Nhiếp Ân Tây cuối cùng vẫn mềm lòng, mang Chu Vũ về nhà mình.
Chu Vũ vừa vào nhà Nhiếp Ân Tây liền bị căn phòng sạch sẽ sáng ngời làm cho tay chân luống cuống. Nhiếp Ân Tây ở đây chuẩn bị cho Nhiếp Viễn Đông một đôi dép lê, coi như thích hợp với Chu Vũ, để gã trước tiên đi vào.
Nhiếp Ân Tây để gã đi tắm, Chu Vũ không lên tiếng, kéo tay hắn lại, đáng thương hỏi hắn: "Tây Tây, chúng ta về nhà đi."
Nhiếp Ân Tây tàn nhãn giật tay khỏi gã, đồng thời trong lòng lại thấy khó chịu, nói: "Anh tắm rửa trước đi."
"Vậy anh tắm xong em theo anh trở về?"
"Tắm xong chúng ta bàn lại."
Vì vậy Chu Vũ ngoan ngoãn đi tắm, Nhiếp Ân Tây chuẩn bị nước cho gã, chỉ dụng cụ tắm rửa, đem y phục của gã bỏ vào túi nhựa, rồi đi tìm quần áo cho Chu Vũ mặc.
May mà trước hắn có mua áo cỡ lớn, có điều quần hơi khó tìm, đều quá nhỏ so với Chu Vũ, Nhiếp Ân Tây lục hết tủ mới thấy một cái quần thể thao rộng rãi, đem quần áo đưa cho Chu Vũ.
Tuy rằng mặc không thích hợp, thế nhưng vóc người Chu Vũ không khó phối đồ. Nhiếp Ân Tây để gã ngồi trên ghế, mình thì sấy tóc cho gã. Chu Vũ vẫn luôn hỏi hắn có thể về nhà không, Nhiếp Ân Tây bị phiền làm mặt lạnh, Chu Vũ mới cấm khẩu, chỉ nhìn hắn.
Nhiếp Ân Tây dẫn gã ra ngoài mua quần áo, trong lòng hắn tưởng niệm quá sâu, tùy ý để Chu Vũ đan mười ngón tay liên kết không chút kẽ hở, trong đầu không bận tâm suy nghĩ việc khác.
Nhiếp Ân Tây để gã thử quần áo thể thao và quần áo thường, xưa nay chưa từng thấy Chu Vũ mặc đồ loại này, mặc vào mới chân chính biết cái gì là người dựa quần áo ngựa dựa yên, người bán hàng khoa trương muốn ngất, không ngừng nói với Nhiếp Ân Tây bạn trai ngài thật soái.
Chu Vũ nhưng có chút không dễ chịu, soi gương nhiều lần, mãi đến khi Nhiếp Ân Tây cũng khen gã đẹp mới yên tâm.
Nhiếp Ân Tây nắm tay gã về nhà, mới vừa về Chu Vũ liền ôm hắn không ngừng mài, luôn muốn hắn cùng gã trở về.
Nhiếp Ân Tây dính với gã ngồi lên ghế, cũng biết mình không giải quyết triệt để thì không xong, hỏi Chu Vũ: "Thế nhưng em có gia đình của mình a?"
Mắt Chu Vũ sáng lên, gã thật giống như có thể hiểu rõ nội tâm Nhiếp Ân Tây, cúi đầu hỏi hắn: "Tây Tây không thích anh sao?"
"Thế nhưng em không muốn ở lại trong núi, anh xem, hoàn cảnh sinh hoạt của em cần phải như vậy."
Nhiếp Ân Tây chỉ nhà trọ sáng sủa sạch sẽ của mình, thần sắc Chu Vũ lập tức ảm đạm, nhưng gã rất nhanh liền cao hứng: "Không sao, anh có thể ở lại đây, anh sẽ tìm một công việc, có thể ở công trường phụ cận..."
Gã tựa hồ cũng biết công việc của mình không quá vẻ vang, lại bổ sung: "Tây Tây, tin anh, anh có thể chậm rãi kiếm tiền, anh không sợ khổ."
Nhiếp Ân Tây cảm thấy trong xương Chu Vũ thật sự không biết lãng mạn là thế nào, chính hắn cũng không quá tin tưởng mình sau khi thoát khỏi hoàn cảnh như vậy có thể cùng Chu Vũ trải qua thiên trường địa cửu, không hiểu sao Chu Vũ lại vẫn kiên trì như vậy.
Chu Vũ ở lại nhà Nhiếp Ân Tây một ngày, gã thấy trong phòng Nhiếp Ân Tây có rất nhiều tranh, biết càng nhiều mặt liên quan tới Nhiếp Ân Tây, cả ngày ngoại trừ lúc ăn cơm đều nắm tay hắn không buông, hai người thiếu chút nữa đánh ra lửa. Nhiếp Ân Tây lừa mình dối người nghĩ, chỉ hôm nay thôi, cho gã nghỉ ngơi một chút, hôm sau sẽ đưa đi.
Buổi tối Chu Vũ ngủ ở phòng khác, Nhiếp Ân Tây lăn lộn trên giường mình không ngủ được, lặng lẽ đến chỗ Chu Vũ. Chu Vũ cũng không ngủ, Nhiếp Ân Tây liền giống như trước gối lên cánh tay vùi vào ngực gã, Chu Vũ lại bắt đầu hỏi hắn: "Tây Tây, ngày mai đi theo anh đi."
Chính anh đi.
Nhiếp Ân Tây thay đổi đề tài, hỏi Chu Vũ sao lại tìm được đến đây.
Chu Vũ nói với hắn lão Mã bị bắt vào cục cảnh sát, gã từ chỗ lão Mã lấy được chứng minh thư của Nhiếp Ân Tây, biết được hắn ở nội thành. Gã còn nhớ có lần Nhiếp Ân Tây nói nhà hắn ở tiểu khu có suối phun, gã vẫn luôn ở cửa tiểu khu có suối phun ngồi xổm chờ, coi như đúng dịp gặp được hắn.
"Anh mới biết, nguyên lai em tên là Nhiếp Ân Tây."
Chu Vũ đem hắn ôm chặt hơn, thế mới biết chuyện này là chuyện vui cỡ nào. Tâm Nhiếp Ân Tây mỏi nhừ, hỏi gã: "Anh không tức giận sao, em lừa anh."
"Tây Tây tức giận sao, anh nhốt em không cho em đi, hiện tại lại tới quấy rầy em."
Nhiếp Ân Tây rầu rĩ ôm eo gã, trong lòng cảm thấy Chu Vũ xấu chết rồi.
Tại sao có thể giả bộ đáng thương như thế.
Hắn giống như vô số lần trước hôn môi Chu Vũ, lần này gã không dám động, hai người trao nhau một nụ hôn có thể nói là ôn nhu.
Nhiếp Ân Tây biết mình thua, dù Chu Vũ không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ không khống chế được mình đi tìm Chu Vũ. Mà hiện tại Chu Vũ tới tìm hắn trước, hắn lại càng không có biện pháp chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Chu Vũ nắm trong tay.
Hắn cảm thấy vậy cũng không sao, hắn không có thời gian cùng tinh lực quên Chu Vũ, hắn chỉ muốn cùng Chu Vũ hảo hảo sống tiếp.
Hai người gặp gỡ không tính là tốt đẹp, thế nhưng Nhiếp Ân Tây lại gặp được người thích hợp. Có lẽ cả đời này hắn sẽ không gặp được ai giống như Chu Vũ, đem hết toàn lực đi yêu hắn. Nhiếp Ân Tây không biết mình còn định dùng bao nhiêu thời gian để hối hận, hắn cũng không muốn tiếp tục hối hận.
Hắn nằm nhoài trên bả vai Chu Vũ, lần cuối cùng nghiêm túc cam kết: "Vũ ca, anh sẽ tốt với em sao?"
Giọng Chu Vũ khàn khàn: "Đối với em tốt nhất."
"Được, vậy chúng ta liền cùng nhau sống hết đời."
-End-