Hứa Hi Nhiên suýt làm rơi điện thoại xuống nước.
Khi Phương Mặc gọi đến, anh vừa cởi quần áo, vặn mở vòi nước, người đã ướt hết cả rồi.
Sau khi bị nhạc chuông thúc giục anh lau khô tay ấn nghe, một giọng nói khẩn trương truyền đến từ phía bên kia.
"Tôi bây giờ qua ngay được không?" Phương Mặc hỏi anh.
"..."
Hứa Hi Nhiên bối rối, "Có thể thì có thể, có chuyện gì vậy?"
"Tôi đến nơi sẽ nói với cậu sau," giọng điệu Phương Mặc chán nản, "Cậu ở phòng 406 phải không? Tôi bây giờ liền đi lên."
"Chờ chút đã!" Hứa Hi Nhiên vội vàng ngăn cản, "Qua năm phút nữa được không? Tôi đang tắm, dù sao cũng phải đợi tôi mặc quần áo."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Hi Nhiên chiến đấu tắm rửa, lung tung xoa sữa tắm lên người rồi xả sạch bằng nước coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ở trong đám con trai thích sạch sẽ hơn một chút, cũng vì thế mà đây là lần thứ hai tắm rửa trong ngày, có thể tuỳ tiện một chút.
Anh không tính là bệnh sạch sẽ, thuần tuý là bởi vì vừa rời mới ra ngoài đi bộ một vòng lớn đổ chút mồ hôi, cảm thấy cứ như vậy nằm dài trên giường không đủ nhẹ nhàng khoan khoái.
Theo kế hoạch ban đầu của anh ngày hôm nay, sau khi cho mèo ăn vào buổi chiều sẽ không rời khỏi ký túc xá.
Cái đuôi của mùa hè còn chưa qua hẳn, bên ngoài nóng bức lạ thường, đi nhà ăn ăn cơm không bằng ở ký túc xá ăn mì gói.
Tuy kế hoạch đã bị phá vỡ nhưng Hứa Hi Nhiên vẫn có tâm trạng rất tốt.
Mặc dù từ lúc quen biết ở trên mạng đến hiện tại tiếp xúc không nhiều lắm.
Nhưng ấn tượng của Phương Mặc đối với kì anh rất không tồi.
Bọn họ có cùng tiếng nói ở chỗ nào đó làm người ngượng ngùng, trò chuyện cũng coi như hợp ý.
Lúc trước anh đăng bài viết cầu cứu lượt like, bị người thân bạn bè chê cười, chỉ có Phương Mặc là người đầu tiên thả tim hoàn toàn không có bất kỳ ý giễu cợt.
Thật là một người tốt bụng và nhiệt tình.
Hơn nữa, cậu cũng rất dễ nhìn.
Hứa Hi Nhiên hoàn toàn không có ý nghĩ đồng giới gì với Phương Mặc, nhưng ai mà không thích người đẹp chứ.
Điều khiến Hứa Hi Nhiên cảm động nhất là Phương Mặc không hề tỏ ra bài xích sau khi biết sở thích của anh mà còn mãnh liệt tỏ rõ sự tò mò, một bộ dáng cảm thấy rất nhiệt tình hứng thú.
Vừa rồi anh ở nhà ăn thao thao bất tuyệt, nói đến sau chính mình cũng cảm thấy có chút lúng túng.
Phương Mặc vẫn như trước chăm chú nhìn mặt anh, nghe như si mê như say xưa.
Trên thực tế, họ mới tiếp xúc chưa được một ngày, nhưng Hứa Hi Nhiên tin tưởng vững chắc, Phương Mặc chính là tâm chi hữu (bạn trong lòng) của anh.
Bạn trong lòng của anh Phương Mặc hình như gặp phải chuyện gì sốt ruột, đã nói qua năm phút, thời gian mới qua được một nửa đã chạy đến phòng anh gõ cửa bang bang.
Hứa Hi Nhiên hoài nghi sau khi cúp điện thoại cậu lập tức vội chạy nước rút đi lên.
Thời gian quá gấp, Hứa Hi Nhiên chưa kịp lau khô người, đang lúc cuống quýt vội xỏ một chiếc quần dài nhanh chóng ra mở cửa.
Phương Mặc quả nhiên là chạy tới, vẫn còn đang thở gấp.
"Có chuyện gì vậy?" Hứa Hi Nhiên lui về phía sau nghênh đón cậu, "Phía sau có người đuổi theo cậu?"
Phương Mặc không lên tiếng, im lặng lắc đầu, bộ dáng nhìn như thập phần khẩn trương.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn nửa người trên của Hứa Hi Nhiên tóc vẫn còn lấm tấm nước, rồi ngoảnh mặt đi, một lát sau lại ngước mắt nhìn, không ngừng lặp lại, tâm hồn đi đâu mất.
"Chuyện gì khó nói như vậy?" Hứa Hi Nhiên bắt đầu lo lắng, "Tên họ Lưu kia khi dễ cậu sao?"
Phương Mặc lắc đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Cậu có thể cho tôi mượn nhà vệ sinh không?"
Hứa Hi Nhiên nhẹ gật đầu, đợi Phương Mặc dùng tư thế uốn uốn éo éo đi vào mới đóng cửa lại, anh mới hậu tri hậu giác: "Nhà vệ sinh trong phòng của cậu bị hỏng rồi?"
Phương Mặc không trả lời.
Bên trong truyền ra tiếng nước chảy rầm rầm, chắc là cậu không nghe thấy lời của Hứa Hi Nhiên.
Năm phút sau, khi cậu cuối cùng cũng đi ra, tóc cậu đã ướt đẫm nước như Hứa Hi Nhiên.
"Cậu tắm hả" Hứa Hi Nhiên hỏi.
Hai má Phương Mặc đỏ bừng, như thể vừa bị nước nóng hấp lên.
Cậu phớt lờ lời nói của Hứa Hi Nhiên, hỏi lại anh: "Sao cậu chưa mặc quần áo vào."
Hứa Hi Nhiên cười: "Quần áo để thay của tôi ở trong nhà tắm, cậu đóng cửa lại tôi làm sao thay."
Nói xong, anh đi qua Phương Mặc vào phòng tắm, cầm khăn tắm lên bắt đầu lau tóc: "Cậu đến cùng tới làm chi nha, chỉ để mượn nhà vệ sinh thôi."
Phương Mặc theo sau hai bước, đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh: "Tôi cảm thấy khó xử khi ở cùng Lưu Tiểu Sướng đó."
"Hắn ta đã làm gì?" Hứa Hi Nhiên buông khăn mặt xuống quay đầu lại, sau đó sợ hãi: "Sao cậu lại chảy máu mũi rồi?"
Phương Mặc lau rất nhiều khăn giấy dính máu, mặt vẫn đỏ bừng.
Mặc dù biết là không nên, nhưng Hứa Hi Nhiên không khỏi cười không ngừng: "Tôi vừa thấy sắc mặt của cậu không tốt, không phải có chút nóng trong chứ?"
"Chắc là vậy," Phương Mặc một bộ dáng muốn chết, "Lúc tôi đi lên chạy nhanh quá rồi."
Hứa Hi Nhiên vừa cười vừa đi đến trước ngăn tủ, tìm mổ chiếc khăn sạch từ bên trong ném về phía Phương Mặc.
"Tóc, lau đi" Anh nói, "Điều hòa thổi lúc lạnh lúc nóng dễ dàng đau đầu."
Phương Mặc vừa lau tóc vừa nhìn anh mặc quần áo, nhỏ giọng lầm bầm: "Ký túc xá ở đây còn có điều hòa, chúng tôi trước kia đều phải tự chuẩn bị quạt điện."
"Điều hòa tốt thì tốt thật.
Tôi sống một mình ở đây, tiền điện không ai phụ, có chút đắt." Hứa Hi Nhiên nói.
"Tôi phụ với cậu?"
Hứa Hi Nhiên ngập ngừng: "Tên họ Lưu kia đã làm cái trò gì với cậu vậy?"
Phương Mặc đặt khăn xuống, khẽ thở dài: "Hắn ta không làm gì cả.
Nhưng lâu lâu lại liếc nhìn tôi.
Luôn mỉm cười với tôi.
Tôi nổi hết da gà lên.
Còn không bằng động tay động chân, chúng ta đánh một trận."
Hứa Hi Nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh sau một hồi bổ não.
"Vậy cậu liền ở chỗ này của tôi.
Mấy cái lão ca còn phải qua mấy ngày nữa mới đến.
Ga giường chăn mền đều là sạch sẽ đó."
Phương Mặc cảm kích nhìn anh: "Cậu lại giúp tôi một ân huệ lớn rồi."
"Cậu cũng giúp tôi một việc lớn rồi," Hứa Hi Nhiên nói, "Có qua có lại đi."
Phương Mặc mím môi cười cười, sau đó xoay người nhìn một vòng trong phòng.
Một lúc sau, cậu vươn tay về phía giường của Hứa Hi Nhiên: "Đây là giường của cậu ư.."
"Khụ" Hứa Hi Nhiên lại có chút xấu hổ, "Rất rõ ràng sao?"
Cậu ngủ ở giường tầng dưới, lúc này giường ở chính giữa để một chiếc gối ôm.
Bên giường trên vách tường dán hai tờ áp-phích.
Theo góc nhìn của Phương Mặc không nhìn thấy, ở dưới ván giường trên cũng dán một tờ.
Như vậy mỗi buổi sáng mở mắt ra anh có thể nhìn thấy bà xã mình rồi.
"Bức tranh này thật tinh xảo," Phương Mặc cũng không hề bài xích hay phản cảm với những thứ này, mà rất thích thú: "Tôi có thể cầm lên xem được không?"
Hứa Hi Nhiên đối với vấn đề này không có gì kiêng kị: "Được a."
"Tôi cũng thích ôm cái gì đó khi ngủ," Phương Mặc cầm cái gối lên, nhìn kỹ một lúc: "Ồ, cái vỏ gối này sao lại không có.."
Hứa Hi Nhiên lập tức chạy đến, lấy lại chiếc gối: "Không có gì không có gì, chỉ là do thiết kế thôi."
Chiếc gối này có hai lớp, lớp ngoài in hình nhân vật mặc quân phục.
Lớp này có thể kéo xuống được từ thắt lưng của nhân vật xuống, quá trình này cởi đồ của nhân vật bằng tay.
Lớp trong in hình nhân vật chỉ mặc nội y, thậm chí biểu cảm cũng khác hẳn lớp ngoài.
Dù là Phương Mặc tới nay tiếp thu tốt, Hứa Hi Nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ khi bất ngờ phơi bày những thứ này cho người ngoài nhìn thấy.
"Dọa tôi một hồi" Phương Mặc nói, "Có cái lỗ tôi còn tưởng là hư mất rồi."
Một lát sau, cậu lại nói: "Nó khá đẹp, tôi cũng muốn mua một cái.
Có đường dẫn link không?"
Đây là phiên bản có hạn, không mua được nữa.
Nhưng Hứa Hi Nhiên rất phấn khích đến nỗi anh gần như muốn lấy ra chiếc còn lại mà anh nâng niu nhất đưa cho Phương Mặc.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng (cho).
* * * Dù sao cũng là phiên bản giới hạn.
"Cậu cũng thích kiểu con gái như Tiểu Diêu?" anh hỏi Phương Mặc.
"Cô ấy tên là Tiểu Diêu?" Phương Mặc nói xong nghĩ nghĩ, "Coi như cũng được, thật, thật thích.
" Cô ấy siêu đáng yêu! "Hứa Hi Nhiên an lợi chi tâm hừng hực thiêu đốt, anh cảm thấy Phương Mặc cùng anh có lẽ sẽ có càng nhiều tiếng nói chung," Dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi, cậu có muốn xem hai tập cảm nhận không? "
Phương Mặc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, sau đó gật đầu:" Được..
Vậy thì chúng ta xem một chút.".