Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Lại như lúc trước thích ứng sinh hoạt trong núi, Nhiếp Ân Tây càng nhanh chóng thích ứng cuộc sống sinh hoạt thành thị.

Nhà trọ nhỏ vẫn luôn được dì quản lý quét dọn sạch sẽ. Hắn về tới nhà trước tiên mạnh mẽ ngủ một giấc, ngủ đến trời đất tối tăm, sau đó lấy ipad ra bắt đầu lên mạng, đem thông tin mấy tháng nay toàn bộ bù lại. Hắn không ra ngoài, ăn cơm đều gọi đồ ăn ngoài, đồ ăn vặt trước đây không thích đều thử một lần.

Hắn ở nhà chơi điện thoại máy tính đến đau đầu mới nghĩ đến việc ra ngoài làm một chiếc sim điện thoại và chứng minh thư, xong xuôi liền vào hiệu tóc, đem đầu tóc sửa lại rồi nhuộm đen, làm tóc xong liền đi mua quần áo.

Hắn hiếm khi học phú nhị đại trải qua cuộc sống mơ màng một lần, ban đêm còn có thể đi phao thuốc, trước kia chỉ khi có bạn học mời hắn mới đi uống một chén.

Một mình hắn ngồi trong lô ghế dài uống một chén lại một chén, say khướt trở về ngủ đến giữa trưa hôm sau, đem sinh hoạt của mình làm bận rộn, thật giống như rảnh rỗi sẽ có gì đó chui vào.

Nhiếp Viễn Đông không nhìn nổi bộ dáng chán chường này của hắn, một lần Nhiếp Ân Tây ở trong quán bar mới uống được hai chén liền bị túm về. Nhiếp Viễn Đông tức giận, nói hắn như vậy là chà đạp chính mình.

Nhiếp Ân Tây đỡ đèn đường vừa cười vừa khóc: "Hả? Biểu ca? Vũ ca? Hì hì, em, em cũng không muốn như vậy. Ha, em chính là, em chính là khổ sở trong lòng a..."

Nhiếp Viễn Đông cảm thấy mình quá nghiêm khắc, dù sao Nhiếp Ân Tây cũng phải trải qua một quãng thời gian không biết bi thảm ra sao. Y đỡ Nhiếp Ân Tây lên xe, lại xin lỗi hắn: "Xin lỗi Tiểu Tây, anh nói nặng lời. Ngoan, những chuyện kia đều đã qua."

Nhiếp Ân Tây vịn cửa xe không chịu đi vào, đôi mắt bị rượu huân đỏ nghiêm túc nhìn y: "Trôi qua?"

Hắn khoa trương đặt mông ngồi dưới đất khóc lên: "Nha, nhưng là, nhưng là em không quên được hắn, Chu Vũ! Anh mau tới dìu em! Anh mà không đến em sẽ đi!"

Nhiếp Viễn Đông ngạnh đem hắn nhét vào xe đưa về nhà.

Nhiếp Ân Tây uống không ít, ngày hôm sau đem bộ dáng mình khóc lóc gọi Chu Vũ đều nhớ đến, tâm lý nín khó chịu, một bên cảm thấy mình vô dụng một bên thật sự tưởng niệm. Hắn không có cách nào lừa gạt mình, dù cho trở lại thành phố, hắn mỗi phút mỗi giây đều chưa từng quên Chu Vũ, cơ hồ nhắm mắt lại chính là khuôn mặt của gã.

Thúc hắn cuối cùng vẫn biết chuyện Nhiếp Ân Tây bị bắt cóc. Lúc đó Nhiếp Viễn Đông đã tìm hơn một tháng, là ai đều sẽ nghi ngờ. Nhiếp thúc biết được cả đêm không ngủ, Nhiếp Ân Tây từ nhỏ lớn lên dưới mí mắt ông, hiện tại xảy ra chuyện như vậy ông so với ai đều lo lắng hơn.

Cũng may cuối cùng người cũng nguyên vẹn trở lại, ngày Nhiếp thúc gặp lại Nhiếp Ân Tây, hai chú cháu ôm nhau khóc một trận, đôi tay nhăn nheo sờ má Nhiếp Ân Tây nói hắn gầy.

Nhiếp Ân Tây nhếch lên một nụ cười, đem nước mắt đều nuốt vào bụng, nói muốn đem đồ ăn mấy tháng nay đều bù đắp lại.

Nhiếp Ân Tây hôm nay hiếm khi tỉnh dậy sớm. Hắn hôm qua không ra ngoài chơi, rửa mặt xong mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, tài xế tới đón hắn đến nhà thúc ăn cơm.

Hắn ngồi ghế sau, theo thói quen sờ điện thoại di động. Hiện tại hắn không có điện thoại liền cảm thấy không an toàn. Mở cửa sổ, tóc mái bị gió thổi bay lên, lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.

Lúc xe dừng khi đi ngang bot kiểm tra, Nhiếp Ân Tây nhạy cảm nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc áo dân công đang đứng trong bóng cây nhìn xung quanh. Hắn mãnh cả kinh, cả người tê dại, cho rằng mình nhìn thấy người quen.

Kiểm tra rất nhanh, thời khắc xe sắp lướt đi, nam nhân kia xoay người cùng Nhiếp Ân Tây nhìn nhau một giây, một khắc sau đối phương gào lên: "Tây Tây! Tây Tây! Anh là Chu Vũ!"

Thật sự là Chu Vũ! Hắn cư nhiên có thể đuổi tới đây!

Nhiếp Ân Tây run run đóng cửa sổ lại, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ánh mắt hắn không thể khống chế đặt trên gương chiếu hậu, nhìn thấy Chu Vũ đang đuổi theo xe.

Tài xế không dám hỏi việc tư của Nhiếp Ân Tây, mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe.

Chu Vũ vẫn ngốc trước sau như một, Nhiếp Ân Tây nhìn thấy gã chút nữa bị xe đụng vào, âm thanh nhắc nhở trong khoang ngực bị gắt gao ép xuống.

Tốc độ chạy của người sao có thể so với xe? Nhiếp Ân Tây nhìn thấy thân ảnh gã ngày càng nhỏ, nhưng âm thanh khàn giọng kêu gào vẫn còn ở bên tai, giống như ma âm, cùng âm thanh vang vọng trong mộng giống nhau như đúc. Nhiếp Ân Tây không chịu được nữa, bảo tài xế quay xe trở lại.

Hắn dừng xe trước mặt Chu Vũ, bước xuống.

Chu Vũ mắt đỏ ngầu nhìn hắn, mới chỉ ba bốn tuần mà dáng dấp hiện tại của Nhiếp Ân Tây so với trong núi rất khác nhau, áo sơ mi trắng quần tây, tóc tai gọn gàng ngăn nắp, cả người tỏa ra khí chất kiêu ngạo.

Gã mới từ công trường đến đây, trên người đều là bụi bặm, cả người bẩn thỉu, so với Nhiếp Ân Tây có thể nói là khác xa một trời một vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui