Editor: Cindy (Rangg)
Đôi lời của tác giả:
Xét thấy có độc giả đã cho đánh giá tiêu cực và nói rằng đây là kịch bản ngu xuẩn khi nữ chính không điều tra máy giám sát, tôi xin ở chỗ này trả lời rằng:
Tại sao Chiêu Tịch không đi xem máy giám sát của khách sạn?
Đáp: Trừ khi công - kiểm - pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) hoặc cơ quan an ninh quốc gia cần điều tra và muốn lấy cảnh quay từ máy giám sát, nếu không khách sạn không thể tự tiện cung cấp video của khách thuê phòng, càng không thể tiết lộ hay phân phát thông tin ra bên ngoài nếu không Lâm Thuật Nhất có thể truy cứu pháp luật đối với khách sạn.
Đọc xong câu trả lời của tác giả mọi người đã hiểu hơn rồi chứ? Có lẽ đối với một số bạn hay đọc truyện trinh thám hay đại loại đều sẽ hiểu được tình huống này.
Ok, vào truyện thôi.
Chương 7:
"Chai này đưa đến phòng V07."
"Được."
"Chờ chút, nhớ nói với cậu Lâm rằng Yến tổng nghe nói cậu ấy tới, ban đầu vốn muốn tự mình đi nhưng thực sự là không thể phân thân, mong cậu ấy thứ lỗi.
"Biết rồi."
Ông giám đốc cẩn thận bưng chai rượu Whisky trị giá bốn con số, gõ cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một giây trước cuộc trò chuyện bên trong vẫn đang khí thế hừng hực chợt ngưng bặt.
Sau khi thấy giám đốc rời đi, trợ lý của Lâm Thuật Nhất liếc mắt nhìn chai rượu, "Chỉ mỗi cái này? Đây là muốn đuổi ăn mày à?"
Hơn nửa năm trước hồi vẫn còn ở khách sạn này, bộ phim đam mỹ của Lâm Thuật Nhất đang vào thời điểm nổi tiếng Yến tổng đã tự mình mang rượu tới, hơn nữa giá trị còn hơn cái bình này gấp mười lần.
Hiện giờ thời thế đã khác.
Lâm Thuật Nhất không lên tiếng, đôi mắt u ám không thấy rõ.
Người đại diện tên là Viên Sơn.
Hắn cầm chai rượu lên rót ra ba ly, "Biết điều chút.
Cậu mà cứ thường thường đi xuống thế này có khi chưa tới ba tháng sau ngay cả chai rượu giá trị hai con số cũng không có ấy chứ."
Lâm Thuật Nhất khẽ cười miệt thị: "Rượu giá hai con số? Bia Harbin [1] hay là Budweiser [2]?"
[1] Bia Harbin: loại bia đặc trưng của vùng Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc cũng là nhãn hiệu bia lớn thứ 4 ở đó.
Giá thì 20.000 đồng/chai (chắc vậy đó)
[2] Budweiser: loại bia được làm từ loại mạch nha và hoa bia thượng hạng, có nguồn gốc từ Mỹ.
Bia này chỉ tầm hơn 300.000 đồng tiền Việt:))
Ba người cùng cười ra tiếng, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Trợ lý vẫn luôn lướt Weibo thông báo tiến triển ——
"Thủy quân mà công ty an bài đã có kết quả."
"Phía account marketing cũng đã bắt đầu xào lại các bài cũ, tổng hợp hết những tin đồn năm đó của Chiêu Tịch lại rồi."
"Các fan hâm mộ cũng đang tranh luận ầm ĩ."
...
Viên Sơn nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Thuật Nhất, vẫn không tài nào hiểu nổi, "Rốt cuộc thì đêm đó cậu đã nói gì với cô ta vậy?"
"Còn có thể nói cái gì chứ? Những câu thoại trong phim thần tượng nên nói em đều nói hết rồi."
"Vậy thì đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Người khác tới cô ta đều không cự tuyệt, đến lượt cậu cô ta lại không đồng ý.
Thế là thế nào? Đầu năm nay còn lưu hành chuyện quay đầu là bờ à? Cô ta đổi tính rồi hả?"
Viên Sơn thật sự không thể hiểu nổi.
Ban đầu công ty bỏ một số tiền lớn vào《Ô Tôn phu nhân》, thứ nhất là vì coi trọng tài nguyên của Chiêu Tịch, thứ hai là vì muốn lót đường cho Lâm Thuật Nhất.
Hiện tại, ngành điện ảnh và truyền hình suy thoái.
Khó khăn lắm mới dựa vào phim đam mỹ đào tạo ra một người là Lâm Thuật Nhất, nhưng trong một năm qua ngoại trừ quảng cáo và chương trình tạp kỹ thì cậu ta căn bản chả nhận được một hạng mục tốt nào.
Bảng hiệu vàng của Chiêu Tịch ở đó, chỉ cần Lâm Thuật Nhất tham gia thì cho dù đó là nam hai thì hắn cũng có thể lấy lại độ nổi tiếng lần nữa.
Huống chi từ lưu lượng diễn viên đến điện ảnh thực lực là thứ nhiều người cầu cũng không được.
Lúc ấy Lâm Thuật Nhất còn có chút thấp thỏm, "Trước kia những diễn viên cô ta tìm đều là diễn viên thực lực, giờ để cho em tới thì ải kỹ năng diễn xuất này liệu có qua không?"
Viên Sơn vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi, chỉ cần ngủ cùng với cô ta một đêm là xong ấy mà.
Cậu chưa từng nghe qua tin đồn của cô ta sao? Không có chuyện gì mà tình một đêm không giải quyết được.
Nếu như có? Vậy thì tình hai đêm thôi."
Ai mà biết được Lâm Thuật Nhất vừa tốn tiền tiến tổ không được mấy ngày đã phải chán chường rời đi.
Viên Sơn nghĩ mãi cũng không hiểu nhưng chuyện đã tới nước này rồi cũng chỉ có thể tìm đường khác mà đi thôi.
"Cũng may Tiểu Đinh cơ trí chụp được hình của hai người lại.
Bây giờ không thể ăn được chỗ tốt của bộ phim thì đành tìm một phương pháp mới để tạo độ nóng thôi."
Lâm Thuật Nhất nhướng mày: "Lỡ như cô ta muốn làm sáng tỏ mọi chuyện thì sao?"
"Chỉ cần nhìn những bình luận về cô ta, muốn làm sáng tỏ thì cũng phải có người tin mới được."
Trợ lý Tiểu Đinh cũng vui vẻ nói, "Huống chi cô ta vốn nổi tiếng là người không để ý chuyện bên ngoài.
Trước kia mấy scandal của cô ta còn ít à? Dù vậy cũng có thấy cô ta để ý hay đáp lại bao giờ đâu."
"Yên tâm đi, ngay cả Weibo cô ta cũng không dùng."
Đang nói chuyện thì lại có thêm tin tức mới.
Tiểu Đinh cúi đầu nhìn rồi nói, "Anh Sơn, phía bên kia hỏi khi nào chúng ta bắt đầu cue* Lâm soái."
*Kiểu như nhắc tới, nói bóng gió tới ai đó.
"Xong hết rồi, làm ngay đi."
Vì vậy phong cách trên mạng đột nhiên thay đổi.
Có một tài khoản không biết tên tiên phong @Lâm Thuật Nhất: Đến cùng là có chuyện này hay không? Mong người trong cuộc có thể cho chúng tôi câu trả lời chính xác.
Có phải là đã bị quy tắc ngầm hay không? Hay là bị quy tắc ngầm nhưng không thành công nên bị T đuổi ra khỏi tổ kịch?"
Trong chốc lát, bình luận này được đẩy lên top.
Vô số fan hâm mộ theo hướng gió mà kéo tới, không ai không @Lâm Thuật Nhất.
Tái bút, dưới weibo của Lâm Thuật Nhất đã bị đủ loại bình luận tới hỏi thăm công phá rồi.
Mà trong phòng bao, Lâm Thuật Nhất đứng bên cửa sổ vừa kéo đọc bình luận vừa cười.
Viên Sơn nhắc nhở hắn: "Không cần phải lên tiếng nói cái gì đâu, cứ giữ yên lặng thôi."
Hắn ừ một tiếng, cười nhạt nói: "Đã biết."
Yên lặng là vàng.
Không trả lời mới càng khiến cho người ta thỏa sức tưởng tượng.
Sự hiếu kỳ và hiểu lầm là chất dẫn tốt nhất cho dư luận.
*
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, dư luận nhanh chóng lên men.
Chuyện cũ bị đào lên, ảnh mới bị người ta suy đoán đủ thứ.
"Vậy mà trong tay vẫn có kịch bản, đm đúng là sỉ nhục nghệ thuật."
"Nhiều lần bị truyền ra ngoài loại chuyện này, nếu là đạo diễn nam thì đã sớm bị phong sát từ 800 năm trước rồi.
Giờ sao? Sao lúc này không nói đến chuyện kỳ thị giới tính đi?"
"Tôi thật muốn hỏi liệu Lâm Thuật Nhất đã làm gì sai?"
"Không ngủ với cô ta thì chỉ có thể cút đi? Cô ta là Ngọc Hoàng đại đế chắc?"
Vấn đề này vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát ——
"Ai bảo nhà mấy người không có mấy vị tai to mặt lớn ở thủ đô cơ."
Mà càng khiến cho người ta đau đầu chính là trang weibo chính thức của bộ phim《Ô Tôn phu nhân》cũng bị phá sập.
"Làm phiền quý đạo diễn cho chúng tôi một lời giải thích."
"Có mặt mũi để quy tắc ngầm mà không có mặt mũi đối diện với quần chúng à?"
"Để tôi tóm lược lại, sau khi phim này chiếu rạp, ai mà đi xem thì tôi sẽ phun một đầm nước bọt vào mặt hắn."
Thú vị là, dù thế nào thì Lâm Thuật Nhất cũng không có động tĩnh gì.
Giống như bản thân hắn mai danh ẩn tích vậy.
Mặc cho fan hâm mộ gấp đến độ muốn nhảy lầu, hắn không những không lên tiếng trả lời scandal mà ngay cả Weibo cũng đều không cập nhật.
Đối với fan hâm mộ mà nói, chuyện này chả khác gì bị búa đập.
Từ trước đến giờ Chiêu Tịch đều làm một mình.
Cô không có phòng làm việc, cũng không thuộc bất kì công ty nào, bên người cô cũng chỉ có một trợ lý đã theo cô mấy năm nay.
Thấy cô vẫn còn có lòng dạ rảnh rỗi đắp mặt nạ, hai chân gác nhau suy nghĩ việc phân chia cảnh quay cho bộ phim mà Tiểu Gia cũng gấp theo.
"Sếp, bây giờ đã là lúc nào rồi mà chị còn bình tĩnh như vậy?"
"Nếu mà chị hoảng hốt lo sợ thì trên mạng có ngừng mắng chị không?"
"..."
"Em muốn chị làm sáng tỏ?"
Tiểu Gia lập tức gật đầu cái rụp.
"Bây giờ tin tức có nổi như thế nào đi nữa thì cũng chỉ kéo dài được tầm bảy ngày.
Chị không lên tiếng mọi người cùng lắm cũng chỉ chửi một tuần.
Giờ chị mà ra mặt thì mọi người lại được nước mắng thêm một tuần nữa."
Tiểu Gia sửng sốt, "Nhưng mà ——"
"Một tuần sau, Lâm Thuật Nhất mà có lên tiếng đáp lại thì cùng lắm chị bị chửi thêm tuần nữa thôi."
"..."
"Với lại, chị nói thì bọn họ sẽ tin chắc?"
Không biết.
Đây là một bài học.
*
Ngày hôm sau, Tiểu Gia ôm một đống đồ chuyển phát nhanh tới.
Phim trường cách thành phố quá xa, mỗi ngày niềm tin sinh tồn của toàn tổ kịch đều dựa vào em trai chuyển phát nhanh.
Chiêu Tịch cũng không ngoại lệ.
Tiểu Gia đưa hết đồ chuyển phát nhanh xong thì trở về phòng ngủ.
Lúc Chiêu Tịch tháo đến cái thứ ba thì ngửi được một loại mùi thối kỳ lạ.
Vừa mở ra nhìn, mặt liền biến sắc.
Tiếng thét chói tai vang lên, cái hộp cũng bị quăng ra thật xa.
Một con mèo chết rơi xuống thảm.
Đó là một con mèo hoang, bị người ta cắt cổ giết chết.
Trên mặt nó còn mang vẻ đau đớn, chết không nhắm mắt.
Bởi vì thời gian chuyển phát nhanh quá lâu nên vết máu trên cổ đều đã khô lại.
Chiêu Tịch vốn có thể gọi điện tới quầy lễ tân và mời ai đó lên xử lí nhưng cô không muốn để con mèo này ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Vội vàng mở cửa ra, Chiêu Tịch cầm di động đứng ở trên hành lang đi qua đi lại gọi cho Ngụy Tây Diên.
"Anh!"
Không chờ cô mở miệng, phía bên kia đã đứng ngồi không yên cắt đứt lời cô: "Tổ tông ơi, anh đang quay phim mà.
Hôm nay cô được nghỉ nhưng mà anh thì bận lắm, quay xong cảnh này rồi nói sau nhé!"
Tút, cúp rồi.
Chiêu Tịch muốn gọi cho Tiểu Gia, nhưng mà lá gan của Tiểu Gia còn nhỏ hơn cô nữa.
Cô bực bội mắng một câu thô tục, rồi lại xoay người trở về phòng, trước đó cần gọi điện thoại cho lễ tân.
Chưa kịp vào phòng thì cửa đối diện mở ra.
Cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trình Hựu Niên đứng ở cửa.
Anh mặc quần áo ở nhà, mắt lim dim, có lẽ là đang ngủ.
Ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không có gì." Chiêu Tịch nhanh chóng trả lời.
"Mới nãy tôi còn nghe thấy tiếng hét chói tai."
Ồ, xem ra là bị cô đánh thức rồi.
Chiêu Tịch có chút do dự.
Hôm đó rõ ràng cô đã nói sau này sẽ không quấy rầy anh nữa, giờ vả mặt tới như bão.
Này có phải quá nhanh rồi hay không?
"Cũng không phải chuyện lớn gì đâu." Cô đứng ở cửa, không muốn quay lại nhìn nên dùng tay chỉ về phía sau lưng, "Ai đó thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên đã gửi một phần quà siêu lớn tới.
Tôi cảm động quá nên hét lên mấy tiếng ấy mà."
Nhìn theo tay cô, ánh mắt Trình Hựu Niên hơi di chuyển, rồi chợt dừng lại.
*
Phía sau khách sạn là khu rừng nhỏ khá thưa thớt.
Lúc đầu, Trình Hựu Niên muốn vứt mèo đi nhưng Chiêu Tịch lại ngăn anh lại, "Chôn có được không?"
Trình Hựu Niên nhìn cô, thực sự rất muốn hỏi cô rằng đã nhờ người ta làm hộ còn đòi hỏi linh tinh thích hợp lắm sao.
Nhưng trông sắc mặt nhợt nhạt của cô, rõ ràng là không dám nhìn con mèo kia lại còn cố giữ bình tĩnh nhìn thử sau đó lại vội vàng dời tầm mắt đi khiến anh có chút không đành lòng.
Lúc cúi người xuống đào hố, anh chậm rãi thở dài.
Ai kêu anh nhiều chuyện.
Đáng đời.
Khách sạn tuy xa xôi nhưng thỉnh thoảng cũng có người ra người vào, hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn về phía đằng này.
Tuy Chiêu Tịch đã đeo khẩu trang nhưng đủ khiến người ta chú ý.
Trình Hựu Niên cũng không ngẩng đầu lên, "Cô lên lầu trước đi."
"Không cần ——"
"Lên lầu."
Chiêu Tịch nhìn con mèo sắp bị chôn yên dưới đất lần cuối, hạ giọng nói: "Đầu thai thật tốt nhé.
Đời sau phải gặp được một chủ nhân yêu thương mày."
Bên chân có bông hoa nhỏ màu vàng không biết tên, cô hái nó xuống, bỏ vào trong hố.
Lúc này mới xoay người rời đi.
Trình Hựu Niên ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô.
Sau giờ Ngọ*, ánh nắng chiếu xuống làm tăng thêm hai phần ôn nhu.
*Giờ Ngọ: từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều
"Trong hộp ngoại trừ mèo còn có cái này."
Lúc Trình Hựu Niên quay lại liền đưa cho cô một bức ảnh.
Chiêu Tịch nhận lấy nhìn thử.
Là hình của cô.
Có người dùng dao cắt đi phần đầu của cô, còn dùng bút màu đỏ tươi viết ở bên cạnh: Dám khi dể anh tôi, tôi cho cả nhà cô chết.
"..."
Cô nhìn một lượt, bình tĩnh ném nó vào tong thùng rác rồi giương mắt lên thật tâm thật ý nói cảm ơn: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh."
Trình Hựu Niên gật đầu.
Mặc dù vẫn cảm thấy không dính dáng gì với nhau là tốt nhất ——
"Là bởi vì chuyện đêm đó sao?"
Cuối cùng anh vẫn hỏi ra.
Chiêu Tịch sửng sốt: "Đêm đó?"
"Tự tiến cử giường chiếu ấy." Anh lên tiếng nhắc nhở.
"..."
Chiêu Tịch ho khan, "Anh nói Lâm Thuật Nhất? Tốt xấu gì thì cậu ta cũng là minh tinh, sẽ không làm loại chuyện này đâu.
Hơn nữa loại vật này cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhận được."
"Tôi thấy hotsearch rồi."
Trìn Hựu Niên bình tĩnh nhìn cô một lúc, lại hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Chiêu Tịch hiểu anh đang nói cái gì.
Đêm hôm đó, trừ Lâm Thuật Nhất và người chụp hình kia ra thì cũng chỉ có Trình Hựu Niên bắt gặp cảnh đó.
Hình không biết nói chuyện, Lâm Thuật Nhất là đồng bọn với chúng nên đương nhiên càng không giúp cô nói chuyện.
Thứ duy nhất có thể chứng minh cô không có quy tắc ngầm chính là người trước mắt này.
Chiêu Tịch cười.
Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt có chút đắc ý nhìn anh, giống như muốn nói: Anh coi, giả bộ lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng chịu lột mặt rồi.
Lại còn nói cái gì mà bèo nước gặp nhau, đều là khách tha hương chứ.
Làm sao? Giờ lại xen vào chuyện của người khác, giúp đỡ cô?
Chiêu Tịch lắc đầu, "Không cần, tôi không định ra mặt."
Hai người lại nhìn nhau một lúc.
Trình Hựu Niên: "Ừ, vậy coi như xong."
Dứt lời, anh nói hẹn gặp lại rồi đóng cửa.
Cũng giống như đa số các khách sạn khác, căn phòng này cũng không cách âm.
Sau khi khép cửa một lúc lâu, anh cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì trên hành lang.
Cô không trở về phòng ư?
Chiêu Tịch đứng cạnh tường, cầm di động nhắn tin cho Tiểu Gia: "Em đang làm gì thế? Ngủ trưa à?"
Không thấy đáp lại, cô lại nhắn cho Ngụy Tây Diên: "Quay xong chưa? Nếu quay xong rồi thì nhắn lại cho em."
Mấy phút sau trôi qua, cô nhấn vào Wechat của Mạnh Tùy: "Mạnh tổng, anh đang làm gì vậy?"
Một cái cuối cùng là gửi cho người tên là Lục Hướng Vãn: "Mau tới quan tâm tớ, hôm nay bạn thân của cậu nhận được cảnh cáo tử vong này!"
Tất cả tin nhắn đều như đá chìm đáy biển.
Ngủ ngủ, chụp chụp, họp họp, sóng sóng.
Chân vì ngồi xổm đã tê rần.
Cô dứt khoát đeo khẩu trang lên, ngồi bệt xuống đất, dù thế nào cũng không muốn về phòng một mình.
Đeo khẩu trang là để tránh người đi tới nhận ra cô.
Mãi đến lúc nào đó, cửa đối diện đột nhiên mở ra.
Trình Hựu Niên quan sát cô một lúc, từ từ nói: "Phương thức biểu đạt sự cảm ơn của cô là giúp tôi giữ cửa hả?"
Chiêu Tịch: "..."
Mới tốt đẹp được với nhau ba giây.
Anh sợ là có chứng vọng tưởng gì đó rồi nhỉ?
Cô mới chuẩn bị phản bác thì lại thấy người đàn ông đẩy cửa ra một chút.
"Vào đi."
"..." Tại sao cô phải đi vào chứ?
"Không phải đang đợi người à?"
Câu chửi bậy vừa đến bên miệng lại vòng trở về, biến thành tiếng ồ.
Vẻ mặt cô như thường, giống như trong lòng không hề có chút bóng ma nào với con mèo kia.
Nhưng dù vậy cô vẫn vô cùng nghe lời mà đi theo sau lưng anh, ngoan ngoãn vào phòng..