Tôi Còn Có Thể Sống Tinh Tế


Diệp Tri Viễn một bên bước nhanh đi lên lầu, một bên lấy ra quang não gọi điện cho trợ lí.
“Sắp xếp một bài bác sĩ chờ sẵn ở biệt thự của ta ở vùng ngoại ô, khu Hoa Hiên, bảo bọn họ chuẩn bị tốt thuốc điều trị có liên quan đến tinh thần lực, còn có thuốc trấn tĩnh tinh thần lực, phải là người có thể tin tưởng càng nhanh càng tốt.”
Trong phòng, Diệp Mặc trợn tròn mắt mờ mịt nhìn trần nhà, đầu rất đau, cả người đều nóng rực, Diệp Mặc phảng phất cảm thấy mạch máu đang lưu động máu đều là sôi trào, mồ hôi đem hai bên tóc ở thái dương của Diệp Mặc đều nhuộm ướt.
Diệp Tri Viễn đi tới liếc mắt nhìn Lâm Dịch Chi một cái, tiếp nhận Diệp Mặc từ trong lòng ngực.
“Thuốc hòa hoãn tinh thần lực sử dụng mấy bình?”
“Ba bình, không thể tiếp tục dùng.”
Diệp phu nhân nôn nóng đứng ở một bên: “Tiểu Hạ cùng tiểu Vân trước nay đều không có như vậy, thân thể của Diệp Mặc từ nhỏ liền yếu hơn so với hai đứa kia.”
Diệp Tri Viễn an ủi Diệp phu nhân.
“Bình tĩnh, không có gì đâu, để anh xử lý.”
Diệp Tri Viễn đem Diệp Mặc nâng dậy tới, Diệp Tri Viễn tuy sắp bước vào trung niên nhưng nhiều năm tòng quân trong bộ đội, nhìn gầy nhưng rắn chắc trên người đều là cơ bắp, cánh tay rất có lực, vô cùng đơn giản một động tác làm trọng lượng Diệp Mặc hoàn toàn đè nặng ở trên người, Diệp Mặc cơ hồ không cần dùng lực.
“Em cùng Dịch Chi đi xuống lầu trước đi, Dịch Chi là khách tổng không thể bắt cậu ấy luôn giúp đỡ, anh đưa Tiểu Mặc về phòng.”
Diệp phu nhân nhìn Diệp Mặc, lại nhìn Lâm Dịch Chi.
“Cũng là em lo lắng đến hồ đồ, Dịch Chi chúng ta đi xuống lầu đi, anh nhớ để ý Tiểu Mặc, em đi xuống dưới.”
Diệp phu nhân cùng Lâm Dịch Chi mới vừa đi xa, Diệp Tri Viễn liền nhanh chóng lấy áo choàng của quân phục để che lại toàn thân Diệp Mặc.
Diệp Mặc miễn cưỡng có một chút ý thức ló đầu ra từ phía dưới áo choàng cố gắng để giữ tỉnh táo nhìn như chú chim non yếu ớt.
“Cha ơi, chúng ta đi đâu?”
Diệp Mặc nữa tỉnh nữa mê giọng nói mỏng manh.
“Đầu của con rất đau.”
Diệp Tri Viễn càng ôm chặt Diệp Mặc trong áo choàng.

“Ngoan, không sao, để cha dẫn con đi gặp bác sĩ, thực mau liền hết đau.”
Diệp Tri Viễn ôm Diệp Mặc xuyên qua khách khứa nhanh chóng xuống lầu từ cửa sau đi ra ngoài, xe huyền phù đã chờ ở đó.
Diệp Mặc ngồi ở ghế sau, cả người bị chôn dưới áo choàng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Bên ngoài sắc trời âm u lên, trong những đám thường thường lập loè những tia chớp màu xanh lại có vẻ không hợp với thành phố được thắp sáng hơn cả ban ngày.
Ngay từ đầu, Diệp Mặc chỉ là cúi đầu ngồi, nhìn không ra có cái gì khác thường nhưng hô hấp của Diệp Mặc chậm rãi rồi dần dần dồn dập lên.

Cả tài xế đều nhận thấy không thích hợp, thật điên cuồng, tinh thần lực thế tới rào rạt tràn ngập ở trong không khí, làm người hít thở không thuận.

Tài xế chỉ cảm nhận được loại cảm giác này là từ các vị quân nhân trở về từ tiền tuyến, cảm giác bị đè nén này là do tinh thần lực đã được tắm gội bằng máu tươi, mỗi phút mỗi giây đều sinh động không ngừng nghỉ như luôn chuẩn bị phá hủy mọi thứ.
Đột nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng sấm trầm thấp, cùng lúc đó xe huyền phù bỗng nhiên lắc lư kịch liệt sau đó lại trở nên vững vàng.
Diệp Tri Viễn lập tức mệnh lệnh nói.
“Đổi sang chế độ điều khiển bằng tay.”
“Yes, sir.”
Trên trán tài xế một mảnh mồ hôi tinh mịn anh không dám nghĩ đến tiếng sấm vừa mới vang lên là do cái gì tạo thành, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu biệt thự ở vùng ngoại ô, may mắn trên quãng đường đi Diệp Mặc vẫn luôn an tĩnh.
Phía trước biệt thự đã có đội ngũ bác sĩ chữa bệnh đang chờ đợi, Diệp Tri Viễn vừa xuống xe liền có vài người đi lên đón, bọn họ ba chân bốn cẳng che chở Diệp Mặc đi hướng biệt thự.
“Đoàn trưởng Diệp?”
Diệp Tri Viễn quay đầu lại, mắt hơi trợn to.
Đứng ở ven đường chính là Lâm Hồi Hiên là bí thư trưởng của bệ hạ cùng bệ hạ một tấc cũng không rời, phía sau Lâm Hồi Hiên còn đứng một người mặc quân phục màu đen có những họa tiết mạ vàng, người đó là quân cận vệ của bệ hạ.
Diệp Tri Viễn quay đầu dặn dò vài câu, liền đi về phía Lâm Hồi Hiên.
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Lâm Hồi Hiên đẩy đẩy mắt kính, lời ít mà ý nhiều: “Đưa văn kiện cho bệ hạ.”
Diệp Tri Viễn sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi còn tưởng bệ hạ đang truy kích tinh tặc(cướp vũ trụ) ở biên vực, để tôi đi vấn an bệ hạ.”
Lâm Hồi Hiên lắc lắc đầu: “Vừa mới trở về, đại khái là không muốn có người làm phiền, bên Hoa Hiên này an tĩnh nên ở tạm thời để nghỉ ngơi chỉnh đốn, ở mấy ngày rồi trở về.”
Tinh thần lực của bệ hạ vẫn chưa yên ổn, thời điểm vừa mới tiến vào cảng(cảng vũ trụ) liền ảnh hưởng đến thời tiết của đế đô(thủ đô đế quốc), chung quanh cảng đều là sấm sét ầm ầm, quân hạm(tàu vũ trụ phục vụ cho quân đội) phải bay trong mưa bão sấm chớp.
Cung điện ở trung tâm đế đô, trong lần bạo động tinh thần lực trước của bệ hạ khiến cho toàn bộ thiết bị ở đế đô đều bị tê liệt đã tạo thành hỗn loạn không nhỏ, từ lúc đó sau mỗi lần đi chinh chiến bệ hạ đều sẽ ở bên ngoài nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày rồi mới về cung điện.

Hoa Hiên được xem là quân khu(khu vực dành cho quân đội), biệt thự nơi đây chỉ phân phối cho quan viên cấp cao hoặc là những lão công thần(các quân nhân được phong tước) yêu cầu tu dưỡng, nơi đây ở không bao nhiêu người, hoàn cảnh yên tĩnh, xung quanh cũng không có các phương tiện quan trọng, vừa lúc thích hợp dùng để nghỉ ngơi chỉnh đốn tạm thời.
Hai người nói vài câu Lâm Hồi Hiên liền rời đi.
Diệp Tri Viễn lập tức vào biệt thự, trong đại sảnh có rất nhiều dụng cụ và lọ thuốc, đám người bận rộn tới tới lui lui.
“Giữ chặt bệnh nhân, cho bệnh nhân tiêm vào thuốc ức chế tinh thần lực, theo dõi các biểu hiện tiếp theo.”
Nước thuốc lạnh băng bị đẩy mạnh vào cơ thể, Diệp Mặc liền giãy giụa, nhưng là tay chân đã bị khóa lại Diệp Mặc chỉ có thể cử động phần đầu, khi thể lực bị tiêu hao hết liền nằm yên, giống một con thiên nga sắp chết, chỉ có ngực còn phập phồng chứng tỏ Diệp Mặc vẫn còn sống.
Nếu nói thuốc hòa hoãn tinh thần lực là dùng để bình ổn một cách chậm rãi thì thuốc ức chế tinh thần lực chính là ép buộc, là cưỡng chế đem tinh thần lực đang bạo động đè ép trở về tinh thần hải.

Quá trình này so với quá trình bạo động tinh thần lực còn thống khổ gấp mấy lần.
Một người nam nhân đến gần Diệp Tri Viễn.
“Tạm thời dùng thuốc ức chế ổn định, lại tiêm vào thuốc mê để tinh thần được trấn định nên cậu ấy đã ngủ.”
“Tác dụng của thuốc hòa hoãn tinh thần lực đối với cậu ấy càng ngày càng nhỏ, ta sợ Kỳ Phát Dục của tinh thần lực còn không có qua thì tác dụng của thuốc hòa hoãn tinh thần lực sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, ta kiến nghị là đi tìm mẹ ruột của cậu ấy.”
“Hoặc là cha của cậu ta.”
Hắn thấp giọng nói.
*
Lâm Dịch Chi về đến nhà thì đã khuya, cha cậu là Lâm Hồi Hiên đang ngồi ở trên sô pha, trên bàn trước mặt phủ kín tư liệu.
Lâm Dịch Chi ngồi vào sô pha đối diện Lâm Hồi Hiên, rót một chén nước cho mình.
Đầu Lâm Hồi Hiên đều không có nâng.
“Tại sao hôm nay về trễ?”
“Cha quên à, hôm nay là Diệp phu nhân sinh nhật.”
Lâm Hồi Hiên nhíu mày: “Hôm nay, cha còn thấy ông ta ở Hoa Hiên, giống như có ai bị thương, một đại đội bác sĩ chờ ở kia.”
Lâm Dịch Chi cũng ngây ra một lúc.
“Nhưng hôm nay con út của chú Diệp bị bạo động tinh thần lực, thuốc hòa hoãn tinh thần lực mất đi hiệu lực, chú Diệp phải tiến hành an ủi tinh thần lực cho cậu ta chứ.”
Lâm Hồi Hiên dừng bút trong tay.
“Đứa bé kia của Diệp gia, là con riêng mà Diệp Tri Viễn đem về? Cha nhớ rõ tin đồn năm đó truyền rất lâu, ai cũng không tin người như Diệp Tri Viễn sẽ có con riêng.”
Lâm Hồi Hiên lúc ấy cũng không tin, Diệp Tri Viễn là loại người có tác phong quân nhân chính thống, khó ưa muốn chết dù có bị lấy mạng thì Diệp Tri Viễn cũng sẽ không làm loại việc này.
Thẳng đến Lâm Hồi Hiên thấy đứa bé gầy yếu đứng cạnh Diệp phu nhân tuổi cùng Diệp Vân không chênh không lệch, tới rồi hiện tại Lâm Hồi Hiên cũng không có gì ấn tượng, đứa bé đó đại khái cũng không được coi trọng, ở vòng xã giao cơ hồ chưa thấy qua, nhớ được bộ dáng là rất hên rồi.
Bởi vì chuyện này, nguyên bản muốn thăng chức quân đoàn trưởng Diệp Tri Viễn tất nhiên là không được, sau lại Diệp Tri Viễn lại lần nữa thăng chức dùng thực lực tranh thủ.
Xem Lâm Hồi Hiên dừng lại tự hỏi, Lâm Dịch Chi cũng rót một chén nước cho cha.
“Đừng nghĩ, khả năng là việc cá nhân.”
Lâm Dịch Chi thuận miệng nói.
“Tổng không thể là tinh thần lực của chú Diệp thúc thúc an ủi thất bại đi, một quân đoàn trưởng còn có thể thất bại, này còn không bằng nói cậu ấy không phải con ruột của chú Diệp.”
Lâm Dịch Chi nói tới đây dừng một chút, Lâm Hồi Hiên giương mắt, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, cáo già cùng tiểu hồ ly đều nhạy bén nhận ra bên trong không thích hợp.
Lâm Hồi Hiên cuối cùng kết luận.
“Thu lại lòng hiếu kỳ của mình, coi như cái gì cũng không biết.”
Sự tình của Diệp gia, bọn họ không thể nhúng tay.
Hắn cảnh cáo nói.
“Cách đứa bé này xa một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui