Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn


——
“Ầm ầm ầm! ! ”
“Sao vừa rồi trời còn nắng gắt, đột nhiên một trận mây đen bay tới, không bao lâu sau trời đổ mưa to".

Giang Yến đang ở trên ban công hoảng loạn thu quần áo, ảo não lúc mình phơi quần áo buổi sáng không kiểm tra dự báo thời tiết.

Lần này thì tốt rồi, quần áo lại phải giặt lại lần nữa.

“Người ta nói, thời tiết tháng bảy tháng tám cũng giống như khuôn mặt của đứa trẻ biến hóa khó lường".

Minh Kính trong trạng thái một đoàn sương trắng ngồi phịch trên sô pha đang xem phim truyền hình, tùy miệng trả lời.

“Nội dung cốt truyện này chị cũng có thể xem tiếp? Diễn giống như bị liệt não".

Trong lòng Giang Yến có một luồng lửa vô danh không chỗ phát ra, đành phải châm chọc phim truyền hình Minh Kính đang xem.


"Chẳng qua, nữ minh tinh này gần đây rất nổi tiếng, gọi là Nam Tinh.

" Giang Yến bị cận thị nhẹ, híp mắt nhìn Nam Tinh trong TV: "Nhưng sao em lại cảm thấy! "
“Đặc biệt xinh đẹp động lòng người, đúng không?" Minh Kính đúng lúc nói tiếp.

Giang Yến cực kỳ đồng ý gật gật đầu.

“Nam Tinh này bắt đầu xuất đạo từ năm ngoái, nhan sắc một đường tăng lên, mơ hồ có xu thế vượt qua diễn viên trẻ Bạch Song Song đang nổi tiếng.

Tất cả mọi người đang nghị luận, Nam Tinh rốt cuộc là thay đổi thợ trang điểm hay là điều chỉnh một chút, hiệu quả lại tốt như vậy.

Trong tivi đang diễn đến cảnh Nam Tinh bị nữ chính làm khó, một cái tát tát qua khiến mặt Nam Tinh nghiêng đi, nhanh chóng sưng đỏ lên.

Hiệu quả rất thật, ống kính liều mạng chiếu lên mặt Nam Tinh.


Giang Yến nhớ tới đây có lẽ là bộ phim đầu tiên sau khi Nam Tinh ra mắt, chính là vai phụ cho diễn viên trẻ Bạch Song Song đang nổi tiếng.

Nhìn hiệu quả của một cái tát này, nói vậy chính là đánh thật.

Ở giới giải trí, làm khó người mới chính là chuyện thường thấy, có thể thấy được cô gái Nam Tinh này khởi bước ở trong giới giải trí là gian nan cỡ nào.

Trường quay nhiều người như vậy, mặt Nam Tinh bị đánh thành như vậy cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn.

Khó trách bây giờ Nam Tinh đối đầu khắp nơi với Bạch Song Song, đã có xu thế vượt qua Bạch Song Song.

“Cô ta ấy à, đẹp đến không tầm thường!" Minh Kính chán muốn chết trở mình, ôm gối vào lòng.

Giang Yến nhạy bén ngửi ra một mùi vị không tầm thường: "Chị Minh có ý gì?”
Minh Kính ha hả cười, lập tức trở về trong thức hải của Giang Yến.

Cô vươn ngón tay ngọc trắng trẻo, chỉ vào cái đầu nhỏ tò mò của Giang Yến: "Túi da con người là bẩm sinh, nếu muốn thay đổi chỉ có thể mượn ngoại lực.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận