Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày Chu Vũ nói làm tiệc mừng, cũng là ngày thứ ba mươi lăm Nhiếp Ân Tây đi tới nơi này.




Chu Vũ có lẽ không quá yên tâm với Nhiếp Ân Tây, không đáp ứng ở dưới chân núi làm, mà là tìm mấy người lên giúp đỡ.




Mấy người quan hệ thân thích với Chu gia đều lên trước giúp đỡ, mọi người ở trong sân vội vàng chuẩn bị, một nhà bá Chu Vũ trước đi vào gặp gỡ Nhiếp Ân Tây.




Nhiếp Ân Tây cảm thấy có điểm lúng túng, sáu người trong nháy mắt làm căn phòng nho nhỏ chật ních, ánh mắt hắn chuyển loạn, không biết để ở nơi đâu.





 Chu Vũ nắm tay hắn, nhất nhất giới thiệu cho hắn.

"Đây là đại bá anh, đại nương, Đại Trụ em đã biết, đây chính là Tiểu Viễn."




Nhiếp Ân Tây phi thường không khỏe gật gật đầu, bốn đôi mắt cùng theo dõi hắn làm cho hắn có loại cảm giác trên người sắp bị nhìn ra lỗ thủng.




Chu đại bá chính là kiểu nông dân da đen lôi thôi phổ thông, Chu đại nương mặt tròn tròn, cười híp mắt khiến người khác cảm thấy rất hiền lành, mà Chu Viễn lại là một hài tử gầy gò nho nhỏ, rụt rè nắm tay Chu Đại Trụ ngẩng đầu nhìn hắn.




Nhiếp Ân Tây chưa bao giờ cảm giác được rõ rệt chính mình thật sự thoát khỏi gia đình quen thuộc, đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy.





Hắn gật gật đầu, cuống họng như bị chặn lại không phát ra được thanh âm nào.




Này quá hoang đường.




May mà Chu Vũ cũng không miễn cưỡng hắn, dẫn người đi ra ngoài. Gã một mình quay người trở về, thấy mặt Nhiếp Ân Tây thất thần, thở dài đi tới.




"Gặp qua là được rồi, em ở trong phòng đi không cần ra ngoài đâu."




Gã xoa xoa hai má Nhiếp Ân Tây, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán hắn, quay người rời đi, cài cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận