Không rõ là ai bắt đầu trước.
Chờ Chu Vũ phản ứng lại, gã đã để Nhiếp Ân Tây không biết mệt mỏi hôn một hồi, gắn bó như răng với môi. Đôi môi ấm áp mềm mại của Nhiếp Ân Tây làm cho gã mê muội. Gã chưa từng hôn, chỉ bản năng dùng môi răng và đầu lưỡi của mình xâm lược hắn.
Nhiếp Ân Tây rất lâu không hôn môi, hắn ở nước ngoài có một người bạn trai, nhất thời hứng khởi cũng rất nhanh kết thúc, hai người cơ hồ trừ bước cuối cùng thì đều làm qua.
Thế nhưng nụ hôn trước mặt này không giống lắm, hắn một lòng muốn câu Chu Vũ, mang theo chút xấu hổ mở miệng nghênh tiếp gã. Chu Vũ động tác đông cứng mà cấp thiết khiến trong lòng hắn có chút mỏi.
Chu Vũ nhớ Nhiếp Ân Tây là người bệnh mới lưu luyến buông hắn ra, lúc kết thúc hai người đều hô hấp hỗn loạn. Chu Vũ nhấc một cánh tay ôn nhu lau từ khóe miệng đến hai má Nhiếp Ân Tây, cọ hai lần sau đó dúi vào lòng gã.
Nhiếp Ân Tây lần nữa tiến vào lồng ngực gã, Chu Vũ ôm chặt hơn.
"Tây Tây, mỗi ngày đều ngoan như đêm nay được không?" Gã thỏa mãn lại tham lam hỏi.
Nhiếp Ân Tây đối với việc gã đem hành vi này của mình định nghĩa thành "ngoan" có chút kinh ngạc, nhưng vô luận đối phương nghĩ thế nào, đạt được mục đích là được.
Nhiếp Ân Tây hơi co lại trong lòng gã, gật gật đầu.
Chu Vũ vỗ vỗ lưng hắn: "Đi ngủ sớm chút đi."
Khiến Chu Vũ vui chính là, Nhiếp Ân Tây thực sự rất biết điều, ít nhất nhìn từ bề ngoài không có dấu hiệu đào tẩu.
Mấy ngày nay Nhiếp Ân Tây dưỡng bệnh, Chu Vũ liền sáng sớm xuất môn, buổi trưa trở về, toàn bộ buổi chiều và buổi tối đều cùng hắn nói chuyện giải buồn. Nhiếp Ân Tây từ từ biết cha mẹ Chu Vũ chết sớm, đã sớm tự mình độc lập, có một đại bá, nhà đại bá còn có hai biểu đệ, một gọi là Chu Đại Trụ, một là Chu Viễn.
Nhiếp Ân Tây nhắc tới tên Chu Đại Trụ liền không tự chủ mỉm cười, hắn đang nằm trong lồng ngực Chu Vũ. Chu Vũ thấy hắn cong nhẹ môi tâm lý ngứa ngáy, lôi kéo tay hắn hỏi: "Cười cái gì?"
"Đại bá của anh thật bất công a, ca ca gọi tên quê như thế, đệ đệ đặt tên lại không tệ lắm."
Chu Vũ cũng cười rộ lên, tuy gã không thấy tên Chu Đại Trụ quê thế nào, thế nhưng điều này cũng không trở ngại gã vì thấy Nhiếp Ân Tây tươi cười mà cười.
"Tiểu Viễn là tên anh đặt."
"Kia tên của anh sao lại gọi là Chu Vũ?"
Nhiếp Ân Tây nghiêng đầu nhìn về phía gã, đôi mắt to phi thường chăm chú, thật giống như chỉ chứa một mình gã.
Tai Chu Vũ hơi đỏ lên: "Ngày anh sinh trời mưa."
Nhiếp Ân Tây ồ một tiếng thật dài, tiếp tục nói tiếp. Chu Vũ thật sự quá ít nói, hắn phải chủ động tìm đề tài.
"Vũ ca biết em sao lại gọi là Nhiếp Tây không?"
Chu Vũ lắc đầu một cái.
"Ông nội tìm thầy bói lấy cho em, nói như vậy có thể đảm bảo bình an."
Nhiếp Ân Tây sau khi nói xong cảm thấy không đúng lắm, hắn đang để lộ tín hiệu nhớ nhà.
Hắn miễn cưỡng ngáp một cái, vùi vào hõm cổ Chu Vũ, không muốn tiếp tục đề tài này.
Chu Vũ bị hắn cọ ngứa, nghiêng đầu nhấc cằm hắn hôn lên.
Từ sau khi hôn lần đầu, Chu Vũ đối với loại hành vi biểu thị thân mật này hứng thú vô cùng, động một chút lại hôn Nhiếp Ân Tây. Nhiếp Ân Tây thật biết điều mặc gã hôn, bị hôn không kịp thở cũng không phản kháng, chỉ là cánh tay khoát lên vai Chu Vũ hơi dùng sức.
Hai người quấn lấy nhau triền miên hôn môi, hôn xong trán kề trán, Chu Vũ nâng hai má hắn, âm thanh có chút khàn.
"Ngày mai mang em ra ngoài."