Nhiếp Ân Tây tỉnh lại, đầu óc mê muội, cả người vô lực, mí mắt nặng trĩu, muốn mở mắt ra cũng lao lực.
Hẳn là phát sốt.
Đập vào mắt là một cây gỗ thô ráp nguyên cây chưa xẻ dựng ngang trần nhà —— có lẽ dùng mảnh gỗ dựng lên tới nóc nhà để hình dung thích hợp hơn một ít. Nhiếp Ân Tây đối với loại kiến trúc này có ấn tượng, có chút tương tự với nhà ở nông thôn, hắn khi còn bé gặp một lần.
Mũi hít vào không khí phi thường ẩm ướt, mang theo một luồng nhàn nhạt mùi mốc, pha với mùi thuốc.
Hắn nhớ chính mình ngất đi thế nào.
Hắn ở trong đoàn du lịch quen biết một nữ sinh tên Trần Thiến, hai người kết bạn đi leo núi —— Nhiếp Ân Tây vì muốn vẽ vật thực, Trần Thiến vì nhiếp ảnh.
Kỳ thực hướng dẫn viên du lịch chuyên môn từng căn dặn, bên này thế núi hiểm trở, mà trong núi không ít muỗi, thôn dân không thích người ngoài tiến vào, tốt nhất không nên chạy loạn, thành thật ở trong nhà trọ đi. Mà Nhiếp Ân Tây thấy núi này xác thực cao lớn sừng sững lại hiểm hóc, đường lên núi thoạt nhìn cũng không phải rất khó, hơn nữa có người khuyến khích, võ trang đầy đủ liền đi lên.
Kết quả lúc thường không rèn luyện, hắn cõng thuốc màu và giá tranh của mình mới bò được một phần ba liền mệt không chịu được. Núi này từ ngoài thấy không cao lắm, đường lên núi lại rất dốc.
Nhiếp Ân Tây cùng Trần Thiến ngồi trên một tảng đá lớn ở ven đường nghỉ ngơi. Trần Thiến rất hưng phấn, chụp không ít ảnh, còn nói lúc quay về sẽ gửi cho hắn.
Hai người đang tiếp tục đi lên núi thì gặp mấy người ở địa phương. Bốn người trò chuyện vài câu, người trung niên và cậu thanh niên thoạt nhìn dáng dấp đều là nông dân chất phác. Ai biết một giây sau Nhiếp Ân Tây cùng Trần Thiến song song bị đánh trúng sau gáy.
Hắn quan sát xung quanh một chút, bốn vách tường xi măng đều không sơn, đầu giường có một cánh cửa sổ, một chút ánh sáng từ đó lộ ra khiến Nhiếp Ân Tây có thể miễn cưỡng nhìn rõ ràng toàn cảnh gian phòng.
Gian phòng khoảng mười mét, thập phần đơn sơ, một cái bàn một cái giường, hai cái rương lớn làm bằng gỗ chồng lên ở bên giường, còn có một ít đồ dùng hàng ngày.
Hắn là bị nhốt ở trong này sao?
Nhiếp Ân Tây trong đầu hò hét loạn lên, nghĩ ra vô số khả năng. Những vụ án bắt cóc lừa bán và những cái chết cổ quái xem được từ nhỏ đến lớn luân phiên lóe lên trong đầu. Hắn càng nghĩ càng sợ sệt, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, lại không cẩn thận ở trên giường rớt xuống.
Hắn bị hạ thuốc.
Chu Vũ đang ở ngoài phòng vọc nước, nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội vã đem thùng đựng nước ném một cái chạy vào.
Nhiếp Ân Tây ngồi dưới đất nhe răng nhếch miệng, viền mắt đều đỏ. Phòng này không lát gạch, nền đất cộm khiến hắn đau xương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn như chim sợ cành cong cầm lấy mạn giường muốn bò lên, nhưng mà "nghi phạm buôn người" trong tưởng tượng lại ôn nhu đỡ hắn lên, đem hắn thu xếp ở trên giường.
"Không sao chứ ?" Nghi phạm nói chuyện có khẩu âm lại không khó nghe, âm thanh trầm thấp nặng nề.
Nhiếp Ân Tây nhìn về phía đối phương.
Da thịt màu vàng nhạt, khí chất dương cương mà các thiếu gia trong thành phố tha thiết mơ ước. Đường nét trên mặt kiên cường, cặp mắt đào hoa nhưng cũng không câu nhân, ngược lại khiến người ta cảm thấy trong suốt chính trực. Gã đang mím môi nhìn Nhiếp Ân Tây, thần sắc nghiêm túc.
Gã thân trên mặc một cái áo khoác rách rưới không có tay, phía dưới là quần cộc màu đen, lộ ra tứ chi cơ nhục đường nét rõ ràng. Trên chân đi đôi dép lê cũ.
Nha, người anh em này nom thật đẹp trai, chính là có điểm quê mùa, nếu là lúc thường hắn liền...
Nhiếp Ân Tây cưỡng bách chính mình ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ, mở miệng hỏi: "Nơi này là?"
Không phải hắn háo sắc, qua tướng mạo, vị đại soái ca này cũng không quá giống người làm chuyện xấu ...
Nói không chừng là làm việc nghĩa hăng hái cứu hắn?
"Tôi mua cậu, cậu sau này sẽ là vợ tôi."
Ân, nói nhiều khẩu âm cũng rõ ràng hơn.
Chờ một chút?
Nhiếp Ân Tây đều sắp tức giận nở nụ cười: "Suất ca, tôi cũng là nam nhân, không thể làm vợ của anh."
Hắn lớn lên thanh tú, đoán mệnh còn nói hắn là nam sinh nữ tướng, mệnh mang không rõ, gia gia hắn bỏ số tiền lớn cầu cho hắn cái bùa trường sinh, đến bây giờ vẫn còn mang.
Nhiếp Ân Tây đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối phương coi hắn thành nữ mà bắt cóc, vậy thì dễ nói chuyện hơn rồi.
Sau đó liền hơi buồn bực, hắn mới nhuộm tóc nâu, còn uốn nhẹ, thoạt nhìn xác thực so với trước đây càng giống mẹ hơn. Nhiếp Ân Tây quyết định sau khi trở về cạo cái đầu trọc, nói được là làm được.
Ai biết đối phương vẫn không chút nháy mắt nhìn hắn: "Tôi biết."
Biết... Nhiếp Ân Tây nhìn một chút trên người mình cùng áo gió trên người suất ca, dù sao cũng đã bị người ta lột sạch nhìn rõ ràng.
Nhiếp Ân Tây: "Như vậy đi, anh mua tôi bao nhiêu tiền? Tôi cho anh gấp đôi. Không, gấp mười lần cũng được."
Hắn không phải chưa từng nghe nói chuyện như vậy. Trong núi mua nữ nhân nối dõi tông đường thành phong trào, có nhiều nữ nhân thậm chí bị giam cầm thuần hóa, trở thành máy đẻ.
Lúc trước thời điểm làm người đứng xem chỉ cảm thấy lo lắng cùng hiếu kỳ, hơn nữa chuyện như vậy thật sự cách hắn quá xa, hắn căn bản lý giải không được loại hành vi mua vợ này. Dưới cái nhìn của hắn, mua lão bà cơ hồ là người man rợ chưa tiến hóa hoàn toàn mới làm ra. Đã ở niên đại này, còn có người ý thức pháp luật yếu như vậy ?
Sợ đối phương cảm thấy được hắn muốn báo cảnh sát, hắn bổ sung: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu."
"Người man rợ" sinh khí, lông mày lập tức nhăn lại, tiếng nói cũng hung ác không ít: "Tôi liền muốn cậu."
Nhiếp Ân Tây tiếp tục ôn tồn nói: "Anh như vậy, tôi trả thù lao cũng không phải cho không. Anh phải đem tôi đến thị trấn gần nhất, sau đó tôi sẽ trả tiền, anh có thể dùng tiền tôi đưa mua nữ nhân."
Nhiếp Ân Tây biết mình nói không đúng, thế nhưng trước mắt vì chạy trốn cũng không có biện pháp khác. Chờ hắn chạy được mới có thể giúp cảnh sát cứu người khác.
Hắn thoáng nghĩ tới Trần Thiến, tâm chìm xuống. Hắn tốt xấu gì cũng là đàn ông, cũng không thiệt thòi gì. Trần Thiến lại không nhất định.
Suất ca đột nhiên áp sát hắn. Nhiếp Ân Tây đầu tiên là bị tuấn nhan khuếch đại của hắn lung lay một chút, sau đó mới sợ hãi nói: "Anh muốn làm gì! Đừng có giết tôi! Cứu mạng a!"
Suất ca lập tức đem hắn nhấn ở trên giường, khá thô lỗ đắp chăn lên cho hắn.
"Cậu đang phát sốt, nằm xuống đi."
"Lời của tôi anh có đồng ý không? Tôi lại không thể sinh con cho anh, anh muốn tôi cũng không có gì dùng!"
Nhiếp Ân Tây lúng túng chuyển động con ngươi, tiếp tục lải nhải. Nói thật hắn đúng là gay, nhưng hắn không cho là trong nông thôn cũng sẽ tồn tại đồng tính luyến ái. Dù sao bọn họ cũng đã được giáo dục, hoặc căn bản không thể xưng là giáo dục, chính là nối dõi tông đường. Trong một môi trường tương đối bế tắc cùng phong kiến như vậy, cũng sẽ không có người tiếp thu đồng tính luyến ái. Nói thế nào nhỉ...Sẽ bị ngâm lồng heo!
Suất ca cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong đôi mắt phẫn nộ cơ hồ muốn trào ra. Nhiếp Ân Tây bị hắn làm sợ hết hồn.
Gã cũng ý thức được chính mình quá hung ác, âm thanh nhu hòa một chút: "Tôi không cần cậu sinh con cho tôi."
Chờ một chút, này còn có thể trao đổi sao?
Người này đầu óc có bị bệnh không?
Nhiếp Ân Tây căm giận muốn ngồi xuống tiếp tục lý luận với gã lại bị đối phương gắt gao nhấn ở trên giường.
"Cậu không nên lộn xộn. Cậu đang phát sốt."
"Đây không phải là vấn đề sinh hay không sinh con. Tôi là nam anh hiểu chưa? Hơn nữa tôi sẽ đáp ứng cho anh tiền, tôi không lừa anh. Tôi có rất nhiều tiền!"
Đối phương cố chấp lắc lắc đầu: "Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn cậu."
"Đồng hồ trên tay tôi đâu? Anh thấy nó sao? Cái này bán mười lăm vạn, tôi mới vừa mua không đến một tháng, đưa cho anh. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh."
"Đừng nói nữa, cậu nghỉ ngơi đi."
Suất ca dừng một chút, từ bên gối lấy ra một cái đồng hồ, chính là của Nhiếp Ân Tây.
Gã nhìn Nhiếp Ân Tây một chút, nói rằng: "Của cậu, tôi không cần, giữ lại đi."
Nhiếp Ân Tây cơ hồ muốn tức chết. Người này sao khó chơi vậy?
Hắn càng nói mình càng vựng, cũng không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt lại trước tiên dưỡng thần một chút.
Khả năng trước vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, hiện tại tỉnh lại hắn liền cảm thấy dưới thân giường rất cộm người khiến cho hắn cả người đều không thoải mái. Đệm chăn mặc dù coi như không bẩn, thế nhưng luôn có một loại mùi vị cỏ cây Nhiếp Ân Tây ngửi không quen, hun hắn khó chịu.
Vị kia suất ca còn ngồi bên giường, Nhiếp Ân Tây căn bản không dám ngủ, lo lắng mình một khi ngủ liền bị kéo đi mổ bụng bán nội tạng.
Hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng tính toán đối sách.
Trước cùng hướng dẫn viên du lịch đi dạo qua thôn xóm nơi này, Nhiếp Ân Tây biết người ở đây thời điểm nguyệt đi vào bảy, tám trăm đều sợ ngây người, suy ra vị suất ca này sinh hoạt trình độ hẳn là không cao lắm, xem phòng rách rưới này liền biết. Hắn cũng không tin dùng tiền không làm người này dao động.
Hắn lo nhất chính là thôn dân sợ hắn đi báo cảnh sát mà không thả hắn, hoặc là trực tiếp diệt khẩu, dù sao người nông thôn đối với pháp luật so với hắn tưởng tượng còn kém hiểu biết hơn, chớ nói chi là quan niệm đạo đức.
Nếu như nói như vậy, hắn trước hết ổn định, chờ bên ngoài có người báo cảnh sát tới cứu hắn.
Nghĩ tới đây Nhiếp Ân Tây đầu đều hỏng rồi. Hắn và Trần Thiến nói với hướng dẫn viên du lịch muốn mua đặc sản địa phương sau đó tự mình đến sân bay, không biết hướng dẫn viên du lịch có thể phát hiện hai người bọn họ mất tích hay không.
Hơn nữa lần du lịch này hắn đi vài tỉnh, bởi vì sợ thúc thúc sốt ruột nên nói dối về nước M, uỷ thác bằng hữu tại M quốc hỗ trợ che giấu. Hắn ở nước ngoài vốn thường một hai tháng không liên hệ với thúc, lần này thúc hắn càng không thể phát hiện hắn mất tích.
Mà hiện tại hắn còn không biết đây là xó xỉnh nào, coi như báo án cũng không nhất định có thể tìm tới, dù sao hàng năm nhiều phụ nữ trẻ con bị lừa bán như vậy, được cứu trở về có mấy người?
Nhiếp Ân Tây cực kỳ hối hận, sớm biết sẽ không đi leo cái núi đồ bỏ này, Trần Thiến hiện tại còn không biết ở chỗ nào chịu tội, hắn nhất định phải nhanh đi ra ngoài cứu Trần Thiến! Hắn là nam chuyện gì cũng dễ nói, Trần Thiến thì...
Nghĩ tới đây, Nhiếp Ân Tây đột nhiên mở mắt ra.
Suất ca lập tức nhìn về hắn: "Cậu mới ngủ một hồi."
Nhiếp Ân Tây hít sâu một hơi, quyết định lần thứ hai cùng đối phương đàm phán.
"Tôi muốn uống nước. Nằm quá lâu không thoải mái, ngủ không được."