Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Nhiếp Ân Tây cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể dùng lời nói ác độc như vậy để dằn vặt người khác. Sau khi hắn nói xong câu đó, lạnh lùng cùng ác ý vô biên đem hai người triệt để ngăn cách. Nhiếp Ân Tây còn ngại không đủ cố ý nằm mạnh xuống, núp trong góc giường, đưa lưng về phía Chu Vũ.


Nhưng hắn không biết Chu Vũ cơ hồ một đêm không ngủ, nghe tiếng hít thở đều đặn của hắn mới cẩn thận từng li từng tí một lên giường nằm cạnh hắn. Có lẽ là do thói quen, thân thể Nhiếp Ân Tây cảm nhận được nguồn nhiệt liền lăn tới, giống như trước đem đầu gối lên tay, dựa vào lồng ngực Chu Vũ. Chu Vũ trong bóng đêm miêu tả đường viền đỉnh đầu cùng mặt mày hắn, mãi tới tận trời lờ mờ sáng mới cẩn thận bứt ra xuống giường đi làm điểm tâm.

Này còn xa mới kết thúc, Nhiếp Ân Tây muốn chính là triệt để phá nát tâm nhiệt tình khó giải thích của Chu Vũ, khiến gã nản lòng thoái chí.


Nhưng mà hắn có lẽ không làm được, những khoảnh khắc tốt đẹp trong quá khứ cũng không hoàn toàn có thể xóa đi. Hắn chẳng hề hận Chu Vũ, thậm chí còn có lúc động tâm, nhưng này còn thiếu rất nhiều so với sức hấp dẫn của thế giới bên ngoài. Hắn nhớ nhà tưởng sắp phát điên, hồi ức biểu ca từ nhỏ vẫn luôn thích đùa cợt hắn dâng lên một lần lại một lần.

Có lúc Chu Vũ cũng sẽ ở trong đầu phân tán lực chú ý của hắn. Hắn cảm thấy Chu Vũ quá điên, tình nguyện tiêu tốn thời gian cùng tinh lực giam giữ hắn dụ dỗ hắn, cũng không muốn tìm người khác. Nhiếp Ân Tây cũng không phải chưa từng trải qua tình ái, hắn đối với chuyện này vạn phần nghi hoặc, năm lần bảy lượt tự hỏi mình, chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt?

Nhưng hắn bây giờ mặt mày hốc hác, thái độ Chu Vũ đối với hắn cũng chưa từng thay đổi.

Nhiếp Ân Tây vì Chu Vũ cứng rắn mà ở trong lòng thiêu đốt phẫn nộ nhiều lần, sau đó tự mình chậm rãi dập lửa. Hắn cảm thấy mình và Chu Vũ trao đổi không thông, cảm giác vô lực không có cách nào câu thông càng làm hắn khó chịu. Phần lớn thời gian Chu Vũ ôn nhu, nhân nhượng, một khi dính đến vấn đề "Về nhà" gã sẽ lập tức nóng nảy dễ tức giận giống như sư tử bảo vệ lãnh địa.


Có lúc trong lòng Nhiếp Ân Tây đột nhiên sáng ra, hắn nghĩ, Chu Vũ tựa hồ hoàn toàn không có đạo lý yêu hắn, có lẽ càng giống dục vọng giữ lấy. Nhiếp Ân Tây cũng không rõ ràng tình yêu đến cùng là gì, một người ở lâu trong núi sao có thể rõ?

Dù thế nào, chỉ cần Chu Vũ lộ ra uy hiếp dù nhỏ của gã, vô luận nó tên là yêu hay là giữ lấy, Nhiếp Ân Tây phát hiện nó, thì liền có cơ hội đâm thủng.


Một ngày Chu Vũ trở về với vết thương chằng chịt, Nhiếp Ân Tây nhẹ nhàng liếc gã một cái, nội tâm chấn động, trên mặt vẫn lạnh như băng.

Chu Vũ thương tích quá nặng, chỉ liếc gã một cái Nhiếp Ân Tây liền cảm nhận được cảm giác đau nhói luân phiên tràn lên. Gương mặt vốn tuấn tú có hai nơi xanh tím, mắt phải sưng lên thật cao, lộ ra màu đỏ đáng sợ. Chu Vũ có lẽ ở bên ngoài thay bộ quần áo, vết máu không rõ ràng nhưng cũng không thể che giấu trên người gã có vết thương, cánh tay có một vết dao chém thật dài thẳng tắp băng bó qua loa. Da thịt bị che giấu không biết trông thế nào, gã bước đi cũng có chút khập khễnh.

Nhiếp Ân Tây ngồi bên mép giường tiếp tục vẽ vời, hắn vẽ trên một cái ghế đẩu nhỏ bày trên đất. Chu Vũ từ từ đi đến, chậm rãi chiếm cứ tầm mắt của hắn.


"Tây Tây, gần đây bên ngoài có chút bận, anh buổi trưa không thể đưa cơm cho em, Đại Trụ sẽ thay anh."


Nhiếp Ân Tây giống như không nghe thấy tiếp tục vẽ, hai người yên lặng khoảng chừng ba phút, Nhiếp Ân Tây mới mở miệng: "Anh cản trở tôi vẽ."


Chu Vũ lập tức chấn kinh lui sang bên cạnh, bởi vì động tác quá lớn động vào vết thương trên người, đau đớn nháy mắt bao phủ toàn thân, gã rên khẽ một tiếng, nhìn về phía Nhiếp Ân Tây, hi vọng hắn hỏi mình tại sao lại bị thương...

Nhưng Nhiếp Ân Tây không có, hắn vẫn như trước tiếp tục vẽ, mãi đến khi Chu Vũ gần như khẩn cầu kêu Tây Tây, hắn mới dùng ngữ khí cực kỳ lạnh lùng nói: "Biết rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận