hai cái tay giấy ra, ôm lấy Từ Tri, đau lòng dỗ dành: “Đừng sốt ruột, chúng ta cứ từ từ đi."Cảm nhận được hai cánh tay giấy đang ôm mình, Tư Tri không nhịn được sự sợ hãi và chán ghét, khóc càng lớn tiếng hơn."Đủ rồi!" Một tiếng gầm lên từ cửa truyền đến, lúc này Từ Tri mới nhớ đến còn có 'ba'.


Không ngoài dự đoán của cô, 'ba' và 'mẹ' đều giống như nhau, là một người giấy quỷ dị.Cô hơi mở mắt ra, đúng như trong dự đoán, cô nhìn thấy 'ba' cũng cứng ngắc đi từng bước đến giường của cô, dùng một đôi mắt được vẽ bằng mực nhìn chằm chằm vào cô."Trí Nhi, bình thường khuyên con ăn nhiều bổ sung dinh dưỡng một chút, con đều kén ăn, cái này không chịu ăn, cái kia không chịu ăn.

Bây giờ biết sốt ruột rồi đi.”Đây chính là hình tượng 'mẹ' hiền hòa, 'ba' nghiêm khắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận