Tội + Cộng Sự

Pháp y thanh lý toàn bộ thi thể rồi mang đi.

Diệp Phi có một số nghi vấn muốn tìm Bạch Minh Ngữ trao đổi, nhưng quay qua quay lại đã chẳng thấy cậu đâu. Về sau Diệp Phi nhận được một cú điện thoại, là Tiểu Trương khoa kỹ thuật gọi tới.

Diệp Phi nghe Tiểu Trương nói mà thiếu điều trúng gió.

Tiểu Trương báo cáo, thiếu mất hai vật chứng: Cúc áo và lông thú.

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Diệp Phi suy đoán nhất định là Bạch Minh Ngữ lấy. Bạch Minh Ngữ này! Rốt cuộc ra tay lúc nào?!

Vừa mới cam đoan với anh, sao chỉ lát sau đã phát bệnh rồi? Mẹ nó bực quá!

Diệp Phi rất ít khi mắc lỗi, nhưng hôm nay chẳng rõ vì mệt hay vì gì khác mà lại làm ra một chuyện hết sức khờ dại.

Anh nén giận gọi lên tổng đài, nhắn là:

— Bạch Minh Ngữ, hạn cho cậu trong 20 phút mang theo vật chứng có mặt ở Đội hình sự, bằng không đừng trách tôi không nể tình.

Diệp Phi lái xe về đội chờ đúng 20 phút, chẳng thấy bóng dáng Bạch Minh Ngữ đâu. Anh vội vàng gọi cho Kiều Minh Phong, hỏi địa chỉ nhà Bạch Minh Ngữ.

“Cậu gọi là nó đến mà.”

“Cậu ta không gọi lại cho tôi.”

“Thế thì cậu cứ chờ đi, nó đọc được tin nhắn sẽ gọi cho cậu ngay thôi.”

“Tôi có việc gấp! Anh cho tôi biết địa chỉ nhà cậu ta.”

“Tôi cũng không biết mà.”

“Cậu ta là em họ của anh mà anh không biết nhà cậu ta ở đâu?”

“Không biết.”

“Anh! Mẹ nó, Kiều Minh Phong, anh được lắm.”

“Hở? Là sao? Tôi không biết thật mà…”

“Cút đi.”

Diệp Phi mắng một tiếng, dập máy.

Nếu Kiều Minh Phong không biết Bạch Minh Ngữ sống ở đâu thì cái tên Diệp Phi của anh viết ngược lại cũng được. Kiều Minh Phong khốn nạn tiêu tiền như nước thế mà sao còn tiếc rẻ không mua cho thằng em họ một cái điện thoại di động chứ? Máy nhắn tin là thứ công cụ liên lạc quá nguyên thủy, tại thời khắc mấu chốt lúc nào cũng vô tác dụng!

Nếu không nể mặt Kiều Minh Phong, Diệp Phi đã phái người lùng bắt Bạch Minh Ngữ về, cho cậu ngồi phòng tối giáo dục lại một lần. Vụ án Tôn Quảng Dân còn chưa có manh mối, vật chứng giá trị nhất lại bị cậu trộm đi, chẳng phải đã phiền càng thêm phiền sao?

Tra tư liệu của Bạch Minh Ngữ tại đồn cảnh sát khá phiền phức, Diệp Phi bèn gọi thẳng tới trường học của cậu, hỏi địa chỉ gia đình cậu, được cho hay hồ sơ sinh viên đều phải bảo mật, Diệp Phi nói anh thuộc Đội hình sự, nhưng người ta đâu thể tin anh? Vì thế Diệp Phi đành phải lái xe đến trường học, đưa văn bằng chứng thực ra, yêu cầu cho xem hồ sơ của Bạch Minh Ngữ.

Sinh viên đang trong kỳ nghỉ, trường học trống trải. Mặt trời xuống núi, sân trường ráng đỏ được nhuộm thành vàng óng, ánh sáng dịu dàng hắt vào phòng tư liệu, chiếu xuống người đang ngồi bên cửa sổ. Lúc này lông mày anh nhíu chặt, lật xem tập tài liệu, vẻ mặt nghiêm trọng và khung cảnh ấm áp lãng mạn có phần không hòa nhập với nhau.

Họ tên: Bạch Minh Ngữ

Giới tính: Nam

Cấp bậc chính trị: Đoàn viên

Quê quán: Bắc Kinh

Ngày sinh: 12 tháng 11 năm 1983



Thành viên gia đình: Bố, mẹ, anh trai. (đã qua đời)

Một cơn gió luồn vào khung cửa, chuông gió ngân lên. Diệp Phi bất giác khó thở.



Pháp y khám nghiệm tử thi, cảnh sát truy tìm hung thủ, còn Diệp Phi lại đi bắt trộm.

Ăn trộm vật chứng ngay dưới mũi cảnh sát không phải là chuyên đùa, tội danh này nói nhỏ thì nhỏ, mà nói lớn cũng rất lớn. Nhẹ thì là tội ăn cắp vật chứng, gây trở ngại công vụ, mà nặng thì là tội tiêu hủy chứng cứ, rất có thể bị cảnh sát kết luận là kẻ tình nghi sát hại Tôn Quảng Dân.

Diệp Phi không muốn Bạch Minh Ngữ gánh tội danh này, cũng không muốn bắt cậu về Cục nhốt vào phòng tối, anh chỉ định bảo cậu mau mau trả lại vật chứng, nói lời xin lỗi, nhận sai, viết giấy cam đoan là được, cậu chưa đủ 18 tuổi, nhân lúc này giáo dục tử tế lại, vẫn còn kịp.

Diệp Phi dựa theo địa chỉ trên hồ sơ, tìm đến nhà Bạch Minh Ngữ.

Hẻm Linh Cảnh, Diệp Phi lớn lên tại đây. 15 tuổi, gia đình anh chuyển đến Tri Xuân. Thứ nhất, cha anh hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ anh không muốn tức cảnh sinh tình. Thứ hai, mẹ anh giảng dạy tại đại học Bắc Kinh, chuyển qua đó đi làm cũng tiện hơn.

Hơn mười năm, nơi này không thay đổi nhiều, nếu có thì chỉ vì Olympic, chỉnh đốn trị an, thanh tĩnh, sạch sẽ. Nhìn khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhà nhà treo cờ đỏ, láng giềng thảo luận thế vận hội, ai cũng phấn khởi tươi cười, Diệp Phi mới nhớ ra, à đúng rồi! Bắc Kinh vừa đăng cai tổ chức thành công!

Hàng quán ven đường trải qua bao năm vẫn còn hoạt động, quét sơn mới, thay bảng hiệu, treo biển cửa hiệu lâu đời, chủ nhân cũng thay đổi, đều là gương mặt lạ. Con hẻm quá nhỏ, xe Audi của Diệp Phi không vào được, anh đỗ xe ở đầu hẻm, đi bộ vào, dừng lại trước một tiệm bán tương, hỏi thăm ông cụ ngồi trước cửa địa chỉ nhà Bạch Minh Ngữ. Diệp Phi rẽ trái rẽ phải, đi loanh quanh trong hẻm hồi lâu, cuối cùng mới tìm được nhà Bạch Minh Ngữ.

Đó là một tứ hợp viện* tiêu chuẩn. (Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. ‘Tứ’ đại diện 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc; ‘hợp’ hàm nghĩa bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ xếp thành, ở giữa là sân, xung quanh là nhà.)

Tường viện cao và cửa gỗ lớn mới được sơn lại, vừa sạch sẽ vừa khí thế, tạo cảm giác vô cùng thân thiết, gợi lên rất nhiều hồi ức khi còn nhỏ của Diệp Phi. Anh đưa tay vuốt ve cửa gỗ, cái nắng ban ngày vẫn lưu lại hơi ấm trên mặt gỗ. Lại gần còn ngửi được mùi vec-ni không lẫn vào đâu được, cửa gỗ hẳn là mới thay, đường nối cũng lộ ra.

Trong sân loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, Diệp Phi thử đẩy cửa, cửa khóa trái, anh đưa tay gõ, không ai đáp lời. Ấn chuông, rất nhanh đã có người hỏi vọng ra.

“Ai đó?”

Là giọng nói của một phụ nữ trung niên.

“Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Bạch Minh Ngữ phải không?”

Người nọ không đáp lại, chỉ mở cửa nhìn nhìn, “Anh là ai?”

Người phụ nữ có nước da ngăm đen, đôi mắt sáng quắc, con ngươi đã ngả màu, môi rất dày, mũi rất lớn, khuôn mặt dữ tợn, nhìn đã biết là không dễ chọc, bà trừng mắt nhìn Diệp Phi từ trên xuống dưới.

Diệp Phi giật thót trong lòng, thật sự không nghĩ tới trong nhà Bạch Minh Ngữ lại có người như vậy, không khỏi suy đoán quan hệ của cậu và người phụ nữ này. Anh mỉm cười đáp, “Tôi tên là Diệp Phi, thuộc Đội hình sự, tìm Bạch Minh Ngữ có chút việc, không biết cậu ấy có nhà không?”

“Đội hình sự? Có giấy chứng nhận không?” Người phụ nữ hỏi.

Diệp Phi lấy giấy chứng nhận ra cho bà nhìn, xác nhận thân phận của anh xong, vẻ mặt bà mới dịu đi, tránh đường cho anh vào, “Vào đi, Tiểu Bạch đang ngủ trong phòng. Mấy ngày nay cậu ấy không được nghỉ ngơi, tốt nhất anh đừng quấy rầy cậu ấy.”

Diệp Phi bước vào, người phụ nữ tỉ mỉ khóa kín cổng, Diệp Phi hỏi, “Sao lại vài ngày không được nghỉ ngơi?”

Người phụ nữ hiếu kì nhìn Diệp Phi, “Tất nhiên là để làm việc tốt rồi! Tiểu Bạch là anh hùng mà.”

“Đúng! Anh hùng! Anh hùng!” Một giọng trẻ con vang lên.

“Tiểu Bạch là anh hùng!” Thêm một giọng trẻ con khác.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám trẻ con, chúng vây quanh người phụ nữ nọ, những đôi mắt đen láy ngây thơ đau đáu nhìn Diệp Phi từ trên xuống dưới.

“Tiểu Bạch là Ngọc Hoàng đại đế khoác lác!”

“A a a… Con đói quá! Muốn ăn cơm!”

“Phải đợi Tiểu Bạch cùng ăn!”

“Hôm qua Tiểu Bạch ra bãi đất hoang làm chuyện xấu! Chắc phải ngủ đến sáng mai!”

Người phụ nữ dí dí trán một thằng bé, “Không được nói bậy, Tiểu Bạch đi làm việc tốt.”

“Con không nói bậy, con thấy trong túi ảnh có áo ngực của phụ nữ nha! Có cả quần đùi!” Thằng bé không phục, cãi.

Người phụ nữ bịt miệng nó, đánh mông nó mấy cái, “Mẹ mày cứ thích nói láo! Tin tao đánh chết mày không?”

Mấy đứa nhỏ khác hô lên, “Mẹ mày! Mẹ mày! Mẹ mày?”

Người phụ nữ sầm mặt, thái dương bắt đầu vã mồ hôi, “Đi đi đi, chuẩn bị ăn cơm! Ngồi xuống cuối không được ăn cơm!”

Lời này rất có tác dụng, mấy đứa nhỏ thi nhau chạy như gió, người phụ nữ lau mồ hôi, nhìn sang Diệp Phi còn chưa hoàn hồn, xấu hổ cười cười, “Tiểu Bạch ở gian phía Tây, anh vào tìm đi, tiện gọi cậu ấy dậy ăn cơm.”

“À… À vâng…” Diệp Phi chất phác gật đầu, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đây.

Trong sân bày một chiếc bàn tròn lớn, đám trẻ mới nãy còn nhao nhao bướng bỉnh giờ đã nhất loạt chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn ngồi quanh bàn. Diệp Phi nhìn bọn chúng, đầu óc nhanh chóng quay chuyển, suy đoán nguyên nhân những đứa trẻ này và người phụ nữ nọ xuất hiện ở đây.

Anh vào căn phòng dưới mái hiên bên trái khoảnh sân, đó là một gian nhà chia phòng. Tường trắng, sàn gỗ. Giữa sảnh đặt một giá trống và đàn piano điện tử. Hai bên là tác phẩm gốm sứ chưa hoàn thành, một nam một nữ, lấy tư thế hết sức ngại ngùng nhìn nhau, dụng cụ nặn gốm còn đặt bên cạnh. Trên tường treo tranh Bạch Minh Ngữ vẽ, vẫn là phong cách nhất quán của cậu, biến thái, điên cuồng, ghê tởm, chỉ trừ một bức treo trong góc. Đó là một cây cải thảo đáng yêu đắm chìm trong ánh nắng mai, cây cải thảo xinh đẹp nhất mà Diệp Phi từng thấy trong đời, trông nó như có sinh mệnh, khiến cho người ta bất giác cảm động và hạnh phúc vô cùng, Diệp Phi rất khó tưởng tượng đây là tranh của cậu, nhưng chữ ký bên dưới đúng là tên Bạch Minh Ngữ, anh không tin cũng phải tin.

Nhưng mà, sao lại vẽ một cây cải thảo chứ?

Cửa phòng ngủ để ngỏ, chỉ được che chắn bởi một tấm mành bằng gỗ đàn hương, mùi hương khói và tiếng niệm “Đại bi chú” vọng ra, sự kết hợp cực đoan này khiến thẩm mỹ quan và cảm quan của Diệp Phi vặn vẹo, cả người khó chịu. Anh vén mành lên nhìn, phòng ngủ rộng khoảng 25 mét vuông, có vẻ trống trải, trừ hai giá sách dựng sát tường thì chỉ có một tủ quần áo, một bàn thờ Phật, một giá áo treo đôi găng tay quyền anh, giờ thì Diệp Phi đã biết bao cát lớn treo trong sân để dành cho ai. Trên tường có một giá gỗ màu đen đặt rất nhiều dao kéo, còn có cả lưỡi lê quân dụng… Diệp Phi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ làm cách nào cậu có thứ đó, quốc gia quản chế hết sức nghiêm ngặt vũ khí quân dụng, người bình thường không thể mua được. Anh nhớ ngay tới Kiều Minh Phong, đưa mã tấu cho em họ chơi với gã chỉ là chuyện rất bình thường và dễ dàng, nhưng tại sao lại đưa thứ này? Quá không an toàn cho trẻ nhỏ.

Bên cạnh bàn máy tính là một chiếc giường nệm hai tầng dành cho hai người, lúc này Bạch Minh Ngữ đang nằm sấp ngủ bên trên.

Diệp Phi vén mành bước vào, đứng bên cạnh giường, cúi xuống nhìn cậu.

Bạch Minh Ngữ chỉ mặc một chiếc quần lót màu xám đậm, kiểu tam giác. Cậu nằm sấp trên giường bằng một tư thế hết sức khoa trương, mặt úp vào gối, nhưng thân thể lộ ra vô cùng đẹp mắt. Diệp Phi không vội đánh thức cậu, tranh thủ trắng trợn ngắm nghía tấm thân trần của cậu trước đã.

Những nơi không rám nắng quả thực rất trắng trẻo, rất xứng với biệt danh “Tiểu Bạch” của cậu, nhưng Diệp Phi cảm giác biệt danh này chỉ có quan hệ với họ Bạch của cậu mà thôi. Thân thể cậu sạch sẽ mịn màng, không có hình xăm, cũng không có vết sẹo, Diệp Phi khá vui mừng.

Lưng dài vai rộng, từ tấm lưng duỗi dài có thể nhìn thấy cơ thịt rắn chắc mà khỏe mạnh, cột sống uốn lượn kéo dài tới rãnh mông, hai cánh mông tròn căng cong nẩy, được quần lót che đậy cẩn thận. Diệp Phi nhìn đăm đăm không rời mắt, cả người khô nóng, anh nuốt một ngụm nước miếng, đưa mắt nhìn tiếp phía dưới, bắp đùi không phơi nắng, làn da trắng mịn ngọt ngào, cẳng chân rất ít lông, trơn nhẵn thon dài kéo tới gót chân hẹp gầy, bàn chân rất đẹp, làn da cũng mềm mại mịn màng. Thân thể này, bất luận hình dáng hay kích thước, đều là ước mơ xa vời của bao nhiêu nam sinh.

Thật sự quá đẹp!

Diệp Phi tháo nút áo cổ, hít sâu một hơi, nhìn chiếc điều hòa treo cao khò khè thổi gió như người bệnh hen sắp tắt thở, hèn gì trong này nóng quá. Anh cởi áo vest, ngồi xuống nệm, quay đầu nhìn tiếp, trái lo phải nghĩ, cuối cùng mới vươn tay vỗ vỗ cẳng chân Bạch Minh Ngữ, tiếc nuối đánh thức cậu.

“Bạch, khụ khụ… Bạch Minh Ngữ.” Từ đầu tiên thốt ra, cổ họng Diệp Phi khản đặc, anh ho khan hai tiếng, điều chỉnh giọng cho tốt mới tiếp tục gọi.

Bạch Minh Ngữ tưởng mình nghe nhầm, lật người tiếp tục ngủ.

Vật khổng lồ giữa hai chân cậu đập vào mắt Diệp Phi, Diệp Phi không kịp chuẩn bị, xoang mũi lập tức ngập lên chất lỏng cuồn cuộn, anh vội vàng bịt mũi, đứng dậy chạy ra ngoài.

Tiếng giày da nện trên mặt sàn làm Bạch Minh Ngữ bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện dấu giày trên sàn thì lập tức nhảy lên, cầm gậy bóng chày dựng trong góc tường, đuổi theo.

Lúc nhìn thấy người đàn ông đang rửa mặt trước bồn rửa tay, Bạch Minh Ngữ ngẩn người.

“A! Tiểu Bạch, sao anh lại ở trần?! Em ở trần sao anh không cho? Bất công!” Có đứa nhỏ kêu lên.

“Tiểu Bạch! Ra ăn cơm thôi!” Người phụ nữ bưng đồ ăn từ bếp đi ra, tiện tay nhéo mông Bạch Minh Ngữ, phát ra tràng cười quái dị.

Bạch Minh Ngữ không để ý đến họ, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Phi, “Anh Phi? Sao anh lại đến đây?”

Diệp Phi không đáp lời, rửa mặt hơn nửa ngày mới đứng thẳng dậy. Tóc anh ướt sũng, áo sơmi nhàu nhĩ, da mặt cũng bị chà xát tới đỏ ửng, bộ dạng chật vật vô cùng.

Bạch Minh Ngữ chẳng hiểu mô tê gì nhìn anh, lấy khăn mặt vắt trên giá đưa cho anh.

Diệp Phi đã bình tĩnh lại, vừa lau mặt vừa nói, “Không thấy tin nhắn tôi gửi cậu à?”

“À, máy hết pin, có chuyện gì à?”

“Còn nhớ mấy vật chứng thu được tại nhà Tôn Quảng Dân không?”

“Nhớ.”

“Mất hai thứ.”

“Thứ gì?”

“Cúc áo và lông thú.”

“Ồ, sao lại mất?”

“Cái đó phải hỏi cậu.”

“Hỏi tôi?”

“Không phải cậu lấy sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Nhìn vẻ mặt Bạch Minh Ngữ có vẻ không giống đang nói dối, Diệp Phi nhíu mày hỏi, “Thật sự không phải cậu lấy?”

“Tôi lấy làm gì? Không ăn được cũng không dùng được.”

“Cậu làm thế nào để chứng minh mình không lấy?”

“Thời gian vật chứng bị mất là bao giờ?”

“Khoảng 15 giờ.”

“Anh Phi, tôi cứ nghĩ đầu óc anh tốt lắm, sao đột nhiên thay đổi thế này?”

Bạch Minh Ngữ khoanh tay trước ngực, có vẻ thất vọng, “Đầu tiên, anh tự tay đưa bốn vật chứng cho điều tra viên, cũng tận mắt chứng kiến người nọ cầm vật chứng đi. Sau đó anh kéo tôi rời khỏi phòng, lúc ấy là 14 giờ 30 phút, điều tra viên đã mang vật chứng về Đội hình sự. Sau đó anh lôi tôi lên xe, rồi tôi dựa theo yêu cầu của anh, mang ví tiền trả cho cảnh sát. Xin hỏi, trong nửa giờ anh quan sát tôi chặt chẽ, anh nghĩ tôi dùng phương thức gì để đánh cắp vật chứng trên xe cảnh sát đang chạy? Anh nghĩ tôi là nhà ảo thuật hay là siêu nhân?”

Diệp Phi ngẩn người, sau khi hiểu rõ tình huống, nhất thời có chút xấu hổ. Thật đúng là! Khi ấy anh hốt hoảng vì nghĩ Bạch Minh Ngữ trộm vật chứng, không hề nghiêm túc phân tích vấn đề. Haizz, xem đầu óc này!

Diệp Phi tự nhận mình là người chưa bao giờ xúc động, khi làm việc còn kiên quyết theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thế mà hôm nay lại mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy, rốt cuộc anh bị sao không biết?

Diệp Phi muốn xin lỗi, nhưng Bạch Minh Ngữ đã nói ngay, “Nếu anh nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của Tôn Quảng Dân thì tôi có thể thẳng thắn nói cho anh hay, tôi không có động cơ gây án, tôi không quen biết Tôn Quảng Dân, cũng không có thù oán gì với hắn, nhà tôi ở đây, anh cứ điều tra thoải mái.”

Giọng Bạch Minh Ngữ rất bình tĩnh, lạnh lùng và xa cách. Diệp Phi nghe có phần không thoải mái, chỉ có điều Bạch Minh Ngữ đã nhắc nhở anh, tuy vật chứng không phải do cậu lấy, nhưng đúng là bản thân cậu có điểm đáng ngờ. Trước khi tìm được hung thủ thật sự, bất luận kẻ nào có hiềm nghi đều không thể loại bỏ, Bạch Minh Ngữ cũng không ngoại lệ. Diệp Phi hỏi ra vấn đề anh vẫn muốn hỏi từ lâu, “Vật chứng bị mất không liên quan đến cậu, vậy cậu có thể giải thích cho tôi một chút, tại sao cậu biết trước Tôn Quảng Dân có khả năng đã tử vong? Tại sao cậu có mặt tại xưởng đóng khung cầu? Ngoại trừ tôi, nhất định cậu còn quen biết người khác trong đội, chính hắn tiết lộ chi tiết vụ án cho cậu, đó là ai?”

“Anh đang thẩm vấn tôi sao?” Bạch Minh Ngữ nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi, không tránh không né, thấp giọng hỏi lại.

“Đề ra nghi vấn với những kẻ khả nghi là tuân theo luật pháp, mời cậu phối hợp một chút.” Diệp Phi đón nhận ánh mắt cậu, đáp.

Không khí có phần căng thẳng, người phụ nữ vội vàng đi tới giữ chặt hai người, “Ai nha, có gì cơm nước xong hẵng nói, đói bụng rồi phải không, nào, anh cảnh sát, Tiểu Bạch, mau ra ăn cơm.”

“Tiểu Bạch ra ăn cơm nhanh đi, anh không ăn thì Phùng bà tử cũng không cho bọn em ăn!”

“Tiểu Bạch ra ăn cơm! Bọn em đói lắm rồi!”

Đám nhỏ cùng hô lên.

Diệp Phi nhìn bàn ăn, nói với Bạch Minh Ngữ, “Cậu ăn cơm trước đi, có gì ăn no rồi nói.”

Bạch Minh Ngữ lạnh nhạt, “Anh cũng chưa ăn đúng không? Ăn cùng luôn đi, để tôi đi mặc quần áo.”

Diệp Phi âm thầm thở phào một hơi, dịu dàng cười, “Ừ.”

Diệp Phi không phải người thiếu tế nhị, lúc ăn cơm cũng không truy hỏi vụ án, muốn để Bạch Minh Ngữ im lặng ăn no.

Có một đứa trẻ trên bàn ăn đã là tai nạn, có một đám trẻ trên bàn ăn thì phải gọi là ác mộng. Bữa cơm này của Diệp Phi thực sự dày vò, Bạch Minh Ngữ lại tựa hồ đã quen, vẫn ăn như ở chốn không người. Diệp Phi càng thêm bội phục Bạch Minh Ngữ.

Lúc ăn cơm Diệp Phi được cho hay, căn nhà là của Bạch Minh Ngữ, nhưng cậu cho người phụ nữ tên Phùng Quế Chi này thuê hai gian, Phùng Quế Chi có bốn con trai, hai con gái, tất cả đều là nhận nuôi.

Sau bữa cơm, Bạch Minh Ngữ ra ngoài mua pin lắp vào máy nhắn tin, Diệp Phi ngồi nói chuyện phiếm với Phùng Quế Chi, “Chị Phùng ở đây bao lâu rồi?”

“Hai năm rồi.”

“Nơi này tiền thuê một tháng chắc không ít nhỉ? Một mình chị nuôi nhiều trẻ con như thế có khó khăn không?”

Khuôn mặt không xinh đẹp của Phùng Quế Chi nở một nụ cười dịu dàng rất không tương xứng với hình tượng hung ác của bà, “Đúng là không ít, nhưng Tiểu Bạch chưa từng lấy của tôi một đồng, thỉnh thoảng còn trợ cấp sinh hoạt phí cho chúng tôi nữa, aizz… Tôi thực sự cũng băn khoăn lắm, chung quy cậu ấy cũng chỉ là trẻ con thôi mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui