Ngày hôm sau Nhiếp Ân Tây rất muộn mới tỉnh dậy, những bộ vị khác cũng khỏe, chỉ là mặt sau cảm giác xé rách vẫn chưa vơi đi, hơi động đậy chút đau đớn nơi bộ vị bí ẩn liền truyền khắp toàn thân.
Hắn mở to hai mắt sững sờ nằm trên giường, một bên hoàn hồn một bên thích nghi với đau đớn. Chu Vũ đang quét sân, lúc chổi trúc ma sát với mặt đất mang theo âm thanh rạt rạt truyền vào từ khe cửa, Nhiếp Ân Tây mới biết gã không đi, cổ họng khàn khàn hô một câu: "Vũ ca —— "
Chu Vũ lập tức đẩy cửa tiến vào, đứng ở bên giường cúi đầu nhìn hắn: "Sao vậy Tây Tây, muốn đứng lên sao?"
Nhiếp Ân Tây phẫn nộ nhăn mũi rũ mắt: "Bảo anh dừng sao anh không dừng! Giờ em đau quá!"
Chu Vũ liền nghĩ tới tình sự đêm qua, màu đỏ từ cổ kéo dài đến bên tai, không đáp lại hắn.
"Em muốn tắm rửa."
"Được."
Nhiếp Ân Tây phí chút sức lực mới đem mình thanh lý sạch sẽ, lúc hắn tắm Chu Vũ ở bên cạnh nhìn, thời điểm nhìn thấy Nhiếp Ân Tây tự mình tẩy rửa sắc mặt bạo hồng. Gã đêm qua cái gì cũng không thấy, giờ mới rõ là chuyện ra sao.
Trên người Nhiếp Ân Tây che kín dấu tay cùng dấu hôn vô ý hoặc cố ý lưu lại, thân thể bị nước nóng hun thành màu hồng, hơn nữa còn hiện ra vết tích tình dục kiều diễm, hiện tại lại giày vò hắn thì thật sự quá phận, Chu Vũ không thể không dời mắt.
Nhiếp Ân Tây tắm xong cảm thấy đói đến ngực dán vào lưng, hắn lười biếng ăn chút cơm, nhai cũng không muốn nhai, ngược lại uống hết cháo. Cơm nước xong liền làm ổ trên giường không muốn động đậy.
Chu Vũ dọn bàn ăn xong liền đến bên giường quấy rầy hắn, Nhiếp Ân Tây không để ý tới gã, vùi vào trong chăn. Chu Vũ duỗi tay đem hắn và chăn đều ôm lấy, lặng lẽ hôn lên gáy hắn, nói chuyện với hắn.
Nhiếp Ân Tây kỳ thực không còn buồn ngủ, nhưng thân thể bủn rủn không muốn động. Chu Vũ hiển nhiên là thực tủy biết vị, bức thiết muốn tìm hiểu phương diện này, bình thường cũng không thấy gã đối với chuyện mới mẻ gì hứng thú như vậy.
Nhiếp Ân Tây đàng hoàng trịnh trọng phổ cập cho gã một số kiến thức. Chu Vũ nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn hỏi Nhiếp Ân Tây một vài vấn đề.
Vấn đề của gã quá mức trắng trơn, Nhiếp Ân Tây mỗi lần đều bị nghẹn một chút, thậm chí có vấn đề Nhiếp Ân Tây cũng chỉ biết nửa vời, đành trả lời qua loa.
Dù sao hắn cũng chỉ biết nhiều lý luận hơn chút thôi.
Chu Vũ còn rất ngây thơ hỏi hắn: "Tây Tây, chúng ta như vậy, em có thể sinh con được không?"
Nhiếp Ân Tây nguýt gã một cái: "Em là nam! Cho nên em không thể sinh con anh, rất thất vọng đúng không? Vậy tôi đi!"
Nói rồi làm bộ muốn lật qua người Chu Vũ xuống giường.
Chu Vũ vội vã ôm lấy hắn: "Anh sai rồi, anh sai rồi Tây Tây."
Gã không nhìn thấy nửa khuôn mặt bị chăn che của Nhiếp Ân Tây nhếch lên một nụ cười.
Đây đại khái là chuỗi ngày tốt đẹp mà Chu Vũ nằm mơ cũng cười tỉnh.
Có lẽ là gã tưởng bở, thế nhưng sự thực Nhiếp Ân Tây nguyện ý làm cùng gã, dưới cái nhìn của gã tượng trưng cho việc đạo phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Nhiếp Ân Tây bị công phá.
Mùa hè chân chính đến, ánh mặt trời len qua từng tầng cây chiếu xuống, gió thổi ra từng cơn sóng xanh biếc, Nhiếp Ân Tây nắm tay gã ở trong núi tùy ý chạy trốn, nụ cười trên mặt so với cơn mưa mùa hè còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Chu Vũ cố chấp cho rằng lần này Nhiếp Ân Tây sẽ không đi nữa, bọn họ sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như thế.
Bọn họ làm lần thứ hai, là lúc ban ngày.
Chu Vũ bức thiết muốn thấy mỗi một tấc thân thể Nhiếp Ân Tây, đặc biệt là địa phương chưa từng tìm kiếm kia.
Nhiếp Ân Tây dạy gã mở rộng cho mình, chính mình lại xấu hổ mặt đỏ chót. Tư thế hiện tại của hắn thực sự quá mức xấu hổ, eo lót gối, chân mở rộng, bộ vị bí ẩn mở ra trước mặt một người.
Chu Vũ không nói một lời nhìn hắn chằm chằm, khiến Nhiếp Ân Tây nảy sinh cảm giác co rúm khó giải thích, thuận theo cánh tay Chu Vũ đặt trên đầu gối bò lên da đầu. Gã đem ngón tay ngậm trong miệng rút ra, một động tác cực kỳ đơn giản lại có vẻ sắc khí tràn đầy, Nhiếp Ân Tây không dám nhìn cái cằm cường tráng cùng ánh mắt bao hàm dục hỏa của gã, dùng cánh tay che đôi mắt mình.
Chu Vũ đem ngón giữa bỏ vào, ngón tay lập tức bị vách trong chặt chẽ hút lại, gã khó có thể tin lỗ nhỏ căng mịn này có thể chứa đựng chính mình, thần sắc không rõ theo chỉ thị của Nhiếp Ân Tây tiếp tục tìm tòi nghiên cứu thân thể hắn.
Nhiếp Ân Tây âm thanh vì xấu hổ mà hơi phát run: "Anh nhúc nhích, mò địa phương thoải mái..."
Ngón tay gã thuận theo vách trong bắt đầu co rúm vuốt ve, vết chai do quanh năm lao động tích lũy mài Nhiếp Ân Tây vừa ngứa vừa đau, tiếng hít thở đã không còn đều đặn.
Mò tới một nơi nào đó thân thể Nhiếp Ân Tây quả nhiên run lên, xương quai xanh như hồ điệp đập cánh cũng run lên, động tác trên tay Chu Vũ không ngừng lại, một tay khác cứng rắn đem cánh tay trên mặt Nhiếp Ân Tây kéo xuống: "Tây Tây, anh muốn nhìn em."
Nhiếp Ân Tây mê loạn nhắm mắt nghiêng đầu sang chỗ khác, không tiếp tục dùng tay che, tiếng thở dốc tinh tế từ trong khoang miệng tràn ra.
Hai ngón tay, ba ngón tay, cuối cùng để đi vào miệng huyệt vẫn phí chút sức, cái miệng nhỏ bị nong ra, Chu Vũ cũng không dám thâm nhập sâu hơn, gã cảm thấy Nhiếp Ân Tây sẽ bị gã làm hỏng, Nhiếp Ân Tây bụm mặt kêu gã nhanh lên.
Cuối cùng vẫn ăn vào, Chu Vũ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ kia, cảm thấy khó mà tin nổi, trải qua một phen cưỡng hiếp cái miệng kia đã biến thành màu đỏ diễm lệ, đáng thương ngậm gã, thậm chí dưới ánh mắt của gã không nhịn được co rút.
Khố bộ của gã và đối phương chặt chẽ dán vào nhau, gã ôm hai chân Nhiếp Ân Tây hôn đầu gối hắn, ngón tay trên đùi hắn nhào nặn, tay màu lúa mạch càng làm lộ ra làn da trắng sữa của người dưới thân.
Gã bắt đầu động, mỗi một lần đều vừa chậm vừa nặng, gã vừa tiến vào Nhiếp Ân Tây liền hừ một tiếng, Chu Vũ nghe thấy âm thanh của hắn thì càng hưng phấn, túi khổng lồ đánh vào mông thịt phát ra tiếng động tục tĩu...
Càng làm cho gã hưng phấn chính là biểu tình của Nhiếp Ân Tây, hắn rũ mi, lông mi run rẩy, miệng nhếch lên thở dốc rên rỉ, âm thanh không còn trong trẻo như lúc thường mà kèm theo chút ngọt ngào, thần sắc cũng nói không ra là gợi cảm hay yếu đuối.
Gã làm mạnh hơn, giống như điên rồi đỉnh vào trong, mỗi một lần đều cực kỳ sâu mạnh, Nhiếp Ân Tây một tay nắm chiếu, một tay an ủi chính mình, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng rên rỉ, cảm thấy chính mình sắp bị đâm xuyên, thịt ruột hưng phấn, cực độ sảng khoái cùng khủng hoảng dâng lên trong đầu, hắn ra sức câu cổ Chu Vũ, hôn gã: "Vũ ca, ha a, a, không được...Chậm một chút..."
Chu Vũ cuối cùng vẫn quên mất chuyện Nhiếp Ân Tây bàn giao gã, ở trong thân thể hắn gắt gao bắn tinh, trực tràng mềm mại bị tinh dịch dội lên phản xạ có điều kiện gắt gao vắt cứng gia hỏa, trên mặt Chu Vũ làn sóng tình dục còn chưa rút đi, cúi đầu cùng hắn hôn môi.
Có lẽ làm tình là một loại phương thức yêu đương càng cao, ít nhất Nhiếp Ân Tây cảm thấy sau khi làm hắn và Chu Vũ càng dính nhau.
Trước cũng rất dính nhưng không như bây giờ, mỗi động tác mỗi ánh mắt đều mang theo chút không khí ám muội.
Ngày nào đó, hơn bốn giờ Nhiếp Ân Tây mở mắt ra, muốn xuống giường ra ngoài đi vệ sinh.
Chu Vũ bị hắn đánh thức, nghe hắn nói muốn đi nhà cầu mới buông tay.
Nhiếp Ân Tây đi dép lê ở trong sân thải xong, sáng hôm nay có chút lạnh, hắn co rúm sờ da gà trên người, muốn về ổ chăn được Chu Vũ ôm sưởi ấm.
Cửa lớn đột nhiên bị đá mạnh, Nhiếp Ân Tây sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đám người mặc đồng phục cánh sát cùng biểu ca của hắn Nhiếp Viễn Đông.
"Tiểu Tây?"
Biểu ca cất bước dài tiến vào, nhìn thấy Nhiếp Ân Tây tóc tai rối như tơ vò mặc một cái áo rách nát, phút chốc vành mắt đỏ lên, đem hắn ôm vào ngực.
Nhiếp Ân Tây hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn sững sờ nhìn khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc của biểu ca, lại nhìn một vòng cảnh sát chung quanh, nước mắt theo cằm chảy xuống.
Nhiếp Viễn Đông cởi áo khoác của mình cho Nhiếp Ân Tây mặc vào.
Chu Vũ ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, một bên gọi Tây Tây một bên đi ra, khi gã nhìn thấy một đám người mặc đồ cảnh sát và nam nhân đang ôm Nhiếp Ân Tây trong ngực, sắc mặt phút chốc biến thành màu trắng bệch.
Cảnh sát nghiêm túc lấy giấy chứng nhận ra nói với Chu Vũ: "Xin chào, chúng tôi là công an ở đồn huyện, anh bị tình nghi liên quan đến vụ án mua bán người, mời theo chúng tôi xuống núi điều tra."
Chu Vũ giống như điên rồi quay người cầm cái cuốc trong sân muốn tấn công cảnh sát, cảnh sát chung quanh né tránh, đã có người móc ra súng lục, Nhiếp Ân Tây rít gào kéo ống tay áo biểu ca: "Không được nổ súng! Vũ ca, anh đừng động, biểu ca, kêu bọn họ cất súng đi! Đừng nổ súng!"
"Các người không thể đưa hắn đi! Không thể dẫn hắn đi! Tây Tây là vợ tôi..." Chu Vũ bất lực gào thét, muốn lướt qua cảnh sát kéo Nhiếp Ân Tây lại, lại bị gắt gao cản trở không cách nào đi tới.
Nhiếp Ân Tây ngất đi. Nhiếp Viễn Đông đem hắn vác lên, nói với cảnh sát một tiếng, trước tiên đưa hắn xuống núi.