Gã mơ hồ nhìn lại, Nhiếp Ân Tây đã cách gã hơn mười mấy mét, thân ảnh ngày càng nhỏ.
Gã không tiếp tục bưng vết thương, kéo cái chân ồ ồ chảy máu bò về phía Nhiếp Ân Tây, từ vết thương chảy ra một dòng máu đỏ thẫm ngấm vào cây nghệ trong đất.
Chu Vũ tuyệt vọng la lên, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, tiếng gào của gã không quá lớn, lẫn vào tiếng ma sát trong cổ họng tràn đầy bọt máu, mang theo chút ngữ khí thê thảm.
Gã không đuổi kịp Nhiếp Ân Tây.
Chu Vũ bò kiệt sức, gã nản lòng thoái chí nằm trên đất, linh hồn tựa hồ cũng xuất khiếu mà đi, hận không thể lập tức huyết dịch chảy khô mà chết.
Nỗi hối hận tràn lên trái tim gã, gã nghĩ nếu như gã không khăng khăng mua Nhiếp Ân Tây, nếu như gã không có khoảng thời gian tốt đẹp này...
Nếu không có những việc này, có lẽ gã sẽ thanh thanh thản thản trải qua hết nhân sinh, mà Nhiếp Ân Tây đã ở trong sinh mệnh gã chiếm một vị trí quan trọng. Hai mươi năm đời của gã tẻ nhạt vô vị, cuộc sống tương lai chắc cũng ngơ ngác mà qua.
Gã sững sờ xuyên qua khe hở lá cây nhìn bầu trời trên cao, nước mắt bất tri bất giác dính đầy viền mắt.
Có lẽ đây là lần cuối hai người ở cùng nhau. Gã đem Nhiếp Ân Tây vây ở địa phương không thuộc về hắn, tựa như mạnh mẽ đem phần đệm không phù hợp ghép vào rảnh nhỏ, trừ phi đem phần đệm mài vỡ đầu chảy máu, nếu không hai cái vĩnh viễn vô pháp dung hợp. Gã yêu Nhiếp Ân Tây, cho dù yêu trong lo sợ nghi hoặc, gã cũng có thể đọc hiểu xoắn xuýt cùng khát cầu trong mắt Nhiếp Ân Tây.
Có lẽ Nhiếp Ân Tây yêu gã, cũng có lẽ bố thí cho gã mấy phần yêu, nhưng chút yêu này không đủ để hắn cam tâm tình nguyện lưu lại trong núi. Thế giới bên ngoài vĩnh viễn có thể dễ dàng đánh bại Chu Vũ.
Dễ như ăn cháo.
Máu tựa hồ sắp chảy khô, lúc gã hôn hôn trầm trầm, tiếng bước chân từ xa tới gần, Chu Vũ cơ hồ cho đó là áo thính của mình, mê muội nghiêng đầu nhìn sang.
Không biết là thật hay giả, Tây Tây của gã đang cởi áo khoác của mình bọc lên vết thương trên chân gã, sau đó nâng nửa người gã lên ôm lấy, nước mắt nặng trình trịch rơi trên mặt gã, cũng xát vào lòng gã. Chu Vũ điên cuồng nở nụ cười, một bên cười một bên ho một bên khóc, Nhiếp Ân Tây vừa thuận khí cho gã vừa lộn xộn khóc lóc hỏi gã: "Vũ ca, Vũ ca, anh có sao không? Anh có khỏe không? Đừng dọa em!"
Chu Vũ duỗi hai tay ôm chặt lấy hắn, suy yếu mà rõ ràng nói: "Tây Tây, em trở lại...Nếu em trở lại, vậy đừng đi nữa, được không?"
Bọn họ đều hiểu đây là ý gì.
Đôi mắt Nhiếp Ân Tây bị nước mắt cùng một mảnh máu tươi trước mắt triệt để che đậy. Hắn không ngừng rơi lệ, lần đầu có cảm giác hoảng loạn từ đỉnh đầu truyền đến bàn chân, toàn thân hắn ôm chặt lấy Chu Vũ, thật giống như chỉ cần hơi thả lỏng một chút Chu Vũ sẽ biến thành bột mịn.
Hắn dùng tay của mình vòng lấy Chu Vũ, nghẹn ngào nói: "Em lưu lại, chỉ cần anh khỏe mạnh, em sẽ lưu lại."
Đây rõ ràng là thỏa hiệp của hắn, là bất đắc dĩ, là nhẹ dạ, càng là yêu.
Rất bất đắc dĩ, nhưng sinh tử trước mặt, hắn rốt cục chịu nhìn thẳng vào chính mình, hắn sẽ không bao giờ tìm được người như Chu Vũ, ít nhất vào giờ phút này, Nhiếp Ân Tây nguyện ý vì Chu Vũ vĩnh viễn ở lại đây.
Hắn đã lừa gạt Chu Vũ rất nhiều lần, lời hứa lưu lại đếm không hết, có bị bức ép, có lừa người, chỉ có lần này, là cam tâm tình nguyện.
Chu Vũ vì mất máu quá nhiều mà thần trí có chút mơ hồ, Nhiếp Ân Tây vất vả cõng hắn chậm chạp đi xuống núi. Chu Vũ nhìn không mập, thế nhưng thịt trên người rắn chắc. Nhiếp Ân Tây đi mà ngã trái ngã phải, thế nhưng hắn biết sinh mệnh Chu Vũ là ở trên tay hắn, cắn răng coi như mệt chết cũng phải đưa Chu Vũ về nhà.
Đem Chu Vũ thu xếp ở trên giường, Nhiếp Ân Tây lập tức xuống núi đến nhà đại bá, đại nương mở cửa cho hắn, nhìn thấy Nhiếp Ân Tây máu me đầy người thì sợ hết hồn: "Ân Tây, làm sao thế này?"
Nhiếp Ân Tây thoát lực đỡ khung cửa ngã xuống, nói với đại nương: "Vũ ca...Bị sói cắn...Bây giờ còn đang ở nhà."
Chu đại nương kinh hãi biến sắc, đem Nhiếp Ân Tây dìu đến băng ghế liền vào nhà gọi người.
Chu Vũ cuối cùng vẫn qua khỏi.
Người trên núi nhiều đời sống cùng sói, tự nhiên có phương pháp trị thương, Chu đại bá mời phụ thân trưởng thôn, một lão lang trung đến xem, thanh tẩy vết thương cho Chu Vũ, lại thoa thuốc. Dấu răng kia thực sự quá sâu, mắt thấy tới xương, Nhiếp Ân Tây ở cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, nắm tay Chu Vũ đang hôn mê, hy vọng nhờ vào đó có thể truyền cho gã chút sức mạnh.
Lão lang trung để lại cho Nhiếp Ân Tây rất nhiều thuốc, thuốc thoa ngoài da thuốc uống đều có. Nhiếp Ân Tây lấy giấy bút ghi lại cách dùng, không ngừng cảm tạ đối phương, thiếu chút nghiêng mình quỳ lạy.
Chu đại bá an bài một chút, để Đại Trụ trông coi ruộng vườn của Chu Vũ, để đại nương mỗi ngày đưa cơm đến, lại để cho Chu Viễn phiên dịch, dặn dò Nhiếp Ân Tây một ít chuyện mới xuống núi. Nhiếp Ân Tây lúc này mới phát giác được có trưởng bối quan trọng bao nhiêu.
Thuốc này quả thật hữu dụng, đêm ấy Chu Vũ lập tức ngừng phát sốt.
Nhiếp Ân Tây mừng đến phát khóc, nắm tay Chu Vũ hôn không ngừng, hy vọng gã sớm tỉnh lại.
Đến khi trời sáng hắn thật sự không chịu được nữa, ngủ gật một hồi, tỉnh lại liền thấy Chu Vũ đang mở mắt nhìn hắn. Có lẽ vẫn chưa khỏe lại, mí mắt hơi rủ xuống, có vẻ hơi gầy yếu.
Nhiếp Ân Tây không lên tiếng, ngơ ngác nhìn gã một hồi, nửa ngày sau mới nở nụ cười, dùng đầu mình cọ nhẹ vào tay Chu Vũ.