Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn


Giang Yến dùng cả tay chân giãy dụa bò ra khỏi cửa xe, đứng trước cây đại thụ.

Lúc này miệng vết thương ở bụng dưới bên phải Giang Yến bởi vì động tác này mà lần nữa vỡ ra, máu tươi theo bùn chảy về phía rễ cây, lại quỷ dị biến mất ở chỗ rễ cây.

“Thật mới mẻ!" Giọng nữ kia dường như rất hài lòng.

Một luồng sương đen từ gốc cây xoay tròn dâng lên, rơi vào trên người Giang Yến.

Giang Yến chỉ cảm thấy một luồng âm phong đánh úp lại, cô rốt cuộc không chống đỡ nổi rơi nữa vào trong bóng tối nặng nề.

Trong lúc ngủ mơ, yêu ma quỷ quái tay trong tay xuất hiện ở trong giấc mộng của cô, đứng ở không gian tối đen bên ngoài phòng hi hi cười nhạo cô:
“Ngượng ngùng xấu hổ, gãi mặt, buồn ngủ cô mới tìm gối đầu! Trời mặc kệ, đất không thèm, chính mình có nghiệt chính mình chịu!”
Giang Yến múa loạn hai tay, muốn đuổi những quỷ mị đáng ghét này đi.


Không ngờ một bóng người xinh đẹp xuất hiện đưa tay mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài, muốn đuổi cô ra khỏi căn phòng tối kia.

“Cô bé à, bà cô đây coi trọng thân thể của cô, còn không mau hai tay dâng lên!”
Xuất phát từ sợ hãi quỷ mị bên ngoài phòng, Giang Yến theo bản năng nắm chặt khung cửa: "Không! Tôi không đi!”
Trong lúc lôi kéo, một đợt ánh sáng mạnh đánh úp lại, Giang Yến đột nhiên bừng tỉnh.

Mưa to vẫn cọ rửa bùn đất, Giang Yến nhìn vết thương bụng dưới bên phải không có thuốc tự lành, kinh ngạc về giấc mơ mình vừa mơ.

Nhưng máu tươi trên bàn tay lại đang thông báo cho chính mình, đây hết thảy đều là sự thật.

“Này cô bé, cô cũng không nên vong ân phụ nghĩa!”
Cô nghe thấy giọng nữ kia rống giận ở trong đầu mình.

Giang Yến lúc này đã kịp phản ứng, người này muốn làm gì.

Muốn đoạt xá cô đó!
Từ nhỏ cô đã đi theo bà nội, lại bởi vì thể chất đặc thù mà gặp phải rất nhiều sự kiện tương tự, bà nội luôn có thể che chở cô chuyển nguy thành an.

Lúc này đây, chỉ có chính cô!
“Cô, cô là ai? Cô muốn thế nào?" Giang Yến lấy can đảm hỏi ngược lại.

“Cô có thể lý giải là, mượn xác hoàn hồn.

Cô bé có thể chất đặc thù, bị quỷ mị si mê yêu thích, nhân sinh ngắn ngủi, cần gì phải tự chuốc lấy cực khổ? Ngoan ngoãn cho tôi mượn thân thể một chút, trăm năm sau tôi nhất định tìm một nơi non xanh nước biếc chôn cất cô.



“Mạng của cô là do tôi cứu, nếu cô không dẫn tôi ra ngoài, cô cũng không sống được!”
Giọng nữ hờn dỗi kia vừa mê hoặc vừa đe dọa.

Giang Yến cũng không bị dọa, cô rất rõ ràng, nếu người phụ nữ này có thể lập tức chiếm thân thể của mình, vậy cần gì dông dài.

Nói vậy cô ấy nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ của mình.

Nếu đã gặp phải, nhất định phải giải quyết thỏa đáng, nếu không hậu hoạn vô cùng.

“Cô đã cứu mạng tôi, tôi vô cùng cảm kích cô, không bằng cô nói ra khó khăn của cô, tôi cũng có thể giúp cô cùng nhau nghĩ biện pháp.


Giang Yến quyết định ổn định đối phương trước.

“Tôi là Minh Kính, là một yêu quái lớn, ngàn năm trước tin sai tiểu nhân bị trấn áp ở chỗ này".

Giọng nữ kia đột nhiên lắp bắp:

Cha cô không thương mẹ cô không yêu, sống trên đời này có ý nghĩa gì? Không “bằng! ! ”
“Ba! ! ”
Giang Yến đưa tay lên che mắt của mình, một bộ không muốn bị Minh Kính dùng lời lẽ mê hoặc, trực tiếp cắt đứt yêu ngôn kia:
“Nếu như cô là yêu quái lớn vậy thì có thể trực tiếp cướp đi thân thể của tôi, nghĩ đến cô bị trấn áp ở chỗ này ngàn năm đã mất linh lực, hiện tại hẳn là cầu xin tôi dẫn cô ra ngoài mới đúng, mà không phải mê hoặc tôi đi tìm chết!”
Trong đầu một trận yên lặng.

Cô có thể tưởng tượng được biểu tình Minh Kính lúc này hẳn là ngây ra cứng họng rồi.

“Được, chúng ta đi".

Minh Kính xem như đáp lại lời cô vừa nói.

Giang Yến đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành: "Đi! đi như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận