Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp


Khách mời nhìn nhân vật chính đi vào trong nhà, không có bất kỳ ai dám lên tiếng ngăn cản, mà cũng chẳng có ai thật sự muốn lên tiếng ngăn cản, dù sao ý định đến xem chuyện vui của bọn họ cũng đã thỏa mãn, tuy không phải ai cũng vui vẻ khi biết được tin tức Nguyễn Hàn Minh là một Support có độ phù hợp cao với Phạm Huyền Lân, nhưng hiện tại ở trên đất của người ta bọn họ cũng không dám động tay động chân vào.
Phạm Tuy ha ha cười rồi đứng dậy nói: "Ngại quá, hai đứa nhỏ đúng là không phải phép làm cho mọi người mất hứng rồi."
"Bữa tiệc xem như đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa đến đây chung vui với gia đình chúng tôi."
"Sau này khi hai đứa nhỏ kết hôn cũng mong các vị tiếp tục đến chung vui với chúng.

Xin cảm ơn."
Những người tham dự biết đây là lệnh tiễn khách vì vậy ai náy đều cười cười mà xua tay:
" Ngài thật khiêm tốn."
"Chúng tôi cũng đã uống được khá nhiều rượu ngon đó."
"Nếu ngài mời nhất định tôi sẽ đến tham dự đúng giờ."
"Vậy chúng tôi về trước."
Khách mời lần lược rời đi.

Cha con Hồ gia cũng bị bẻ mặt mà tức tối chuẩn bị xoay người trở về, bọn họ biết từ hôn nay gia tộc của bọn họ chính thức cùng người Phạm gia gạch mặt, sẽ không còn bất cứ hỗ trợ nào kể cả trong kinh doanh hoặc quân sự nữa.
Hồ Hiên nhìn cha mình rồi nhỏ giọng hút hít với Phạm Văn: "Cậu đi về trường cùng tớ không, anh cậu đúng là quá đáng mà."
"Còn người kia cũng quá ngông cuồng rồi, chẳng để cậu vào trong mắt gì cả, dù là Support nhưng chưa chắc tinh thần lực cao đi, vậy mà ở đó kiêu ngạo."
Phạm Văn nghe cậu ta nói liền hừ lạnh đáp: "Chắc ỷ vào anh tôi đó thôi.

Cái cuốn sách kỳ dị kia thì có thể làm gì, chẳng biết khi ra chiến trường có thể giết được trùng tộc hay không nữa, có khi còn chẳng giúp đỡ được gì."
Hồ Hiên nghe thấy Phạm Văn phụ họa liền mỉm cười trong lòng, đúng là không uổng công cậu ta luôn bên cạnh cậu ta nói ra nói vào.

Đến hiện tại trong đầu của Phạm Văn chắc chỉ có mình cậu ta mới hoàn thảo xứng đôi với Phạm Huyền Lân.
Nhưng thực chất Hồ Hiên đã suy nghĩ nhiều, Phạm Văn hoàn toàn không nghĩ anh trai mình có thể thực sự ở cạnh ai, từ nhỏ đến lớn luôn bị anh trai dạy dỗ đã in sâu vào trong tâm trí cậu ta, vì vậy cậu ta cảm thấy anh trai mình nên độc thân suốt đời đi.

Hiện tại cậu ta chê bai Nguyễn Hàn Minh là bởi vì cậu ta cảm thấy cậu thực sự không thể giúp ích gì được cho anh trai mình, cho dù độ phù hợp cao thế nào nhưng tinh thần lực quá mỏng manh thì cũng chẳng làm được gì, điều duy nhất có ích là khi cậu thành niên có thể sinh cho anh cậu một đứa nhỏ nối nghiệp đi.
Support tinh thần lực càng thấp thì khả năng mang thai sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng nó lại không thể thực sự xoa diệu tinh thần lực Power có sức mạnh cấp cao được.

Giống như mẹ của bọn họ, bà là một Support có tinh thần lực chỉ đến ba mươi phần trăm, vì vậy không thể nào trở thành một quân nhân được, may mắn cha cậu sức mạnh chỉ đến bậc B, ông vào quân doanh vài năm sau khi gặp mẹ cậu liền rút khỏi quân doanh trở về nhà làm một người kinh doanh bình thường giàu sang.
Đối với thời đại này, kế hoạch hóa gia đình hoàn toàn không thể kích hoạt, trùng tộc càng lúc càng hung hãn nhân loại cần phải có những đứa nhỏ có sức mạnh cao để có thể chiến đấu với bọn chúng nhưng cho dù đã làm đủ mọi cách thì một gia đình nhiều nhất cũng chỉ có thể sinh năm đứa nhỏ, nhưng đây đã là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy ở trong một gia đình.

Cho dù là người Normal thì cũng không thể sinh được nhiều con, đây có thể là do cơ thể của bọn họ.
"Chúng ta đi thôi." Hồ Hiên nắm lấy tay Phạm Văn rồi kéo cậu ta đi trong lúc cậu ta vẫn đang ngơ ngác suy nghĩ.
Phạm Kỳ nhìn thấy vậy liền cau mày đi lại nói: "Cảm phiền cậu đừng tự ý kéo thằng em nhà tôi."
"Anh Kỳ, đừng xa lạ như vậy với em mà." Hồ Hiên khuôn mặt trắng bệch khi nghe anh ấy nói, cậu yếu ớt nhìn sang.
"Chúng ta không thân thiết, Hồ Hiên trước đây tôi nể mặt cha cậu nên mới không ngăn cản việc cậu tiếp cận em trai mình.

Nhưng hiện tại cậu gây rối ở tiệc vui nhà chúng tôi tôi không thể làm ngơ được nữa." Phạm Kỳ lạnh nhạt nói: "Chúng tôi sống lâu hơn cậu rồi có thứ gì mà chưa thấy qua, dù cậu có giả vờ thế nào thì cả nhà chúng tôi chẳng lẽ không nhận ra."
"Anh...!Anh Kỳ, anh nói gì em không hiểu." Hồ Hiên sợ hãi rụt người lại lắp bắp nói.
"Được rồi đừng giả bộ nữa, một người mới gặp cậu lần đầu như em dâu tôi còn nhìn ra được bộ mặt thật của cậu thì chúng tôi nhìn thấy cậu gần hai mươi năm chẳng lẽ không phát hiện ra." Phạm Kỳ không chút nhẹ nhàng nói thẳng sau đó anh cảnh cáo: "Chỉ có đứa nhỏ ngốc này bị cậu đùa giỡ quay như chong chóng mà thôi.

Tôi cảnh cáo cậu Hồ Hiên cách xa em trai tôi ra nếu không đừng trách tôi không nể tình."
Phạm Kỳ nói xong liền đưa tay kéo đứa em ngốc nghếch của nhà bọn họ ra khỏi tay Hồ Hiên: "Về đi, sau này tự mà lo liệu."
"Anh." Phạm Văn bị anh mình kéo qua liền ngốc nghếch hô, cậu ta đang ngẩn người nên hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, lúc này bỗng nhiên thấy anh cả kéo mình rồi thấy Hồ Hiên run rẩy không ngừng ở đối diện liền hỏi: "Chuyện gì vậy, cậu ta làm sao vậy ạ."
"Câm miệng.

Hôm nay cậu chuẩn bị bị mọi người giáo huấn đi." Phạm Kỳ quát lớn rồi kéo cậu đi vào nhà: "Hành động hôm nay của cậu chẳng khác nào ăn cơm nhà mà dại chợ cả, ngu hết thuốc chữa."
"Em...! Em..." Phạm Văn bị anh ấy nói mà không biết phản bác thế nào, hiện tại cậu ta lo lắng bị giáo huấn thì còn hơi sức gì đâu mà chú ý đến đến người đang run rẩy ở phía sau nữa, từ đầu đến cuối hai người không thèm nhìn lấy Hồ Hiên một cái mà đi thẳng vào trong biệt thự.
Hồ Hiên bị bỏ lại tức giận đến nghiến răng nghiến lại, lần đầu tiên cậu ta bị sỉ nhục đến như thế này.

Rõ ràng cậu ta là người mà ai náy đều nâng niêu trong lòng bàn tay cầu mà không được, vậy mà khi đến đây lại trở thành cái giẻ rách bị khinh thường sỉ nhục đủ thứ.
Cậu ta không nuốt trôi cục tức này,.
"Phạm gia, các người chờ đó tôi không quên chuyện hôm nay." Hồ Hiên bật hốt từ trong kẻ răng, ánh mắt đầy oán hận mà nhìn chằm chằm căn nhà của Phạm gia sau đó mới xoay người rời khỏi nơi này cùng cha cậu ta.
Nhưng Hồ Hiên lại quên rằng mỗi con robot đều có một camera, mà trùng hợp là khi cậu ta tức giận nói rồi dùng ánh mắt oán hận nhìn căn nhà đều bị một robot đứng gần đó quay được hết, có lẽ do cậu ta đang tức giận đến mất khôn nên hoàn toàn không để ý đến chuyện này.

sau khi cậu ta rời đi Phạm Kỳ liền từ sau bức tường bước ra, bên cạnh anh ta là Phạm Văn vẻ mặt tái nhợt.
"Nghe rồi chứ, đây mới là bộ mặt thật của cậu ta.

Đứa nhỏ ngu ngốc." Phạm Kỳ hừ lạnh nói, anh hoàn toàn không để Phạm Văn có thời gian điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Anh cả." Phạm Văn thở dài gọi.

Cậu ta cũng không phải thật sự ngu ngốc, chỉ là Hồ Hiên là bạn từ nhỏ của cậu ta nên cậu ta không muốn nghi ngờ về bạn mình, hiện tại lại rõ ràng cậu ta cũng không muốn đâm đầu vào một cái hố đầy gai như vậy.
"Được rồi, vào trong thôi chắc mọi người đang chờ cậu đó." Phạm Kỳ lắc đầu cười rồi xoay người vào trong nhà, anh hoàn toàn không lo lắng em trai mình bị tổn thương chút nào, dù sao đứa nhỏ này cũng không phải thật sự ngu ngốc như những gì nó thể hiện ra bên ngoài.
"Vâng." Phạm Văn yếu ớt gật đầu rồi đi theo anh ấy vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui