Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng


"Đây là phòng tôi." Kỳ Thức nói tỉnh bơ, trên mặt không chút sứt mẻ: "Nhạc Uơng đến đây, cậu ta nghe nói tôi tặng cho cô một quả cầu, muốn nhìn một chút, nên tôi đem cầm nó vào đây."
Một cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống bụp thẳng vào người, Nhạc Uơng nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười.

"Đúng thế, là tôi muốn xem một chút.

Cô xem tôi có tính hiếu kỳ, sao nó lại nghiêm trọng thế nhỉ?"
Đôi mày thanh tú của Trình Lê cong lên: "Vậy trong lúc tôi ngủ ở bên trong, hai người các anh từ bên ngoài nhìn tới nhìn lui sao?"
"Dù sao thì tôi cũng không nhìn thấy gì cả." Kỳ Thức đáp.

Trình Lê quay đầu lại, nghiêm túc nhìn quả cầu, cửa sổ gian nhà đóng chặt, xác thực không nhìn thấy được bên trong.

"Cô làm sao lại ra ngoài?" Kỳ Thức bình tĩnh chuyển đề tài.

Trình Lê vẫn còn hơi bối rối: "Tôi muốn đi toilet, chẳng qua chỉ nghĩ đến một chút, mà đã thấy bản thân xuất hiện bên ngoài."
Trình Lê leo xuống khỏi chiếc giường lớn của Kỳ Thức: "Vậy hai người các anh cứ từ từ mà xem, tôi đi toilet, chờ khi nào các anh xem xong rồi tôi sẽ vào lại."
Cô mơ mơ hồ hồ mà đi tới toilet cho khách.

"Cậu nợ tôi một ân tình." Nhạc Ương thấp giọng nói.

Kỳ Thức đáp lại lưu loát: "Được, ngày mai mời cậu ăn cơm."
Nhạc Ương rùng mình một cái: "Thôi thôi, ngày khác đi, ngày mai tôi có không ít công vụ khẩn cấp cần phải làm gấp."
Kỳ Thức lại nghĩ đến một điều khác.

"Nhạc Ương, tôi nghĩ tôi lại nợ cậu thêm một ân tình.

Tôi nhớ rõ trước kia dược tiên Thải Cát có nói qua, ngài ấy có thuốc phong bế ngũ quan, vậy mặt khác, nói không chừng cũng có thuốc thông ngũ quan, cậu có thể giúp tôi lấy vài loại thuốc giúp thông vị giác được không?"
"Dược tiên Thải Cát hình như đã đi tới biển Vô Tận để hái thuốc, dạo này không có ở đây." Nhạc Ương đáp: "Cậu muốn thuốc thông vị giác để làm gì?"
Ngay sau đó, cậu lại cất một giọng dài, phát ra một tiếng "Ồ——" đầy ẩn ý.

"Hiểu rồi.

Chẳng trách cô ấy dám ăn mì độc của cậu, hóa ra là do không nếm được hương vị.

Có nhiều người ở nhân gian bị bệnh này họ cũng trị được, tại sao cậu lại không đưa cô ấy đi khám?"
Kỳ Thức lắc đầu: "Nghe nói là bị người ép ăn thứ gì ghê gớm, không phải do vấn đề sinh lý."
"Vậy đi gặp bác sĩ tâm lý là được." Nhạc Ương nói: "Tôi vừa vặn có biết một người có trình độ không tồi."
Chỉ chốc lát sau, Trình Lê đã trở lại, cô nhìn quanh phòng của Kỳ Thức.

"Nhạc Ương đâu?"
"Có việc gấp, đi rồi." Kỳ Thức vẫn dựa vào đầu giường xử lý công việc.

"Vậy tôi trở về ngủ trước." Trình Lê vươn tay về phía cái tủ cạnh giường cầm lấy quả cầu, rồi xoay người bước ra ngoài.

"Được.

Ngủ sớm dậy sớm, sáng mai sẽ có một cuộc kiểm tra sức khỏe cho người mới nhậm chức." Kỳ Thức ở sau lưng cô thuận miệng nói.

Kiểm tra sức khỏe cho người mới nhậm chức sao? Trình Lê quay đầu lại.

Kỳ Thức ừ một tiếng, đầu cũng chưa nâng.

Ngày hôm sau, Trình Lê mơ màng bị Kỳ Thức đưa đến một phòng khám tư vấn tâm lý tư nhân, việc kiểm tra sức khoẻ được xem là một hạng mục quan trọng, là yêu cầu đặc biệt đối với trợ lý.

Trình Lê có chút thấp thỏm.

Kỳ Thức đã nhiều lần bảo đảm, dù có kiểm tra ra được điều gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chức vị của cô, chẳng qua cô phải đến khám thường xuyên, tất cả chi phí đều do công ty chi trả.

Bác sĩ là người quen của Nhạc Uơng ở nhân gian, gọi là Nhiếp Duẫn Sơ.

Nhiếp Duẫn Sơ ban đầu mở phòng khám ở nước ngoài, gần đây mới về nước mở phòng khám.

Bác sĩ Nhiếp có vẻ còn khá trẻ, tiêu sái lỗi lạc, đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả, anh có một nụ cười ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng khiến con người ta cảm thấy an tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhiếp Doãn Sơ nói chuyện riêng với Trình Lê khoản chừng hơn một tiếng đồng hồ, sau khi dẫn Trình Lê ra ngoài anh liền lấy cớ gọi Kỳ Thức vào.

"Tôi nghĩ là, trước mắt tạm thời không nên cùng cô ấy thảo luận về trải nghiệm mất vị giác của cô ấy" Nhiếp Doãn Sơ nói: "Nhưng về việc đã trải qua như thế nào, cô ấy gần như đã quên hết."
"Mất trí nhớ sao?" Kỳ Thức hỏi: "Hay là do cô ấy cố ý không nói?"
"Kỳ tổng, anh không tin vào trình độ chuyên nghiệp của tôi sao?"
Nhiếp Duẫn Sơ mỉm cười, mím môi, nhướng lông mày.

"Để bảo vệ bản thân, việc cố ý quên đi những ký ức không tốt là một cơ chế phòng ngự tâm lý.

Đây mới là lần nói chuyện đầu tiên nên tôi chưa nói nhiều, tôi chỉ có thể nói, mặc dù cô ấy trông rất hoạt bát, nhưng thực chất lại cực kỳ không có cảm giác an toàn."
Kỳ Thức nghĩ thầm: Cô ấy đã trải qua biến cố gia đình, còn bị người nhốt như vậy, nếu mà còn cảm giác an toàn mới là điều kỳ lạ.

Kỳ Thức bình tĩnh hỏi lại: "Nếu như đem những kẻ đã bức ép cô ấy ăn những đồ kỳ quái (*)thiên đao vạn quả trước mặt cô ấy thì có giúp ích được gì không?"
(*)Thiên đao vạn quả: hình phạt băm thành trăm mảnh
Nghe giọng điệu anh ta như vậy, có thể sẽ dùng thiên đao vạn quả để xử lý thật luôn chứ không phải đùa.

Nhiếp Duẫn Sơ câm nín nhìn anh: "Tôi không nghĩ vậy, thậm chí điều đó còn khiến cô ấy bị kích thích thêm.

Điều mà cô ấy đang cần hiện tại là sự bình tĩnh và an toàn."
"Về phần mất bị giác——" Nhiếp Duẫn Sơ hướng Kỳ Thức cười cười: "——mang cô ấy đi ăn những món ăn ngon, điều đó sẽ giúp ích cho việc điều trị."
Ăn nhiều món ăn ngon sao?
Kỳ Thức trầm ngâm.

Nhiếp Duẫn Sơ lại nói: "Tôi đã đánh giá sơ bộ về hoàn cảnh của Trình Lê, tôi cảm thấy cô ấy sẽ phù hợp với một người bạn học cũ của tôi hơn, là một nữ bác sĩ, tôi sẽ giới thiệu Trình Lê cho cô ấy."
Nhiếp Duẫn Sơ viết tên bác sĩ lên giấy rồi đưa cho Kỳ Thức.

Vào lúc rời khỏi phòng khám cũng đã đến giờ ăn trưa, Trình Lê nhận thấy Kỳ Thức đã đưa cô đến một chốn xưa cũ - Ming Pavilion.

Hôm nay lầu hai của Ming Pavilion không có hoa hồng hay mái vòm, quả thực trông trang nhã và dễ nhìn hơn nhiều.

Quản lý nhà hàng cùng người phục vụ trong nháy mắt đều nhận ra, người đi theo Kỳ Thức chính là cô gái nhỏ ngày trước, nên không nhịn được lẳng lặng nhìn cô.

Tất cả đều nghĩ trong lòng: Cô ấy thực sự đang ở bên Kỳ Thức sao?
Sau khi vào phòng riêng ngồi xuống, Kỳ Thức căn bản không chạm vào thực đơn mà hỏi Trình Lê: "Cô muốn ăn gì? Tự mình chọn."
Trình Lê mở menu, nghĩ thầm: Ăn cái gì cũng như nhau.

Trong trường hợp này, với tư cách là một trợ lý, chắc hẳn là sẽ suy đoán ý tứ của sếp, trực tiếp gọi món ăn theo khẩu vị của ngài ấy, nhưng Trình Lê lại không biết chút gì về khẩu vị của Kỳ Thức.

"Anh có phải là người ăn thanh đạm không?"
"Anh có ăn cay không?"
"Anh có thích hải sản không?"
Trình Lê hỏi một loạt câu hỏi, nhưng Kỳ Thức chỉ trả lời: "Cô không cần để ý đến tôi, cô có thể gọi bất cứ món nào cô thích, tôi đều ăn được."
Quản lý nhà hàng mặt ngoài không chút sứt mẻ nhưng bên trong đang cháy lên nhiệt huyết hóng chuyện.

Cô gái nhỏ này rốt cuộc là ai? Kỳ tổng nổi tiếng là một người đao thương bất nhập, vậy mà cô ấy chỉ cần dùng mấy ngày thôi mà đã thu phục được ngài ấy sao?
Nếu Kỳ Thức đã nói như thế, Trình Lê cũng không cần khách khí, cô liên tục gọi những món ăn mình thích.

Tuy rằng không thể nếm được hương vị, nhưng ngắm chúng cũng rất vui.

Sau khi Kỳ Thức và Trình Lê ăn trưa xong, vừa bước xuống cầu thang, những người phục vụ ở hành lang tầng hai bắt đầu nhỏ giọng rì rầm đầy phấn khích.

"Là cô gái lần trước đó sao?"
"Đúng vây.

Lần trước không phải đi cùng tam thiếu của Kiều gia sao? Giờ lại đổi thành Kỳ tổng? Thế này cũng quá nhanh đi?"
"Cô ta vậy mà lại thu phục được Kỳ tổng sao?"
Quản lý nhà hàng nghe thấy, nhanh chóng nghiêm khắc quát hai người họ dừng lại.

"Hai người các cô, tiền thưởng tháng này sẽ không có, lần sau nếu còn để tôi nghe thấy, trực tiếp thu dọn đồ đạc lăn về nhà."
Ở những nơi như thế này, điều cấm kỵ nhất là nói bậy về chuyện bát quái của khách hàng.

Lời nói vừa dứt, có một người lại bước lên cầu thang.

Quản lý vội vàng chào hỏi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, là cậu cả Phong gia mới từ nước ngoài trở về.

Ming Pavilion đã tồn tại ở kinh đô được nhiều năm như vậy, so với mấy phóng viên báo lá cải, người quản lý còn biết nhiều hơn.

Phong gia làm trong lĩnh vực công nghiệp nặng và chỉ có hai người con trai.

Cậu cả tên là Phong Lẫm, gần đây mới chuyển từ chi nhánh ở nước ngoài về, nghe nói lần này trở về là để kế thừa sự nghiệp của ba mình.

Cậu hai tên là Phong Diệp, mấy năm nay đều không làm việc đàng hoàng, tự nhiên lại chuyển sang làm ca sĩ, gần đây có vẻ rất nổi tiếng.

"Phong tổng." Quản lý nở nụ cười tươi.

Phong Lẫm gật đầu, hỏi: "Người vừa mới đi ra có phải Kỳ Thức của tập đoàn Bravo không? Cô gái đi cùng anh ta là ai?"
"Ách......" Quản lý nhà hàng xấu hổ.

"Có phải tên là Trình Lê không?" Phong Lẫm nói thẳng tên gọi.

Nghe thấy anh nói tên, quản lý nhà hàng thở phào nhẹ nhõm - họ biết nhau nên có nói ra cũng không sao.

"Hình như là Trình tiểu thư."
Quản lý nhà hàng vừa nãy có nghe thấy Kỳ Thức gọi tên Trình Lê.

Phong Lẫm không nói gì, nhưng sắc mặt lại càng đen.

Vài năm trước, Phong Lẫm đã điều tra qua Trình Lê, đã thấy ảnh chụp của cô.

Chính là vì cô Trình Lê này mà cậu em trai của anh như bị ma quỷ ám, cư nhiên lại chạy đến cầu xin cha trả nợ cho gia đình cô.

Mọi người đều biết rằng cậu ta bị lợi dụng.

400 vạn tuy rằng không nhiều, nhưng loại chuyện này đã bắt đầu, làm sao có thể dừng lại? Một khi đã bị ai đó hút máu, rốt cuộc cũng chẳng thể thoát ra.

Sau khi bị cấm túc mấy tháng, Tiểu Diệp mới ngoan ngoãn đi học đại học, nhưng chẳng bao lâu sau, cô Trình Lê kia lại xảy ra chuyện, nghe nói là bị người cho vay bắt đi nhốt lại?
Sau lần đó, Tiểu Diệp đã cãi nhau với gia đình, không tiếp tục học đại học mà lại đi làm ca sĩ giúp cô ta kiếm tiền, khiến cho cha tức giận đến mức thiếu chút nữa đã nằm viện.

Nhưng người phụ nữ đó lại không coi sự chân thành ấy của cậu ra gì, nhìn dáng vẻ đó, vậy mà lại trèo cao đến người đàn ông giàu số một - Kỳ Thức.

Vừa rồi mấy người phục vụ kia còn nói, trước Kỳ Thức, cô ta còn theo tay ăn chơi nổi tiếng - hoa hoa công tử Kiều Tam?
Phong Lẫm đau đầu một trận.

Lần này Tiểu Diệp từ Canada trở về, không ăn không ngủ đi xuống máy bay, chuyện thứ nhất là đi tìm cô Trình Lê này.

Vì loại họa thủy nữ nhân thế này, Tiểu Diệp bị mù sao?
"Họa thủy" Trình Lê sau khi ăn uống no say, đã vui vẻ trở về Bravo để tiếp tục sự nghiệp quản lý tơ hồng của mình.

Buổi chiều, Triển Quyển đến.

Triển Quyển là thân tín của Kỳ Thức, cậu ta cũng biết văn phòng Nguyệt Lão, nhưng bởi vì cậu không nhìn thấy tơ hồng nên Kỳ Thức nghiêm cấm cậu ta không được bước vào văn phòng nửa bước.

Triển Quyển đứng ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn, cười lên lộ ra hai cái răng hổ nhỏ: "Trình Lê, lễ tân gọi điện thoại nói có người tìm cô ở dưới lầu."
"Tìm tôi sao?" Trình Lê thắc mắc.

Vì sợ bị người theo đuôi đến công ty, nên cô lúc cô đi đến Bravo cũng sẽ che người kín mít, ngoại trừ Đào Đào cùng mấy nhân viên tư vấn bên ngoài thì không còn ai biết cô làm ở đây.

Ai lại đến tìm cô kia chứ?
Trình Lê đặt tơ hồng sang một bên, đi thang máy xuống lầu.

Có người đang đợi ở đại sảnh dưới lầu, là một người trung niên mà cô không quen biết, ông ấy mở miệng nói với Trình Lê: "Phong tổng của chúng tôi đang đợi cô ở trong xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ngài ấy có việc muốn cùng cô nói."
Ông chủ điên á? Ai cơ?
Trình Lê không nghe rõ.

"Anh ta muốn tìm tôi thì anh ta tự lên đây, tôi ở chỗ này chờ."
Đã chờ ở trong xe, mà xe lại còn phải đậu ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, anh ta cho rằng bản thân là điệp viên chắc?
Người đàn ông trung niên không ngờ lại có người trực tiếp từ chối ông chủ nhà mình như vậy, ngẩn ngơ một hồi mới vội vội vàng vàng đi xuống thưa chuyện với ông chủ.

Trình Lê đợi ở sảnh, thản nhiên cùng chị gái ở quầy tiếp tân tám chuyện đùa vui.

Chị gái nhỏ xem cô như đứa trẻ, cầm một đống kẹo sữa đưa cho Trình Lê, Trình Lê ăn xong vài viên thì người đàn ông trung niên kia mới đi thang máy lên đây.

Phía sau ông ấy còn có một người đàn ông.

Người đàn ông đó lớn lên quả thật không tồi, quần áo nhìn rất tinh tế, chỉ là biểu tình trên khuôn mặt đẹp trai kia, cứ như thể mọi người trong sảnh đều đang nợ anh ta mấy trăm vạn.

Ánh mắt anh ta sắc bén, liếc mắt một cái liền nhận ra Trình Lê trong đám người.

Cặp mắt kia có đôi mí nông và sắc, hơi hơi nheo lại, giống như là nhìn thấy gì đó khiến anh ta rất khó chịu.

Trình Lê biết ba Trình đã trả xong nợ vào hai ngày trước, trong lòng bình tĩnh: Anh nhìn chằm chằm tôi làm quái gì? Tôi không nợ tiền anh, cả nhà tôi cũng không nợ tiền anh.

"Trình Lê?" Người nọ đi tới, chỉ vào chỗ ngồi ở góc sảnh: "Qua bên kia đi, tôi có lời muốn nói với cô."
Nghe qua đã biết người này có thói quen ra lệnh cho người khác.

Trình Lê nghĩ thầm: Anh là ai? Kỳ Thức so với anh còn lợi hại hơn, cũng không thô lỗ như vậy.

Ông chủ điên.

Ông chủ điên.

Trình Lê chợt nhận ra người trước mắt mình là ai.

"Anh là anh trai Tiểu Diệp ư?"
"Tiểu —— Diệp sao?" Phong Lẫm lặp lại cái tên với giọng điệu mỉa mai, đưa Trình Lê đến bộ sô pha ở góc đại sảnh ngồi xuống.

Vì đã biết đây là anh trai của Phong Diệp, Trình Lê ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh.

Phong Lẫm không nói gì, đầu tiên là đánh giá Trình Lê từ trên xuống dưới một cách cẩn thận.

Phong Lẫm trước đây chỉ mới xem qua ảnh của cô.

Buổi sáng gặp mặt chỉ nhìn thoáng qua, hiện tại cô đang sống sờ sờ ngồi đối diện, so với trong ảnh xinh đẹp hơn nhiều.

Cô mặc một chiếc sơ mi trắng vừa vặn, mái tóc mềm mại xõa trên vai, làn da rạng ngời không tì vết, hàng mi dài cong cong rõ ràng.

Đặc biệt là đôi mắt dưới hàng mi, trong veo tinh khiết, làm người ta hoàn toàn không thấy được sau vẻ ngoài xinh đẹp này rốt cuộc là loại người gì.

Chẳng trách Tiểu Diệp lại bị lừa.

Phong Lẫm đã nhờ người điều tra qua, cô gái này từ nhỏ đến lớn, mấy năm này đã có quan hệ với vô số kiểu người, không tính Kiều Tam và Kỳ Thức gần đây, những mối quan hệ trước kia của cô ta cũng phức tạp vô cùng.

Một người phụ nữ như vậy, nhất định không được để cô ta làm hại Tiếu Diệp.

Phong Lẫm đi thẳng vào vấn đề: "Trình Lê, tôi lần này là tới cảnh cáo cô, tránh xa em trai tôi ra.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui