Vì hoàn thành yêu cầu không được cách nhau quá 20cm của hệ thống nên ngày thứ hai Thẩm Miên từ trong lồng ngực của Bùi Tri Dật tỉnh lại.
Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học xong thì cậu rất ít khi được Bùi Tri Dật ôm ngủ, lập tức có chút không thể thích ứng kịp liền ở trong lồng ngực Bùi Tri Dật nhích tới nhích lui, thành công đánh thức y.
"Cậu đang làm gì?"
Âm thanh Bùi Tri Dật khàn khàn, lại có chút trầm thấp khi vừa tỉnh dậy.
"Tui có chút nóng." Thẩm Miên đàng hoàng nói, "Tại cậu ôm tui chặt quá đó, máy điều hoà đều không có tác dụng nỗi."
Bùi Tri Dật ngẩn người, rất nhanh nới lỏng tay ra, Thẩm Miên cuối cùng cũng có thể hoàn chỉnh chui đầu ra khỏi chăn, hô hấp được không khí mát mẻ.
Mà vào lúc này, hệ thống 007 mang âm thanh điện tử vang lên trong đầu bọn họ: "Chúc mừng hai kí chủ hoàn thành nhiệm vụ cùng giường cùng gối, lấy được thưởng 2 tích phân."
Thẩm Miên nhất thời vui vẻ, cả đời này cậu chưa từng vì điểm số mà bận tâm, dù cho có thi đếm ngược từ dưới lên thì cũng không bao giờ dao động được tâm trạng kiên định của cậu.
Thế nhưng bây giờ chỉ được có 2 tích phân đã làm cho cậu mừng rỡ cười tươi đến không thấy đôi mắt.
Cậu cũng không vội rời giường, nhích lại gần Bùi Tri Dật tựa vào y, cùng y tán gẫu: "Phải chi nhiệm vụ nào cũng đơn giản như vậy là quá tốt rồi."
Mà không chờ câu trả lời của Bùi Tri Dật, cậu đã tự lầm bầm lầu bầu:
"Nhưng mà có lẽ sẽ không có cho tụi mình tiện nghi như vậy nữa đâu, nhiệm vụ đặc thù cho tích phân nhiều khẳng định cũng sẽ rất khó có thể hoàn thành."
Bùi Tri Dật ngược lại rất tỉnh táo.
Y không có thói quen bám giường, cùng cậu hàn huyên vài câu thì đã rời giường thay quần áo.
Ánh nắng từ rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng cũng không phải hoàn toàn tối đen, Thẩm Miên có thể rõ ràng trông thấy cơ bụng cùng cơ tay của y.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ bắp của y, nhưng khi sờ cái bụng mềm nhũn của mình, Thẩm Miên cũng vẫn chịu đả kích sâu sắc.
Thẩm Miên ở nhà Bùi Tri Dật ăn cơm trưa xong mới về nhà của mình.
Hôm nay là ngày cuối tuần, ba mẹ và em gái của cậu đều ở nhà.
Ngày hôm qua cậu đã cùng Bùi Tri Dật xin phép cho nên lúc này cũng không ai hỏi tại sao cả đêm cậu không về, cũng đã quen tình trạng dính nhau như hình với bóng của hai người.
Thẩm Miên đi vào từ cửa chính, mẹ của cậu Tô Oánh đang gọt hoa quả làm salad thấy cậu đi vào liền nhét vào miệng cậu một miếng thanh long, sau đó hỏi: "Ngày hôm qua có phải con lại trốn ở nhà Tiểu Dật chơi game đúng không?"
Thẩm Miên oan ức cực kỳ.
"Con đâu có đâu mẹ, Bùi Tri Dật bắt con làm xong ba tấm đề thi mới thả cho con về nhà đó." Cậu ăn hết miếng thanh long rồi bất mãn lầm bầm.
"So với cha mẹ cậu ta còn muốn quản nghiêm hơn."
Lời này Tô Oánh ngược lại tin, dù sao Tiểu Dật còn quản được Thẩm Miên ăn ít đồ ngọt lại, càng khiến cho người ta bớt lo hơn.
Bà một chút cũng không đồng tình cho con trai ruột của mình: "Vậy thì tốt, con nhớ nhắc nhở mẹ Tết năm nay cho Tiểu Dật lì xì dày hơn một chút."
Nói xong bà liền không quản đứa con trai của mình nữa, lại gần cùng cô con gái xem phim.
Dạo gần đây hai người đang mê mẩn một diễn viên đẹp trai trẻ tuổi, vừa nhìn đến phần diễn của cậu ta liền kích động đến vỗ đùi một cái.
Thẩm Miên lắc đầu ngao ngán, cậu cảm thấy Bùi Tri Dật so với người diễn viên đó còn muốn đẹp trai hơn.
Nghĩ xong cậu liền đi về phía cha của cậu.
Cha của Thẩm Miên – Thẩm Trường Hà là giáo sư đại học, ông còn đang bận rộn chuẩn bị giáo án cho tiết học ngày mai, thấy cậu đi tới liền từ bình pha cà phê rót cho cậu một ly, nói rằng: "Cha mới đổi hạt cà phê mới, con uống thử xem.
Mùi vị thế nào?"
Thẩm Miên cầm ly uống một ngụm.
"Con thấy cũng không tệ lắm."
Cha của cậu làm xong ppt để lên lớp liền đóng máy tính lại, bắt đầu cùng cậu nói chuyện phiếm.
Ông nói ngày kia có một bộ phim điện ảnh sắp chiếu dự định sẽ mang cậu cùng Thẩm Dư em gái cậu đi xem, thuận tiện còn định đính kèm thêm Bùi Tri Dật nữa, không hề có một chút tự giác mình đã là phụ huynh của học sinh lớp 11.
Thẩm Miên uống cà phê nghe cha cậu tán gẫu, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng mẹ và em gái nhiệt tình thảo luận về người diễn viên kia, tâm tình bất tri bất giác có chút thất thần.
Đây chỉ là chuyện bình thường của nhà cậu sau buổi trưa.
Nếu là lúc trước Thẩm Miên một chút cũng không cảm thấy khoảnh khắc này có cái gì đáng giá để quý trọng.
Nhưng bây giờ khi ngồi ở bàn tròn dựa vào cửa sổ sát đất, cậu lại hi vọng thời gian này có thể lại lâu một chút, thêm một chút cũng được.
Cậu còn chưa đem việc mình bị bệnh nói cho cha mẹ biết, vừa bắt đầu là do không có cách nào để nói, sau này là do không muốn nói nữa.
Hệ thống yêu đương não tàn 007 kia đến cùng là có mưu mô quỷ quái gì cậu cũng chỉ có thể cùng Bùi Tri Dật thảo luận, một khi cậu cố gắng nói cho một người khác ngoài Bùi Tri Dật ra biết chuyện này thì cổ họng nháy mắt như bị mất âm thanh, cái gì cũng không thể nói ra được.
Cho nên cha mẹ cậu bây giờ có lẽ còn không biết, con trai hai người bây giờ trong đầu tựa như có một quả bom hẹn giờ, thời điểm làm cái gì không tốt thì cũng có thể sẽ nổ tung.
Tuy hiện tại cậu an an nhàn nhàn ngồi đây uống cà phê, nhìn qua không có chỗ nào khác thường ngày, nhưng không ai biết rằng mỗi phút mỗi giây cậu ngồi đây đều là thời gian mà cậu trộm được.
Kỳ thực cậu cũng sẽ có lo sợ, ngày đó sau khi kiểm tra từ trong bệnh viện ra, cậu cuối cùng cũng từ trong sự khiếp sợ tột độ mà lấy lại tinh thần, vừa ra tới cửa đã ôm lấy Bùi Tri Dật khóc lớn một lúc lâu.
Cậu khóc thút thít nghẹn ngào hỏi Bùi Tri Dật: "Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Rõ ràng tôi chưa có làm chuyện xấu gì."
Bùi Tri Dật ôm cậu ngày càng chặt, nhưng lại không có cách nào nói cho cậu biết đáp án.
Bởi vì vận mệnh luôn vô thường như thế, cũng sẽ không vì cậu là người tốt mà ban phát thương hại.
Một ngày kia Thẩm Miên thật sự rất muốn đem việc này nói cho ba mẹ biết.
Mặc dù trong nhà cậu là anh trai, nhưng giống với em cậu Thẩm Dư, cậu vẫn luôn sống trong sự sủng nịch che chở mà lớn lên.
Cậu ở bên ngoài gặp uỷ khuất, đều theo phản xạ có điều kiện mà nói với ba mẹ.
Nhưng bây giờ cậu không thể nói.
Cậu đã bị tước đoạn quyền lên tiếng.
Đây chính là bí mật chỉ có cậu và Bùi Tri Dật biết.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy bộ dạng không ngừng cười rộ của mẹ cậu trên ghế salong cùng em gái đang sột soạt ăn khoai tây chiên, cha của cậu thì vui cười hớn hở nói muốn mua cho cậu một đôi giày chơi bóng mới thì đột nhiên cậu liền cảm thấy bọn họ không biết chuyện này cũng là chuyện tốt.
Nếu như cho bọn họ biết tình trạng sức khoẻ của cậu, có lẽ trong nhà sẽ không có bầu không khí thoải mái như vậy.
Ngược lại còn đến sáu tháng trước khi thi hành án tử của cậu, cho đến khi ngày đó tới thì cậu tình nguyện duy trì bầu không khí này.
Thẩm Miên đem ngụm cà phê cuối cùng uống hết liền nói với cha cậu:
"Con lên lầu làm bài tập đây, còn một bài tập văn chưa viết xong nữa."
Cha cậu lập tức liền cho đi, hiếm khi thấy con trai mình có một chút nhiệt tình với học tập, nhất định phải đốc thúc cậu.
Thẩm Miên đi ngang qua ghế sopha, lấy từ trong cặp ra một hộp bánh quy ném cho em gái: "Tiệm bánh kem em yêu thích vừa ra loại bánh mới, anh mua cho em một hộp."
Thẩm Dư xem tivi nhìn ra có chút cao hứng nhưng cũng không vì vậy mà quay đầu lại nhìn anh trai, cô qua loa nói với Thẩm Miên: "Cảm ơn anh trai, em yêu anh nhất."
Nghe liền biết không thèm để ý chút nào.
Thẩm Miên thuận tay xoa đầu cô, nhịn không được đưa ra bình luận: "Đây là nam diễn viên em yêu thích hả? Người nào cũng đều y chang nhau, so với anh Tiểu Bùi còn không dễ nhìn bằng."
Thẩm Dư tức giận đến mức kêu loạn xạ: "Đâu có kém nhiều như vậy, cùng lắm là hoà nhau thôi."
Thẩm Miên hai ba bước liền bỏ chạy.
Nhưng thời điểm khi đi lên cầu thang cậu liền dừng lại ở chỗ ngoặt một chút.
Cậu chẳng làm gì cả khẽ dựa lưng vào tường, phút chốc trong phòng khách liền truyền lên âm thanh của cha cậu bình luận vào bộ phim mà con gái đang xem, nhưng sau đó lại đồng thời bị mẹ và em gái hét một tiếng ngậm miệng.
Thẩm Miên không khỏi nở nụ cười, cười cha của cậu tự dưng đi rước tội vào mình.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là ba giờ chiều, cách kết thúc nhiệm vụ còn 33 giờ.
Thẩm Miên vô cùng phiền muộn nghĩ, vì duy trì hạnh phúc và mỹ mãn trong gia đình này, cậu đành phải hi sinh Bùi Tri Dật thôi.
Ngày mai nhất định phải đi tìm Bùi Tri Dật hôn một cái!
Hai tích phân cũng là tích phân!
Vì vậy, vào tiết tự học buổi tối ngày thứ hai, Bùi Tri Dật đang viết tựa đề thì bên cạnh đột nhiên đưa sang một tờ giấy nhỏ.
Y không cần nhìn cũng biết là do ai viết cho nên liền nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Miên một cái, không hiểu cậu có chuyện gì mà không thể nói thẳng ra với y.
Y liền mở ra xem, chỉ thấy trên tờ giấy là một hình vẽ chibi đang giơ một cái bảng hiệu, trên đó viết: 'Anh, đợi một chút cho em hôn một cái đi!!!'
Ba cái dấu chấm than, đủ để nhìn thấy sự quyết tâm kiên định của người nào đó.
Bùi Tri Dật: "..........."
Y một lời khó nói hết nhìn cậu, nghĩ thầm cái hình vẽ chibi này ngược lại còn được vẽ rất sống động, đáng lẽ khi còn bé phải khuyến khích dì Tô cho Thẩm Miên học lớp nghệ thuật, hiện tại đỡ phải vì thành tích mà đau đầu.
Nhưng y còn chưa kịp nói chuyện thì bên cạnh liền đưa thêm một tờ giấy, lần này chỉ có chữ.
'Ngày mai em mời anh ăn cơm!'
Bùi Tri Dật triệt để câm nín.
Y nhéo nhéo sống mũi, thấp giọng nói: "Hôn đi, cơm thì không cần mời đâu."
Thẩm Miên lệ nóng doanh tròng, tức tốc phóng ra một rắm cầu vồng.
'Anh, anh không hổ là học bá, có phong độ của đại tướng đó!'
Bùi Tri Dật cũng mặc kệ cậu, lập tức đem ba tờ giấy xé nát, ném vào bên trong thùng rác huỷ thiên diệt tích.
Sau đó khi vừa kết thúc tiết tự học, Thẩm Miên cố ý phiền nhiễu lôi kéo Bùi Tri Dật đi ở vị trí cuối cùng, vẫn luôn đợi bạn học đi về hết, trong hành lang không có một bóng người thì mới lôi kéo Bùi Tri Dật tựa như tên trộm chạy hết năm tầng lầu lớp học.
Nói chính xác thì chỉ có mình cậu có tật giật mình, Bùi Tri Dật thì như sắp bị bá vương ngạnh thượng cung, từ đầu tới đuôi vẫn luôn giữ một khuôn mặt bình tĩnh.
Mặt trên năm tầng lầu là một cái ban công, mặc dù bây giờ ban công này đã bị nhà trường khoá lại nhưng nơi cầu thang đi về phía ban công một đoạn ngắn lại cơ bản không có giáo viên nào lại gần đây, vì thế thường thường có học sinh trốn ở chỗ này ăn vụng mì.
Bây giờ đã kết thúc tiết tự học buổi tối, nơi đây liền trở nên trống rỗng, không có một bóng người.
Thẩm Miên cấp cho mình một chút dũng khí, ba phải đem Bùi Tri Dật đẩy lên tường, tay đặt lên vai của y.
Đây là ngày hôm qua sau khi phá Thẩm Dư cậu xem được từ trong phim truyền hình ra, nam chính đã dùng cái tư thế này để hôn nữ chính.
Trong hành lang tối đen như mực, chỉ có một tia sáng nhỏ từ mặt trăng len lói từ cửa sổ nhỏ của ban công vào, tia sáng đó lại vừa vặn rọi vào khuôn mặt anh tuấn của Bùi Tri Dật, mũi cao môi mỏng, lông mi dài, hình dáng đôi mắt cũng vô cùng hoàn mỹ, là khuôn mặt đủ tư cách xuất hiện trong mọi ảo tưởng của bất kỳ cô gái nào.
Thẩm Miên thề rằng nếu cậu mà là một cô gái, lại may mắn gặp trúng nhan sắc đỉnh cao này của Bùi Tri Dật, cậu mà không hôn 80 lần thì thật có lỗi với cái nhiệm vụ này.
Nhưng chết người ở chỗ — cậu lại là nam 100%.
Là người cùng Bùi Tri Dật cởi truồng tắm mưa, từ nhỏ đã tay trong tay làm huynh đệ tốt đến tận bây giờ.
Thẩm Miên chuẩn bị đầy đủ 3 phút để kiến thiết (xây dựng) tâm lý nhưng vẫn sững sờ không thể hôn được một cái nào.
Cậu chán nản ngã cả cơ thể vào người Bùi Tri Dật, mặt chôn vào ngực y tự giận bản thân mình mà lầu bầu nói: "Làm sao để hôn được bây giờ?"
Bùi Tri Dật thì nãy giờ vẫn luôn làm bé ngoan đứng không nhúc nhích, từ lúc Thẩm Miên đem y đẩy lên tường y liền cực kỳ phối hợp, có thể nói giống y như là một công cụ hoàn mỹ dưới hình dạng con người, ngoại trừ hô hấp thì hoàn toàn không có động tác dư thừa nào.
Nhưng Thẩm Miên thì cứ luôn phiền phiền nhiễu nhiễu, nhiệm vụ 30s sắp bị cậu nhai thành nửa giờ luôn rồi, y rốt cuộc cũng không nhịn được, vỗ vỗ vai Thẩm Miên: "Từ trên người tôi đứng lên."
Thẩm Miên còn tưởng rằng y đang chê mình phiền phức, cậu liền nhanh chóng đứng nghiêm lại: "Anh để em chuẩn bị lại một chút, lập tức xong ngay đây."
Nhưng cậu còn chưa nói hết, trên cằm liền bị một bàn tay hơi lạnh nắm chặt.
Khuôn mặt Bùi Tri Dật chậm rãi khuếch đại trong tầm mắt cậu.
Dưới ánh trăng, cậu thậm chí còn có thể thấy rõ lông mi của Bùi Tri Dật nhẹ nhàng chớp một hồi, như một vòng gợn sóng nổi lên trên mặt hồ.
Sau đó, một bờ môi mềm mại mang mùi chanh xanh nhạt nhẽo bao trùm lên đôi môi của cậu, là vị của kẹo cao su lúc trước cậu cố gắng nhét vào miệng Bùi Tri Dật.
Bùi Tri Dật đang chủ động hôn cậu.
Sự thật này giống như sấm sét nổ tung trong đầu của Thẩm Miên.
Vừa mới bắt đầu, chỉ là một nụ hôn mang theo sự lịch sự và thận trọng, trừ môi miệng hai người dán vào nhau thì không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nụ hôn này giống như là đang lễ phép an ủi vậy.
Nhưng khi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, còn đặc biệt viết yêu cầu rõ ràng rằng môi và răng phải đụng vào nhau, nói cách khác nụ hôn quá mức thuần khiết thì sẽ không được thông qua.
Cho nên Bùi Tri Dật vẫn đang chần chờ lưỡng lự, một giây sau đó liền không màng chống cự cạy hàm răng của Thẩm Miên.
Đầu lưỡi y thăm dò tiến vào, quấn quýt đầu lưỡi cậu cùng hôn môi.
Dần dần trong miệng của Thẩm Miên cũng có nhàn nhạt mùi chanh xanh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rơi trên mặt đất, một mảng nhỏ sương mù mông lung mang màu trắng bạc.
Cái hàng hiên này thực sự quá mức an tĩnh, người trong trường học đều rời đi hết rồi, căn bản không có người biết nơi này đang xảy ra chuyện gì.
Thẩm Miên liền rên lên một tiếng, ngón tay ở trên tường vô lực gãi cái gì đó, dường như là đang muốn mượn lực của một thứ vô hình để có thể chống đỡ thân thể xụi lơ của chính mình.
Nhưng cuối cùng cái gì cậu cũng không thể nắm, vì tay của cậu đã bị Bùi Tri Dật bắt được siết chặt ở trong lòng bàn tay của y.
Editor có điều muốn nói: Tui hong ngờ hai đứa tiến triển nhanh vậy luôn á, mới c3 mà hun nhau chụt chụt kiểu Pháp luôn trứ tr =)))).