Giang Yến tinh mắt, nhìn một tòa nhà bao phủ dưới ánh sáng đỏ sậm ở phía xa xa, ý bảo Tống Thần An đi hướng bên kia.
Tống Thần Anh vừa nhìn, quả nhiên trùng khớp với tòa nhà trên tài liệu.
Cậu ta kỳ quái nói: "Làm sao cô biết.
”
Giang Yến bật thốt lên: "Căn nhà kia khác với nhà khác, các người không nhìn ra sao?"
Thấy vẻ mặt hai người lộ dấu chấm hỏi nhìn mình, Giang Yến ngượng ngùng nói: "Quên, các người không nhìn thấy.
”
Gõ cửa nhà họ Cao, mở cửa chính là bảo mẫu nhà họ Cao, đợi bọn họ nói rõ ý đồ đến đây, dì bảo mẫu mới nghiêng người cho bọn họ vào phòng.
Hai ngày nay ông Cao bà Cao bề bộn nhiều việc, các người đi đưa đồ cho A Thân rồi nhanh rời đi, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, mấy ngày nay tính tình bọn họ không tốt.
”
Tống Thần Anh cảm ơn ý tốt nhắc nhở của bảo mẫu, theo chỉ thị của bà mà lên lầu hai đi về phía phòng Cao Thân.
Đêm nay Minh Kính an tĩnh dị thường, ngay cả Giang Yến nhỏ giọng nói thầm "Quả nhiên có sương đen" nhưng Minh Kính cũng không có đáp lại cô.
Giang Yến xác định Minh Kính rõ ràng ở trong thức hải của mình, cũng không biết vì sao nhưng chính là Minh Kính không lên tiếng.
Phòng Cao Thân khép hờ, Tống Thần Anh cẩn thận gõ cửa phòng.
“Vào đi.
”
Cao Thân ngồi ở trước bàn sách, trên mặt không hề có huyết sắc, dưới mắt thâm quầng, thần sắc tối tăm nhìn Tống Thần Anh đi vào.
“Đưa cho tôi.
”
Cao Thân vươn tay phải, ý bảo cậu ta giao bút ký ôn tập và bài thi cho mình.
Giang Yến nhìn về phía tay phải Cao Thân duỗi ra, gân xanh nổi lên uốn lượn quanh co lộ ra một luồng khí đen quỷ dị, theo mạch máu trực chui vào tâm mạch của Cao Thân.
Tống Thần Anh thấy Giang Yến cũng không có chỉ thị gì khác, vì thế đưa lên đồ Cao Thân muốn.
“Các người đi đi.
”
Cao Thân ít nói, không hề có ý cảm ơn Tống Thần Anh, sau khi nhận đồ lại trực tiếp bắt đầu đuổi người.
Không biết bước tiếp theo đến tột cùng phải hành động như thế nào, Giang Yến dùng sức kêu gọi Minh Kính trong thức hải nhưng vẫn không chiếm được đáp lại của Minh Kính.
Tống Thần An nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về phía mặt bàn của Cao Thân.
Cũng giống như Tống Thần Anh, trên mặt bàn phủ kín giấy trắng viết đầy chữ.
Bút ấn xuống khá sâu, vài chỗ còn cắt rách trang giấy, thẩm thấu đến trang kế tiếp.
Thời gian còn sớm, Giang Yến cũng không phát hiện tung tích Thái Hâm trong phòng Cao Thân.