Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không


Tình bạn giữa con trai với nhau thường rất đơn giản.
Mấy ngày trước, Tô Vân Cảnh với đa số học sinh nam khác trong lớp ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Trận bóng rổ trong tiết thể dục lại khiến bọn họ kết bạn ngay được.
Giờ ra chơi ngày hôm sau, Trần Việt Siêu một tay ôm bóng, gọi các phần tử tích cực trong lớp đi chơi bóng.
Triệu tập được gần như đông đủ số người, Trần Việt Siêu đột nhiên hỏi Tô Vân Cảnh: “Văn Từ, muốn chơi cùng không? Hôm qua chúng ta phối hợp rất tốt, hôm nay lại làm trận nữa đi.”
Thời gian nghỉ giải lao ba mươi phút trong giờ ra chơi của Nam Trung, đủ để bọn họ chơi nửa trận.
Lần trước đánh nhau một trận với Hứa Hoài khiến Tô Vân Cảnh thấu hiểu sâu sắc về mức độ quan trọng của thể lực.
Hôm qua hoạt động quá sức, bắp tay và cẳng chân vẫn còn hơi đau.
Đúng là cậu nên rèn luyện thân thể nhiều hơn chút.
Tô Vân Cảnh đứng lên: “Được.”
Một đám người náo nhiệt rời khỏi phòng học, bọn họ đã đi rất xa rồi vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói siêu lớn của Trần Việt Siêu.
“Nói thật lòng, trước đây cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không ngờ tiếp xúc rồi mới thấy tính tình cũng được.”
Tô Vân Cảnh muốn cười quá đi mất, đã lớn như vậy rồi, từ trước tới giờ chưa từng có ai bên cạnh nói cậu lạnh lùng.
Cũng không biết vì sao cậu lại khiến Trần Việt Siêu có ấn tượng như vậy.
Thật ra, trong lớp 11-5 này, ngoại trừ Phó Hàn Chu ra thì cơ bản mọi người đều có ấn tượng như vậy với Tô Vân Cảnh.
Đẹp trai, hình như còn là hàng xóm với Phó Hàn Chu, gia thế chắc chắn không tệ, lại còn rất ít chủ động bắt chuyện với người khác.
Cứ như vậy Tô Vân Cảnh trở thành cùng một loại người với Phó Hàn Chu như một lẽ đương nhiên, lạnh lùng kiêu căng.
Đội hình hôm nay và hôm qua giống nhau.
Nếu tính tuổi tác tâm lý của Tô Vân Cảnh, thời gian cậu tiếp xúc với bóng rổ dài hơn bất cứ ai ở trong sân này.
Thật ra cậu rất thích hợp làm hậu vệ dẫn bóng, kết nối dẫn điểm cho toàn đội.
Nhưng thể lực của Tô Vân Cảnh quá kém, đây là đại kỵ của hậu vệ dẫn bóng.
Dù sao thì súng bắn chim đầu đàn, thân làm người tiến công dẫn điểm cho đội, năm người đối thủ sẽ không ngừng để mắt tới.
Có thể hình dung được cần phải có thể lực mạnh tới mức nào.
Cũng may bọn họ không phải đội bóng chính quy, cũng không chơi hoàn chỉnh một trận bốn mươi phút.
Trần Việt Siêu vẫn giao vị trí quan trọng này cho Tô Vân Cảnh.
Quả nhiên, Tô Vân Cảnh đã trở thành bia ngắm trên sân bóng, bị người ta nhìn chằm chằm.
Đặc biệt là Lý Học Dương, ánh mắt như thế dán sát trên người Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh dẫn bóng, Lý Học Dương chắn phía trước, không ngừng có ý đồ đoạt bóng.
Nhưng bóng như dính chặt trên tay Tô Vân Cảnh, nảy trên mặt đất, sau đó lập tức được giữ chắc lấy.
Tô Vân Cảnh và Trần Việt Siêu ngày càng ăn ý.
Bọn họ phối hợp, dùng vài động tác giả đánh lừa Lý Học Dương, ném bóng vào rổ.
Sau khi giành được hai điểm, Trần Việt Siêu huýt sáo, tiến lên vỗ tay ăn mừng cùng Tô Vân Cảnh.
Lý Học Dương dùng bao tay màu đen lau mồ hôi, vẻ mặt có chút khó coi.
Cậu ta luôn cho rằng Tô Vân Cảnh rất cùi bắp, không ngờ năng lực lại mạnh như vậy.
Hai người bọn họ đã xem như hoàn toàn đối đầu với nhau rồi.
Tô Vân Cảnh lại một lần nữa bị Lý Học Dương ghì chặt, Trần Việt Siêu cũng theo sát những người khác.
Tô Vân Cảnh đang nghĩ nên phòng bị thế nào thì đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng thét chói tai.
Cậu liếc mắt nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy một quả bóng rổ xoay tròn bay ra ngoài sân với tốc độ cao, lao về phía thiếu niên vừa đi qua.
Thiếu niên đó có mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết.
Mặt mày tinh xảo, đẹp đến mức không còn gì để nói.
Thấy vậy, trái tim Tô Vân Cảnh như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, hô hấp cũng ngừng lại.
Cậu ném bóng đi, chạy như điên ra ngoài sân.
Trần Việt Siêu cũng thấy Phó Hàn Chu bị bóng đụng trúng, biết được Tô Vân Cảnh là bạn tốt với cậu cũng nên cũng không hỏi nhiều.
Giờ ra chơi không chỉ có Tô Vân Cảnh và bọn họ chơi bóng rổ ở sân, còn có những lớp khác nữa.
Mũi của Phó Hàn Chu bị bóng của đội khác ném chảy máu.
Khi Tô Vân Cảnh chạy tới, Phó Hàn Chu đang ngửa đầu che lại mũi mình, máu đỏ chảy ra kẽ tay cậu.
Còn có chút máu chảy dọc theo lòng bàn tay, trong chốc lát đã chảy xuống cổ tay.
Tô Vân Cảnh đẩy mọi người ra, thấy tay Phó Hàn Chu toàn là máu, sốt ruột hỏi: “Không sao chứ?’ Đôi mắt phượng hẹp dài của Phó Hàn Chu nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh, đối phương nhíu mày, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Những cũng chỉ nhìn thoáng qua, Phó Hàn Chu lập tức di chuyển tầm mắt, không nói câu nào cả.
Tô Vân Cảnh đưa Phó Hàn Chu tới phòng y tế.
Cũng may là bóng đi chệch hướng, không đụng thẳng sống mũi của Phó Hàn Chu.
Sống mũi không có việc gì, chỉ là các mao mạch bên trong hốc mũi bị vỡ dẫn đến chảy máu.
Bác sĩ trong trường dùng miếng bông định rửa sạch máu trong mũi cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu có chút bài xích, hơi nhíu mày, cậu không thích người khác chạm vào người mình.
Tô Vân Cảnh đi tới trước mặt bác sĩ nói: “Thầy ơi, để em đi.”
Bác sĩ nghe vậy sửng sốt, đúng lúc điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Ông ấy đưa miếng bông cho Tô Vân Cảnh, lấy điện thoại trong túi ra nghe máy.
“Dùng cái này lau máu cho cậu ấy trước.” Bác sĩ dặn dò Tô Vân Cảnh: “Sau khi lau sạch máu, dùng túi chườm đá chườm mũi cho cậu ấy, túi chườm đá ở trong tủ lạnh ấy.”
Tô Vân Cảnh gậy đầu: “Em biết rồi ạ.”
“A lô, vừa rồi không phải tôi nói chuyện với anh, phòng y tế có một học sinh bị thương ở mũi.” Bác sĩ ra ngoài nghe điện thoại: “Có chuyện gì mà gọi điện cho tôi vào lúc này thế?”

Phó Hàn Chu ngồi ở trong phòng y tế, khẽ nghiêng đầu, dùng tay khẽ ấn mũi.
Tô Vân Cảnh đi tới, dùng nhíp kẹp bông, lau máu trong mũi cho Phó Hàn Chu trước.
Miếng bông rất nhanh đã thấm hết máu.
Bên trong mũi Phó Hàn Chu vẫn chảy máu, Tô Vân Cảnh thấy như vậy cũng không phải là cách, bèn đi tới tủ lạnh lấy túi chườm đá.
Trước kia đi đánh bóng rổ, Tô Vân Cảnh cũng từng bị thương ở mũi, cậu xì máu cam trong mũi ra hết rồi dùng đá chườm.
Tình hình hiện giờ của Phó Hàn Chu rõ ràng không thể xì mũi được, đề phòng mao mạch trong mũi lại vỡ tiếp.
Tô Vân Cảnh cầm túi chườm đá đặt lên trán Phó Hàn Chu, k1ch thích mạch máu co lại, giảm bớt máu chảy ra.
Thay một miếng bông mới, Tô Vân Cảnh cẩn thận nhét vào bên trong lỗ mũi cậu ấy.
Phó Hàn Chu nghiêng đầu, chiếc cằm trắng nõn như một mảnh ngọc bích được tráng một lớp bóng bên ngoài.
Đôi mắt đen láy kia nhìn thẳng vào Tô Vân Cảnh.
“Đau không?” Tô Vân Cảnh dò hỏi Phó Hàn Chu.
Cậu ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh:???
Đợi một lát, thấy Phó Hàn Chu không có ý muốn để ý tới cậu, Tô Vân Cảnh cũng không hỏi nữa.
Đau thì chắc chắn là đau rồi, nhưng cũng phải rửa sạch máu ở trong mũi đi đã.
Tô Vân Cảnh cố gắng làm động tác nhẹ nhàng, lấy bông nhét vào mũi Phó Hàn Chu.
Mỗi lỗ mũi nhét hai miếng bông.
Nhan sắc có đẹp đến đâu đi nữa cũng không thể chống đỡ nổi.
Thấy lỗ mũi nhóc cool ngầu to hơn không ít, Tô Vân Cảnh muốn cười nhưng lại cảm thấy mình như vậy không tốt cho lắm.
Tô Vân Cảnh khẽ ho một tiếng: “Cậu nằm xuống trước đã, đợi lát nữa máu ngừng chảy tôi sẽ lấy bông ra cho cậu.”
Phòng y tế đặt hai chiếc giường, để Phó Hàn Chu có thể nằm thoải mái, cậu lấy thêm một cái gối ở giường kia.
Sắp xếp ổn thỏa cho Phó Hàn Chu thì đúng lúc chuông vào lớp reo lên.
Tô Vân Cảnh nhìn thoáng qua đồng hồ, xoay người rời khỏi phòng y tế.
Phó Hàn Chu vốn dĩ còn đang yên lặng lập tức ngồi dậy, túi chườm đá trên mũi cũng rơi xuống giường.
Cậu cũng không để ý, tầm mắt nhìn theo Tô Vân Cảnh.
Bác sĩ tiến vào, đúng lúc thấy Phó Hàn Chu đang ngồi thẳng tắp trên giường, trong mũi còn nhét bông phình ra.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy máu thấm bên trong bông.
Bác sĩ nói: “Mau nằm xuống đi, hoặc là ngồi ngửa đầu lên.
Tô Vân Cảnh vừa mới xin Trương Chí Cương nghỉ hai tiết rồi tới quán tạp hóa mua mấy chai nước.
Tiến vào phòng y tế, Tô Vân Cảnh đưa một chai nước chanh cho bác sĩ: “Thầy ơi, nước chanh, vẫn còn nóng đó ạ.”
Bác sĩ từ chối nói không cần.
Tô Vân Cảnh đặt xuống bàn: “Em cũng đã mua rồi, thầy tranh thủ uống đi cho nóng.”
Bác sĩ đành phải đồng ý.
Phó Hàn Chu ngồi ở trên giường, vẫn im lặng như cũ.
Thấy máu có vẻ ngưng rồi, Tô Vân Cảnh dùng nhíp lấy bông bên trong ra.
“Thầy ơi, mũi của cậu ấy đã ngừng chảy máu rồi.” Tô Vân Cảnh quay đầu nhìn bác sĩ.
Bác sĩ uống một ngụm nước cam nóng hôi hổi: “Bảo cậu ấy nằm xuống một lát đã, đợi lát nữa thầy sẽ dùng nước muối s1nh lý sát trùng mũi cho cậu ấy.”
Tô Vân Cảnh hỏi: “Thế bây giờ cậu ấy có thể uống nước nhiệt độ thường không ạ?”
“Có thể.”
Tô Vân Cảnh vặn nắp chai ra, bảo Phó Hàn Chu uống chút nước.
Phó Hàn Chu nâng cằm lên, yết hầu khẽ động, uống một ngụm nước trong chai.
Chóp mũi cậu đỏ bừng, trên tay vẫn còn dính máu.
Tô Vân Cảnh lấy khăn giấy từ trong túi ra, đợi Phó Hàn Chu uống nước xong đưa cho cậu một tờ.
Phó Hàn Chu cầm túi chườm nước đá che trên mũi mình, liếc mắt nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh:...
Được rồi, được rồi.
Tô Vân Cảnh nhận lệnh dùng khăn ướt lau máu trên tay Phó Hàn Chu.
Đường Vệ và Lâm Liệt nghe được từ miệng những người khác nói Phó Hàn Chu bị bóng rổ đụng trúng, phải vào phòng y tế.
Sau khi học xong tiết ba, hai người họ mua một bọc đồ ăn vặt ở quán tạp hóa tới thăm bệnh.
Mũi Phó Hàn Chu đã ngừng chảy máu, nhưng đầu bị bóng rổ đụng phải nên xuất hiện dấu hiệu chấn động não nhỏ.
Dưới kiến nghị của bác sĩ, Phó Hàn Chu phải nằm nghỉ ở đây một tiết.
Thấy hai người Đường Vệ mang đồ ăn vặt tới, muốn mở tiệc ở đây, bác sĩ bất đắc dĩ đành phải chiều theo bọn họ.
“Các em chú ý âm lượng đấy, hiện giờ cơ thể cậu ấy không thoải mái, đừng có mà làm ầm ĩ quá.”
“Thầy yên tâm đi, em ngoan lắm.” Đường Vệ lập tức ra vẻ.
Bác sĩ: ‘Có quỷ mới tin cậu.’
Đường Vệ và bác sĩ trong trường quen biết đã lâu, cậu ta dù có chuyện hay không có chuyện cũng tới đây dùng một lọ đường glucose.
Bác sĩ vừa mới cầm báo cáo tài vụ đi, Đường Vệ lập tức bày đồ ăn vặt lên bàn, làm ra khí phách bá đạo tổng tài tiêu xài điên cuồng.
Đường Vệ tà mị cười: “Nào, các anh em của tôi, chơi bời một trận nào.”
Tô Vân Cảnh: …
Lâm Liệt:...

Tô Vân Cảnh không có tâm tư chơi đùa cùng bọn họ, có bọn họ ở đây chăm sóc Phó Hàn Chu, cậu cảm thấy mình có thể thành công rút lui rồi.
“Các cậu ở đây đi, tôi đi về trước đây.” Tô Vân Cảnh nói.
Phó Hàn Chu ngước mắt nhìn cậu.
Đường Vệ kinh ngạc: “Cậu về đâu hả?”
Tô Vân Cảnh: “...!Về lớp học.”
Đường Vệ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Liệt ngăn lại.
Lâm Liệt biết nhìn mặt đoán ý, loáng thoáng có thể cảm thấy không khí kỳ lạ, cậu ta lập tức thay đổi kế hoạch, kéo Đường Vệ chuẩn bị rời đi.
“Chúng tôi tới xem thôi, nếu anh Phó đã không có chuyện gì, vậy thì hai người chúng tôi cũng nên đi rồi, đồ ăn vặt để lại cho hai người ăn đấy.”
“Đi thôi, tiết tiếp theo học toán đấy, chúng ta nên học hành hẳn hoi để tiến bộ mỗi ngày.” Lâm Liệt kéo Đường Vệ rời khỏi phòng y tế.
“Đầu cậu không úng nước đấy chứ? Cậu nhìn mặt tôi có giống học hành hẳn hoi tiến bộ mỗi ngày không hả?”
Đường Vệ áp sát mặt mình tới: “Cậu nhìn cho kỹ đi, nó có cái khí chất đó không hả?”
Lâm Liệt đẩy cái đầu to của cậu ta ra: “Cậu có thể biết quan sát một chút không, hai người họ khó khăn lắm mới có thể hòa giải, cậu tới hóng hớt làm gì hả?”
Đường Vệ khó hiểu: “Nhưng tiết sau là tiết toán, ông đây còn tính truyền một lọ đường ở phòng y tế nữa.”
“Cậu ăn no không biết bụng đói, cậu và lão Cương có quan hệ tốt nhưng con mẹ nó tôi học toán không tốt, ngày nào cũng bị ông ấy mắng, hơn nữa bài tập toán tôi còn chưa làm xong nữa kìa.”
Lâm Liệt học lệch rất nghiêm trọng, toán học giỏi muốn chết, còn ngữ văn tiếng anh thì lại sắp chết.
Lâm Liệt nhướng mày: “Không phải có anh đây sao, sợ gì chứ?”
Đường Vệ cười ‘he he’ vài tiếng, lấy lòng nói: “Anh, cho em mượn bài tập chép đi.”
Lâm Liệt làm như đang xoa đầu một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh không đồng ý, nhưng anh có thể giảng đề cho em.”
Đường Vệ: “Không bằng cậu giết tôi đi, vẫn là tôi đi truyền một lọ đường glucose thì hơn, lượng đường trong máu của tôi thấp, ai da ai da, đau đầu quá.”
“Nằm mơ đi.” Lâm Liệt kéo cổ áo Đường Vệ đang làm bộ làm tịch vào phòng học.
“Cậu muốn b0p ch3t tôi à, buông ra.”
“Đậu má, họ Lâm kia, cậu có nghe thấy không hả?”
“Con mẹ nó, cậu muốn chết à, bỏ tay cậu khỏi cổ áo tôi ra ngay.”
Được rồi, Tô Vân Cảnh vẫn phải ở lại đây hầu hạ ông lớn này.
Nhìn đống thực phẩm rác kia của Đường Vệ, không ngờ còn có hai túi hoa quả sấy, Tô Vân Cảnh vui mừng khôn xiết.
“Ăn cái này chút đi, bổ não.” Tô Vân Cảnh cầm lấy một túi đưa cho Phó Hàn Chu.
Nhóc cool ngầu không cần, cố tình lấy một túi khác ăn.
Tô Vân Cảnh: Đậu!
Đây không phải đối tượng nhiệm vụ của cậu, đây là tổ tông của cậu.
Tiểu tổ tông!
Lúc trước Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh xã giao cho có lệ, ít nhất cũng sẽ giao lưu với cậu vài câu.
Từ khi Phó Hàn Chu thể hiện rõ ác ý với Tô Vân Cảnh, cậu ấy không hề nói chuyện với cậu nữa.
Hơn nữa, tất cả các biểu hiện đều vô cùng chống đối.
Muốn cậu ấy như thế nào, cậu ấy sẽ không như thế ấy.
Chờ tới khi không nói nữa thì cậu ấy mới bắt đầu làm.
Tô Vân Cảnh thật sự không hiểu được Phó Hàn Chu đang nghĩ cái gì, giống như là cố tình đối nghịch với cậu vậy.
Tô Vân Cảnh chưa từng thấy cậu như vậy.
Lúc vừa mới quen biết Phó Hàn Chu, cậu là một con nhím đầy gai nhọn.
Sau khi thu lại những cái gai nhọn đó, cậu trở nên rất ngoan ngoãn, còn để lộ ra cái bụng mềm mại cho Tô Vân Cảnh sờ vào.
Bây giờ thì ngạo kiều muốn chết, khắp người toàn là gai nhọn, khiến cho Tô Vân Cảnh không thể chạm vào.
Tuy rằng ít giao lưu với Phó Hàn Chu hơn nhưng Tô Vân Cảnh bắt đầu quen dần với các bạn học khác trong lớp.
Gần đây Trần Việt Siêu sắp đón sinh nhật, bảo Tô Vân Cảnh tới ăn cơm cùng.
Tô Vân Cảnh vui vẻ đồng ý.
Trần Việt Siêu tùy ý đặt tay lên vai Tô Vân Cảnh, cười nói: “Nói rồi nhé, thứ sáu này cho dù cậu có chuyện gì nữa cũng phải dẹp hết đi cho tôi.”
Cậu ta vừa ngẩng đầu thì đột nhiên thấy một đôi mắt u ám nhìn thoáng qua.
Đôi mắt thon dài có nếp nhăn nhàn nhạt, đuôi mắt sắc bén có chút tàn ác.
Trần Việt Siêu đột nhiên đụng phải ánh mắt như vậy, giật mình một cái, huyệt thái dương bỗng chốc co rút.
Đợi tới khi cậu ta ổn định tinh thần rồi nhìn lại một lần nữa thì đối phương đã nằm bò lên bàn.
Giống như tất cả đều là ảo giác.
Tô Vân Cảnh không phát hiện ra sự bất thường của Trần Việt Siêu, dùng cánh tay chọc cậu ta một cái: “Người bên ngoài kia là Lý Học Dương à?”
Trên sân bóng có một người đang luyện bóng rổ, nhìn dáng người rất giống với Lý Học Dương.
Trùng hợp Lý Học Dương cũng không có trong lớp.
Thời gian nghỉ giữa tiết bình thường chỉ có mười phút, trên sân bóng có vẻ không có ai cho nên có thể thấy rõ người đang luyện bóng.
Trần Việt Siêu hoàn hồn, thất thần nhìn thoáng qua sân thể dục.
“Là Lý Học Dương, mấy hôm trước cậu làm cậu ta k1ch thích đấy, cho nên bây giờ mới ra sức tập bóng.”
Nói xong Trần Việt Siêu lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua hàng phía sau, thấy thiếu niên tóc dài nằm bò trên bàn ngủ, không khác gì so với thường ngày.
Cậu ta không kiềm lòng được mà hoài nghi liệu có phải bản thân mình đã quá nhạy cảm rồi không.

Tô Vân Cảnh không ngờ Lý Học Dương lại thích chơi bóng rổ như vậy.
Tuy rằng cậu cảm thấy người này thỉnh thoảng nói chuyện có chút kỳ lạ nhưng cũng không khỏi tán thưởng Lý Học Dương rất chăm chỉ và tự chủ.
Sinh nhật Trần Việt Siêu mời mấy người bạn có quan hệ tốt tới dự.
Tô Vân Cảnh hỏi những người khác, xem có cần chuẩn bị quà gì không.
Lúc trước Tô Vân Cảnh còn lo lắng Trần Việt Siêu mời nhiều người ăn cơm như vậy không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Không ngờ món quà mà họ tặng lại rất giản dị và tự nhiên.
Trần Việt Siêu đặt sẵn tiệm cơm ngày sinh nhật, sau đó mọi người sẽ tùy theo tình hình mà chuyển tiền cho cậu ta.
Tương đương với chia đều.
Nghe nói đưa tiền trực tiếp, Tô Vân Cảnh nhịn không được mà cảm thán: “Thực tế như vậy sao?”
Bạn học xua tay nói: “Đây là quy định của trường học, đề phòng mọi người đua đòi mua quà, tổ chức sinh nhật sẽ khoa trương.”
Thủ đô dù sao cũng là trung tâm thành phố, kinh tế ở đây mấy năm nay phát triển rất nhanh, có một lượng lớn người vì nắm bắt cơ hội nhanh mà trở nên rất giàu có.
Cho dù là chất lượng dạy học hay là đội ngũ giáo viên thì Nam Trung đều đi đầu.
Bởi vậy mà có không ít học sinh nhà giàu, nhưng cũng có cả những gia đình bình thường.
Chính vì lo lắng khoảng cách chênh lệch giàu nghèo quá lớn sẽ mang tới những ảnh hưởng không tốt cho học sinh, trường học mới đưa ra quy định có tính cưỡng chế như vậy.
Nói là đón sinh nhật, thật ra là lấy danh nghĩa sinh nhật để bạn bè tụ tập cho vui.
Trần Việt Siêu thích một bạn nữ tên Lý Tử Hân lớp 11-8.
Lý Tử Hân là lớp phó học tập trong lớp, xếp thứ hai mươi toàn khối.
Trần Việt Siêu muốn hẹn Lý Tử Hân nhưng sợ đối phương từ chối, bèn nghĩ cách thông qua bạn thân của Lý Tử Hân, sau đó khéo léo mời Lý Tử Hân cùng đi.
Loại tụ tập này, muốn kéo con gái tới thì phải có một soái ca có diện mạo xuất sắc ở đó mới được.
Tô Vân Cảnh chính là thần thú đó.
Cậu chắc chắn đủ tư cách để làm thần thú.
Tô Vân Cảnh giúp Trần Việt Siêu thu hút không ít con gái tới tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta.
Với chế độ chia đầu người bình đẳng ở Nam Trung, con gái tham gia tiệc sinh nhật cũng sẽ phải trả tiền cơm.
Trần Việt Siêu bất đắc dĩ vuốt vuốt mái: “Học sinh nhà giàu như tôi, muốn thể hiện chút ga lăng mà cũng không được.”
Nghe cậu ta nói câu này, một cô gái liếc nhìn Trần Việt Siêu, hất tóc đuôi ngựa, hừ lạnh nói: “Ai thiếu cậu vài đồng tiền này chứ, tám mươi tệ, cầm đi.”
Lúc này tiền tệ vẫn chưa quá mất giá, tám mươi tệ lúc đó đã tương đương với tiền ăn cơm một tuần của học sinh cấp ba bình thường rồi.
Cô gái nhìn thấy Tô Vân Cảnh ở bên cạnh, vẻ mặt lập tức thay đổi, ánh mắt sáng lên.
Cô ấy thẹn thùng cười, khách khí hỏi Tô Vân Cảnh: “Chuyện là, thứ sáu Phó Hàn Chu có đi cùng cậu không?”
Tô Vân Cảnh: “...!Không đi.”
Cô ấy không có hứng thú với tiệc sinh nhật của Trần Việt Siêu, thứ mà cô ấy hứng thú là muốn hóng hớt chuyện thôi.
Học sinh nữ cả trường không có ai là không tò mò về Phó Hàn Chu, mà bọn họ còn đụng phải một người thân quen với Phó Hàn Chu.
“Không sao, cậu đi là được rồi.” Cô gái chớp mắt, nhìn Tô Vân Cảnh với vẻ mặt chân thành: “Tới lúc đó tớ có thể hỏi cậu vài vấn đề được không? Chỉ mấy câu thôi.”
Tô Vân Cảnh:...
Tuy rằng vẻ mặt cô ấy rất thành khẩn nhưng Tô Vân Cảnh vẫn có thể nhìn ra ý đồ của cô ấy.
Nói sao đây.
Ai có thể cưỡng lại nhóc cool ngầu được chứ?
Một người khó hiểu như vậy, con mẹ nó bản thân Tô Vân Cảnh cũng tò mò muốn chết.
Tô Vân Cảnh căng da đầu nói: “Thật ra hai chúng tôi chỉ là hàng xóm bình thường thôi, quan hệ cũng rất bình thường.”
Cô gái vén tóc ra sau, dáng vẻ dịu dàng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là nói chuyện đơn giản thôi ấy mà.”
“...!Được rồi.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, cô gái vui vẻ rời đi.
Triệu Việt Siêu u oán nhìn Tô Vân Cảnh: “Cậu sẽ không giành hết ánh hào quang của tôi đấy chứ?”
Tô Vân Cảnh vỗ vai cậu ta, giọng nói nặng nề: “Người đoạt đi hào quang của cậu không phải tôi, là Phó Hàn Chu, chấp nhận đi.”
Trần Việt Siêu:...
Trần Việt Siêu tìm một quán đồ ăn Nhật chia trung bình mỗi người tám mươi tệ.
Bởi vì quá nhiều người tới nên bọn họ bao trọn tầng hai, xếp bàn thành hình một con rồng dài, có thể so được với bữa cơm ở học viện trong Harry Potter.
Trần Việt Siêu chỉ mời sáu người con trai, còn lại đều là con gái.
Cũng không biết Đường Vệ và Lâm Liệt nghe được từ đâu, không ngờ cũng tới góp vui.
Tô Vân Cảnh kinh ngạc: “Sao hai cậu lại tới đây? Hai cậu quen Trần Việt Siêu à?”
Đường Vệ khó hiểu hỏi: “Trần Việt Siêu là ai? Mọi người không phải là tụ tập vì anh Phó sao?”
Trần Việt Siêu ở một bên:...
Tô Vân Cảnh lập tức có chút đau đầu: “Ở đây không có Phó Hàn Chu, các cậu tới nhầm chỗ rồi.”
“Đâu có, cậu nhìn địa chỉ đi, chính là ở đây không sai được.” Đường Vệ đưa điện thoại cho Tô Vân Cảnh nhìn.
Tô Vân Cảnh liếc nhìn một cái, số ba mươi lăm đường Đông Hoa Bắc, tiệm đồ ăn Nhật Cát Xuyên.
Lâm Liệt tươi cười giải thích: “Không biết là ai lập một nhóm nói là có người tổ chức tiệc buffet lạnh, còn có người chơi từ nhỏ với anh Phó ở đó nữa, có thể tiết lộ những bí mật mà anh Phó không cho người khác biết.”
Nhóm đó tên là Phó Hàn Chu, những năm tháng bạn không biết về Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh:...
Đường Vệ hỏi: “Ai là người khởi xướng tiệc buffet lạnh thế?”
Trần Việt Siêu đứng lên: “Là tôi, có điều đây không phải là tiệc buffet lạnh…”
Không đợi cậu ta nói xong, Đường Vệ đã móc ra hai phong bì đỏ nói: “Phần tiền của tôi và Lâm Liệt, tổng cộng hai trăm, không cần trả lại tiền thừa, boa cho cậu.”
Trần Việt Siêu cầm lấy hai trăm đó, suýt chút nữa thì hít thở không thông.
Vốn dĩ cậu ta muốn dùng Tô Vân Cảnh để kéo Lý Tử Hân tới, không ngờ chuyện lại tiến triển thành như vậy, cậu ta đường đường là nhân vật chính, vậy mà tự nhiên lại trở thành thằng em bồi bàn.
Đường Vệ vẫn còn ở một bên ồn ào: “Chúng tôi ngồi đâu đây?”
Lâm Liệt mỉm cười đứng phía sau Đường Vệ, vẻ mặt ‘tôi chính xác tới để xem náo nhiệt.”
Trần Việt Siêu là minh chứng rõ ràng cho câu trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trong bữa tiệc nữ sinh chiếm 70%, vây quanh 30% nam sinh còn lại, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.
Phục vụ mang sushi và tempura lên trước, mọi người đều từ từ dùng bữa.
Đường Vệ cao một mét tám mấy, ngồi ở trên chiếu tatami, chân dài không có chỗ đặt nên có chút bực bội.
“Chủ đề của bữa tiệc buffet này của chúng ta là gì? Sao lại ngồi ở đây ăn cơm vậy?” Thẳng nam sắt thép hiện hồn tra hỏi: “Không có cái gì mở màn sao?”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói chuyện với Tô Vân Cảnh ngày hôm qua lên tiếng: “Thật ra tôi rất tò mò, vì sao Phó Hàn Chu lại nuôi tóc dài?”

Vấn đề này vừa nêu ra, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh: “...!Chuyện này tôi chưa từng hỏi qua cậu ấy.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào? Dựa vào sự hiểu biết của cậu với cậu ấy, cậu cảm thấy là vì sao?”
Tô Vân Cảnh tiếp tục lảng tránh: “Khó mà nói được.”
Thấy Tô Vân Cảnh không nói, cô gái cũng chỉ đành bỏ qua vấn đề này, chuyển tới câu hỏi khác: “Tôi thấy cậu ấy ngày nào cũng đeo tai nghe, cậu ấy nghe bài gì vậy?”
“Cái này tôi biết, tôi biết.” Đường Vệ rất hứng thú, máy nghe nhạc của Phó Hàn Chu là do cậu ta tặng, bài hát bên trong cũng là do cậu ta tải.
Những người thích làm bài đọc hiểu thấy Đường Vệ biết đáp án thì lập tức sáng mắt lên.
Sự tò mò của họ đối với Phó Hàn Chu chỉ đơn thuần là vì thưởng thức cái đẹp.
Đặc biệt là thứ đồ đẹp đẽ này còn vô cùng thần bí, khiến người ta có khát vọng muốn thăm dò.
Nếu dùng câu nói trong tiểu thuyết ngôn tình thì đại khái là: chàng trai, sự lạnh lùng của anh đã thành công thu hút sự chú ý của bà đây rồi.
Ý đồ thăm dò từ những chuyện nhỏ không đáng kể của Phó Hàn Chu của bọn họ cũng giống như đọc hiểu vậy.
Mà điều khiến bọn họ thất vọng là, gu của Phó Hàn Chu thật kỳ lạ, thích style trẻ trâu smart*.
(*: Là sự kết hợp giữa phong cách ngoại hình của Nhật Bản và rock Âu Mỹ.

Thích, bắt chước một cách mù quáng trang phục, đầu tóc...!của các ban nhạc visual rock Nhật Bản.

Ví dụ như HKT:>)
Đám con gái trợn mắt há mồm.
Cứu với!
Câu hỏi chết tiệt này lẽ ra không nên hỏi a a a a a a a a a a.
Bọn họ không moi được chút tin tức có giá trị nào từ Tô Vân Cảnh cả.
Nhưng Đường Vệ lại nói ra không ít, mỗi vấn đề đều khiến bọn họ cảm thấy tam quan sụp đổ, cũng cảm thấy không hề ăn nhập được với hình tượng Phó Hàn Chu.
Ăn cơm xong bèn lượn nhanh như tàu siêu tốc.
Theo tin nóng của Đường Vệ, hình tượng Phó Hàn Chu kiêu căng lạnh lùng trong lòng bọn họ, thực tế lại là kiểu trẻ trâu ấu trĩ.
Nhưng mà cho dù nghĩ như vậy vẫn thấy có chút gì đó đáng yêu là sao?
Vai chính tối nay vốn dĩ nên là Trần Việt Siêu, kết quả lại bị Phó Hàn Chu không tham gia cướp sạch hào quang.
Có điều cậu ta cũng trong cái rủi có cái may, giành được sự đồng cảm của Lý Tử Hân, cuối cùng cũng xin được số QQ của nữ thần.
Thấy dáng vẻ kích động ôm điện thoại di động của Trần Việt Siêu, Tô Vân Cảnh nhịn không được mà bật cười.
Lâm Liệt nhấp một ngụm trà Nhật, giọng nói mát lạnh vang lên trong căn phòng ầm ỹ: “Cậu vẫn chưa làm hòa với Phó Hàn Chu sao?”
Tô Vân Cảnh nghe vậy, nhìn về phía thiếu niên tuấn tú bên cạnh, cảm thán một câu: “Tâm tư đàn ông như kim dưới đáy biển, không thể vớt lên được.”
Lâm Liệt bật cười, ý vị sâu xa nói: “Vậy thì cậu đừng vớt cậu ấy, để cậu ấy vớt cậu.”
“Hả?” Tô Vân Cảnh khó hiểu.
Lâm Liệt không nói gì, cụp mắt uống một ngụm trà, khóe mắt ánh lên ý cười vẻ ‘tôi nhìn thấu mà không nói ra’.
Ngày mai là ngày nghỉ cuối tuần, đám người reo hò ầm ỹ tới gần chín giờ mới giải tán.
Tô Vân Cảnh sống ở cách đây không xa, đi được mười phút là có thể về tới nhà.
Văn Yến Lai ở nhà, gần đây, bà ấy gạt đi rất nhiều việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Tô Vân Cảnh.
Sau khi bình tĩnh hai ngày, Thẩm Niên Ôn cũng dần dần chấp nhận hiện thực.
Ông ta có tình cảm với Văn Yến Lai, tuy rằng ở hôn lễ xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy nhưng tất cả đều là chuyện của mười năm trước rồi.
Thấy giữa hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì, Tô Vân Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh không phải Văn Từ, nhưng cậu luôn tích cực bồi dưỡng tình cảm với Văn Yến Lai.
Nếu đã chiếm dụng cơ thể của Văn Từ, vậy thì nên đối xử tốt với người nhà cậu ta.
Cho nên sau khi trở về, Tô Vân Cảnh cùng Văn Yến Lai xem một bộ phim điện ảnh ngắn mà bà ấy quay vì phúc lợi cộng đồng.
Phim chỉ dài ba mươi phút, cảnh quay vô cùng ấm áp.
Văn Yến Lai còn kể cho Tô Vân Cảnh nghe những chuyện thú vị khi quay phim.
“Đúng rồi.” Văn Yến Lai dường như đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Mẹ hỏi một người bạn, ông ấy nói có thể chuyển trường trước, chỉ cần trước khi thi đại học chuyển học bạ tới trường mới của con là được rồi.

Nếu như không có gì bất ngờ thì tuần sau sẽ sắp xếp xong chuyện trường mới.”
Tô Vân Cảnh không ngờ lại nhanh như vậy, cậu có chút sửng sốt.
Thấy Tô Vân Cảnh có vẻ như có tâm sự, Văn Yến Lai mím môi nói: “Con không muốn chuyển trường sao?”
Tô Vân Cảnh lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là vừa mới quen được bạn mới đã phải nói tạm biệt bọn họ, có chút không nỡ.”
Cậu nói xong, thấy Văn Yến Lai lộ ra vẻ áy náy.
Tô Vân Cảnh thấy vậy vội nói: “Có điều hiện giờ thông tin phát triển như vậy, chúng con đều kết bạn QQ với nhau rồi, hơn nữa con cũng nhớ những bạn học ở quê nữa, có thể chuyển về trường cũng rất tốt.”
Văn Yến Lai có thể nhìn ra Tô Vân Cảnh đang trấn an bà ấy, trong lòng lại càng thêm áy náy.
Có điều bà ấy cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt bảo: “Đi ngủ sớm đi con.”
“Vâng.”
Tô Vân Cảnh tắm rửa xong thay quần áo rồi nằm lên giường, nghĩ tới chuyện của Phó Hàn Chu.
Nghĩ hơn một tiếng đồng hồ cậu cũng không tìm ra nguyên do, cậu từ bỏ rồi, thôi thì thuận theo tự nhiên đi.
Khi Tô Vân Cảnh sắp ngủ thì đột nhiên chuông cửa lại reo lên.
Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, ai còn tới vào giờ này chứ?
Văn Yến Lai rất chú trọng riêng tư, trong nhà còn trang bị điện thoại video hiện đại nhất.
Tô Vân Cảnh không vội mở cửa, cậu nhìn qua huyền quan trên điện thoại video ở cửa.
Thông qua camera theo dõi ngoài cửa nhìn thấy một thiếu niên tóc dài mặt mày xinh đẹp bên ngoài cửa.
Tô Vân Cảnh cả kinh trong lòng.
“Ai ấn chuông đó?” Văn Yến Lai nghe thấy động tĩnh cũng đi từ trong phòng ra.
Tô Vân Cảnh vừa định tìm một cái cớ cho có lệ, ngẩng đầu vừa nhìn thì suýt chút nữa đã bị Văn Yến Lai dọa chết rồi.
Trên mặt Văn Yến Lai phủ một thứ sền sệt màu lam, đột nhiên nhìn thấy giống như… Avatar vậy.
Thật sự khiến Tô Vân Cảnh giật bắn người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận