Nhiếp Ân Tây tiếp tục chạy xuống núi, đoạn đường này dễ chạy hơn, ruộng đồng không ở trong rừng mà là những ruộng bậc thang liên miên hợp lại với nhau, khá dễ đi. Hắn chạy không biết mệt, nếu chạy không nổi thì tự cổ vũ mình, mãi đến tận lúc nhìn thấy một đoạn đường cái bằng xi măng đã lâu không gặp mới kiệt sức ngã vào ven đường, dựa vào tảng đá nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng hắn còn muốn tiếp tục đi về phía trước, này còn chưa tới chân núi, căn cứ vào lời Ngụy Ngọc Phân, hắn còn phải xuyên qua thôn này đến đường lớn mới có thể tới thị trấn.
Vì để an toàn, Nhiếp Ân Tây thuận theo rìa thôn chậm rãi đi, trên đường thỉnh thoảng có một chiếc máy kéo hoặc là xe ba bánh chạy qua. Nhiếp Ân Tây không dám đi tới hỏi thăm, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hắn thực sự đối với nông dân đặc biệt là nông dân tướng mạo hàm hậu không có chút hảo cảm nào.
Không biết đi bao lâu thì nhìn thấy một chiếc máy kéo thình thịch mang theo bụi bặm chạy qua, Nhiếp Ân Tây ánh mắt mang hâm mộ nhìn theo, liếm liếm đôi môi bởi vì không ngừng chạy trốn mà khô cạn, nhẫn nhịn cơ thể đau đớn nhiều chỗ, khẽ cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Nhiếp Ân Tây thậm chí có cảm giác choáng váng nhẹ, hắn khập khễnh cúi đầu đi về phía trước, mặt trời nóng rực cùng vết thương đau đớn chiếm cứ toàn bộ lực chú ý, hắn không chút nào để ý chiếc xe kéo vừa nãy chạy qua đang chạy lại phía hắn.
Mãi đến tận lúc chiếc máy kéo dừng lại trước mặt hắn mấy mét, Nhiếp Ân Tây mới hơi ngưng lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn, hai nam nhân trung niên đang lái xe trao đổi ánh mắt đánh giá hắn.
Tuy rằng không phải Chu Vũ, hai nam nhân trung niên này Nhiếp Ân Tây cũng chưa từng gặp qua, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác nguy hiểm, Nhiếp Ân Tây quay đầu nhìn chung quanh một chút liền chạy tới ruộng bắp ngô bên cạnh.
"Mẹ kiếp, còn dám chạy? Lão nhị, mày đuổi từ bên kia!"
Nghe tiếng gào thét phía sau, Nhiếp Ân Tây rõ ràng đây nhất định là tới để bắt mình, cảm giác tuyệt vọng lan khắp toàn thân, hắn dùng toàn bộ khí lực chạy vọt về phía trước.
Nhiếp Ân Tây dễ dàng bị bắt được, gã hán tử trung niên đuổi từ phía sau lưng hung tợn một cước đem hắn đạp ngã trên đất, thật sự là đạp, mặt Nhiếp Ân Tây cắm xuống đất, hai má bị đá sát qua, nội tạng bị thương cơ hồ muốn nổ tung, ngụm máu nơi cổ họng vọt lên bị hắn nuốt xuống.
Giờ khắc này khổ cực cư nhiên làm hắn nhớ tới Chu Vũ, hắn nghĩ nếu như Chu Vũ ở đây, có lẽ làm nũng bán manh là có thể miễn được nỗi khổ da thịt này.
Nhiếp Ân Tây sững sờ nằm trên mặt đất, hắn không cam tâm chút nào, gian nan muốn đưa tay bò về phía trước, nam nhân đuổi hắn từ phía trước thấy thế đùa cười nói một câu hắn nghe không hiểu, sau đó nhấc chân đạp lên cổ tay hắn. Nhiếp Ân Tây giống như điên lên gào thét giãy dụa, nam nhân bị hắn dọa sợ hết hồn mới đem chân dời đi.
Sợ hãi một khắc kia không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, Nhiếp Ân Tây thậm chí có loại tâm lý như rơi xuống vực sâu, không động đậy chút nào. Hai nam nhân đem hắn từ mặt đất kéo lên, thô lỗ ném vào trong phần sau đặt cỏ khô của máy kéo.