Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Liên tiếp mấy ngày đều là Chu Đại Trụ đưa bữa trưa, cậu nghe không hiểu Nhiếp Ân Tây nói chuyện, bởi vậy Nhiếp Ân Tây lười làm bộ dạng xoi mói, ăn nhiều hơn một chút.

Không biết Chu Đại Trụ xem như là gian tế Chu Vũ sắp xếp, mỗi ngày đưa cơm xong xuống núi báo cáo tình hình Nhiếp Ân Tây, rơi vào trong mắt Chu Vũ thì càng âm u, Nhiếp Ân Tây quả nhiên vì gã mới không thấy ngon miệng.

Chu Đại Trụ cũng rất nghi ngờ, Chu Vũ mấy ngày nay bị vợ dằn vặt thương tích khắp người, mỗi ngày dậy sớm cõng thảo dược xuống núi bán, buổi chiều còn phải làm đồng, từng ngày trôi qua so với trâu còn mệt hơn. Này còn chưa hết, nghe nói lão bà kia chạy một lần, Vũ ca cầu lão Mã hỗ trợ tìm người, lão Mã này tham lam, há mồm sẽ phải một ngàn đồng, kia nhưng bằng thu hoạch một quý, cố tình Chu Vũ lại xem như không có chuyện gì mỗi ngày mua thịt cá đưa lên núi.

Mấy ngày trước Chu Vũ đi tìm lão Mã, Chu Đại Trụ tưởng muốn trả tiền, không nghĩ tới Chu Vũ không có trả tiền cho người ta mà còn đánh nhau.

Nghe nói mới đầu là bởi không trả nổi tiền, đối phương động tay hai lần, ai biết sau đó Chu Vũ tự mình đến, đánh hai nam nhân ra tay với vợ gã quá tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là bị chúng đánh một trận.

Cậu cảm thấy cha cậu giáo huấn Chu Vũ rất đúng. Chu Vũ chính là bị lão bà đẹp đẽ làm mờ mắt, một chút cốt khí nam nhân cũng không có, vợ tức giận một chút liền run chân.


Chu Vũ lúc đó sững sờ không giải thích, mãi đến tận lúc Chu đại bá nói muốn thay gã giáo huấn Nhiếp Ân Tây một chút, Chu Vũ mới lắc đầu bướng bỉnh nói: "Đại bá, người chớ xía vào."

Chu Vũ mấy ngày nay đi sớm về trễ, Nhiếp Ân Tây không gặp gã, thế nhưng hắn phát hiện Chu Vũ thừa dịp hắn ngủ lén lút bò lên, có lúc còn bí mật hôn trán hắn. Nhiếp Ân Tây không muốn để ý đến gã, lúc ngủ dùng sức dựa vào trong, mặt đối tường.

Kỳ thực trong lòng hắn có chút không thoải mái, vết thương trên người hắn tốt lên, Chu Vũ lại bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Cố tình gã hàng ngày đi sớm về trễ, một chút cũng không xem vết thương trên người mình là to tát, Nhiếp Ân Tây nhìn vết thương trên cánh tay gã đều sắp hư thúi, cơ hồ không thể kết vảy, ngày đầu vừa kết ngày hai đã nứt. Khí trời càng ngày càng nóng, Nhiếp Ân Tây hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, Chu Vũ sớm muộn gì cũng phải cắt cánh tay.

Tâm tình hắn không còn trầm trọng như hai ngày trước, dần dần không thể tiếp tục điêu ngoa nữa.

Nói thật Chu Vũ đối xử rất tốt với hắn, Nhiếp Ân Tây từ nhỏ cha mẹ đều mất, người thân nhất là thúc thúc, nhưng thúc không quá thân cận với hắn, khách khí có thừa, loại tình cảm hận không thể cho hắn tất cả tốt đẹp như Chu Vũ, Nhiếp Ân Tây là lần đầu cảm thụ.

Bất quá hắn không muốn.

Nhiếp Ân Tây quyết định tìm cơ hội hòa giải với Chu Vũ, một lần nữa triển khai đại nghiệp chạy trốn của mình.


Mới vừa ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối cho hắn.

Chu Vũ sáng đi vội vàng, không cẩn thận làm rớt một tờ giấy trên đất, giấy ở đây nhưng là một vật hiếm lạ với Chu Vũ. Nhiếp Ân Tây nhặt lên nhìn, phát hiện là một bản chứng minh bán máu, 600ml giá 600 nguyên.

Nhiếp Ân Tây ngồi trên giường vuốt ve tờ giấy kia thật lâu, tâm lý khiếp sợ.



Ở đây còn có hoạt động bán máu?

Nhiếp Ân Tây nghĩ đến đồ ăn gần đây mình ăn, còn có khăn mặt bàn chải vật dụng mới mua, đột nhiên có loại kích động muốn xuyên thời gian để mình không xoi mói.

Những thứ đồ này đều là Chu Vũ dùng máu đổi lấy?

Hắn ở trong lòng từng lần từng lần một mắng Chu Vũ ngốc, lại cảm thấy là chính mình biệt nữu, tờ giấy bị hắn gắt gao nắm, Nhiếp Ân Tây sắp hỏng mất.

Chu Vũ yêu hắn quá nặng nề, hắn không chịu đựng nổi.

Nhiếp Ân Tây ngày này vẫn luôn chờ Chu Vũ trở về, nhưng Chu Vũ không biết có chuyện gì, đến tám giờ tối vẫn chưa thấy.



Bên ngoài trời đang mưa, từ mưa tí tách lúc chạng vạng càng ngày càng lớn, đến giờ đã biến thành mưa rào. Nhiếp Ân Tây tâm hoảng khó giải thích được, não bổ một đống chuyện ngoài ý muốn đất trôi đá lở, lắc đầu ngồi mép giường chờ, một hồi lại lấy giấy ra vẽ. Mãi đến tận hơn mười giờ mới có tiếng mở cửa.

Nhiếp Ân Tây đang tính toán làm sao mở màn, nhìn thấy Chu Vũ bước vào lại sửng sốt.


Chu Vũ cả người ướt đẫm, giống như bị ngã, ống quần cùng góc áo đều là bùn. Vết thương trên người gã bị mưa làm sưng lên, có vẻ khủng bố, trên đùi có vết thương mới, tí tách chảy máu.

Chu Vũ đem cái túi lớn đeo trên lưng cùng cái giá buông xuống. Nhiếp Ân Tây không khống chế được nước mắt ngơ ngác nhìn gã.

Đó là thuốc màu, bút và giá tranh của hắn, chính là bộ lúc bị lừa bán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận