Khi Vesper tỉnh dậy, cô phát hiện mình không còn ở nơi làm việc của Khan tại khu 31 nữa, mà là một phòng ngủ rộng lớn ấm áp.
Cơ thể cô vẫn bị ảnh hưởng sau khoái cảm.
Màn vận động khó khăn và tuyệt vời ấy khiến Vesper nhức mỏi đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Hiển nhiên chẳng có ai bên cạnh Vesper.
Gã siêu nhân đó không cần ngủ như cô.
Dù sao thì thể lực hắn hơn Vesper không chỉ một hai lần.
Tiếng bước chân nhẹ truyền đến từ ngoài cửa.
Cô ngồi dậy, quấn chăn trắng quanh thân thể trần trụi của mình, vừa làm xong thì cánh cửa bị đẩy ra.
"Sầm –" Tiếng đóng cửa giòn giã đặc biệt rõ ràng giữa không gian yên tĩnh lạ thường.
Khan đứng trước cánh cửa đóng chặt, khẽ nhướng mày nhìn cô, "Em ngủ hơi lâu đấy."
Vesper bực mình với hắn, "Mấy tiếng trước tôi vẫn còn là bệnh nhân nan y."
Khả năng tái tạo trong máu Khan có thể hồi sinh, nhưng không đồng nghĩa có thể biến cô thành siêu nhân.
Vậy nên tuy Vesper đã khỏi bệnh nan y, nhưng cũng chẳng khỏe mạnh mấy.
Thể chất còn yếu hơn người bình thường.
Khan nhíu mày rồi bước tới trước mặt cô.
Lúc này Vesper mới để ý bàn tay mảnh khảnh trắng nhợt kia đang cầm một ống tiêm.
Khác với lần trước, lần này nó là chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt.
Vesper ngập ngừng đoán, "...Huyết thanh của anh à?"
Huyết thanh, chất lỏng trong suốt được tách ra từ fibrinogen sau quá trình đông máu, có thể cung cấp các chất dinh dưỡng cơ bản, hormone và nhiều yếu tố tăng trưởng khác nhau.
Vì Khan là người được cải tiến về mặt di truyền nên huyết thanh của hắn hẳn có tác dụng thần kì nào đó.
Hắn cởi áo khoác đồng phục Starfleet.
Chiếc quần bó đen phác họa đường cơ bắp cực kì vạm vỡ.
Vòng eo con ong cộng thêm cặp chân dài miên man, một sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp và sức mạnh như ẩn chứa hơi thở tàn bạo cùng uy thế vô tận.
Tay Khan khá lạnh.
Khi chạm vào cổ tay Vesper, cô bất giác né tránh.
Đương nhiên cô không thể tránh được tốc độ và sức mạnh của hắn.
Khan nhìn chằm chằm xuống cánh tay trắng nõn kia.
Vẫn còn một lỗ kim ở khuỷu tay.
Đó là vết vài tiếng trước hắn đã tiêm.
Chất lỏng mà hắn tiêm vào người cô lúc trước là huyết tương được tách ra từ máu hắn.
Tế bào máu bên trong có thể kích thích chức năng tái tạo ở cơ thể cô.
Rõ ràng khi ấy Khan chỉ muốn để cô sống sót thôi, còn thể chất thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Nhưng giờ chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy cơ thể gầy còm này đã ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng hắn.
Thậm chí Khan còn muốn bắt tay nghiên cứu cách cường hóa gen cho Vesper.
Tuy nhiên, rõ ràng đó không phải nhiệm vụ dễ dàng.
Đám siêu nhân đã mất kiểm soát và giết hết những nhà khoa học nghiên cứu cường hóa gen vào cuối thế kỉ 20.
Kể từ ấy, cuộc nghiên cứu bị bỏ ngỏ.
"Huyết thanh tôi có thể cải thiện thể chất của em." Giọng Khan trầm mà quyến rũ.
Khuôn mặt vô cảm để lộ sự tàn ác, u ám khó che giấu.
Vesper chớp chớp mắt, "Huyết tương hồi sinh được người chết.
Huyết thanh nâng cao được thể chất à?"
Uầy, gã siêu nhân này quả là thuốc chữa bách bệnh.
Khan nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Màu xanh lục làm tim hắn lỡ nhịp.
Nhưng ngay giây sau, hắn lại tỏ vẻ lạnh lùng.
Vesper đương định nói thì bỗng bị bờ môi man mát kia chặn cứng.
Đồng thời, mũi kim lạnh buốt đâm xuyên qua tĩnh mạch cô.
Chết tiệt.
Đây thực sự là một cách tiêm điên rồ.
Gã siêu nhân này lại dám dùng mỹ nam kế với cô.
Cô nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Cảm giác tim lạc nhịp làm cô choáng váng.
Nụ hôn trở nên nồng nhiệt khi hắn rút mũi tiêm ra.
Vesper hơi khó chịu.
Cô đẩy hắn.
Song hắng giọng, "Thưa anh, tôi cần nghỉ ngơi."
Khan híp mắt, "Em đã nghỉ đủ lâu rồi.
Mấy tiếng trước trong lúc em đang ngủ say, chúng ta đã lên chiến hạm Dreadnought đến đế chế Klingon."
"Chiến hạm Dreadnought?" Vesper nhìn hắn sửng sốt.
Là một tàu không gian đa nhiệm.
Đường dài.
Không gian sâu.
Thay thế cho lớp Galaxy.
Starfleet đã không tiếc trang bị cho tàu Dreadnought nhiều công nghệ và thiết bị tân tiến nhất.
Tốc độ của Dreadnought rất đáng kinh ngạc.
Nó nắm giữ tốc độ nhanh hàng đầu trong số các phi thuyền cùng thời.
Khan cười nguy hiểm, "Lớn gấp đôi.
Nhanh gấp ba.
Hệ thống vũ khí tân tiến.
Không cần nhiều người điều khiển.
Một mình cũng lái được.
Quan trọng hơn –"
"Đây là chiến hạm, khác với phi thuyền Liên bang."
Vesper hết ngạc nhiên, "Vậy đây là kiệt tác thiết kế của anh hả?"
Khan dịu dàng hôn lên cổ cô, nhưng lại nói giọng khó đoán, "Tôi đặt tên cho nó là Vengeance (Báo Thù)."
Lúc này Vesper như đồng cảm với đô đốc Marcus.
Không những sắp bị một tên bạo chúa hung ác trả thù, mà còn mất đi một trong những chiến hạm Dreadnought giá trị nhất Liên bang ngân hà.
Vesper chớp chớp mắt, "Thế giờ phi hành đoàn của anh đang điều khiển con tàu ở khoang lái sao?"
Khoang lái, đầu não của phi thuyền, là nơi điều khiển và chỉ huy tác chiến.
Vì hiện tại Khan ở bên cạnh cô nên có lẽ phi hành đoàn của hắn, tức bảy mươi hai kẻ biến đổi gen kia đang cầm lái con thuyền.
Biểu cảm trên mặt Khan không thay đổi quá nhiều, "Thuyền phó Eugene đang thay tôi điều khiển chương trình vận hành độc lập.
Còn những người khác, họ đã ngủ say hơn hai thế kỉ, cần vài tiếng mới hiểu hết được cái gọi là phát triển công nghệ.".
truyện teen hay
Vesper nhíu mày khó tin, "Cần vài tiếng thôi á? Đúng là siêu nhân."
Khả năng tiếp thu của người biến đổi gen điên rồ thật.
Nó vượt ngoài tầm hiểu biết của Vesper.
Thảo nào mấy chục con người này suýt chiếm lĩnh thế giới cuối thế kỉ 20.
Thuyền phó Eugene cũng rất đỉnh.
Sau hai trăm năm bị đóng băng có thể điều khiển luôn một chiến hạm Dreadnought tối tân nhất.
Dĩ nhiên, hẳn lúc thiết kế Khan đã cố tình khai thác nhiều cách thao tác tương đồng với hai thế kỉ trước.
Vesper càng ngày càng cảm thấy mình không được đắc tội tên bạo chúa.
Thời đại này chỉ sợ kẻ phản diện có học thức châm ngòi chiến tranh, thiết kế tàu chiến.
Sao hắn không lên trời luôn đi?
Ồ, không đúng, hình như hiện giờ bọn họ đang ở trên trời.
Thấy cô tỏ ra khó tin, Khan thấy tâm trạng vui hơn hẳn.
Dường như cô mang một sức hút nào đó, liên tục dụ dỗ hắn.
Đây không phải chuyện tốt.
Cô gái loài người này sẽ làm mềm xương hắn mất.
Khan ôm Vesper từ trên giường vào lòng bằng một tay, vững vàng bước về phía phòng tắm, "Chắc em sẽ muốn gặp đám 'siêu nhân' kia ngay thôi."
Hắn đặt Vesper vào bồn tắm.
Nhiệt độ nước bên trong ổn định, giảm bớt rất nhiều mệt mỏi cho cô.
Tấm chăn trên người cô bị hắn cởi ra ném sang một bên.
Thân hình quyến rũ như càng thêm yêu kiều dưới làn nước trong vắt.
Khan ngồi cạnh bồn, hít thở sâu.
Hắn không thích cảm giác mất kiểm soát này.
Khoảng thời gian tuyệt vời ấy như tước đi hết sự tỉnh táo của hắn, khiến hắn điên cuồng chiếm hữu cô.
Vesper cắn môi, "Có vẻ tôi giống sinh vật cấp thấp trước mặt phi hành đoàn của anh nhỉ?"
Cô chưa quên trong các ghi chép lịch sử, những kẻ biến đổi gen mang bản chất ngạo mạn.
Họ chẳng hề tôn trọng bất cứ sinh vật cấp thấp yếu kém nào.
Không cố gắng giết cô đã là may lắm rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng kia dí sát cô.
Hắn cau mày, nói, "Em là cộng sự của tôi."
Vesper giật nảy mình vì hắn, "Cộng sự ư?"
Khan nhìn cô chằm chằm, giọng nguy hiểm, "Lẽ nào em tưởng tôi sẽ làm chuyện thiếu tế nhị như vậy cùng người khác sao?"
Vesper bĩu môi, "Chúng ta vừa gặp mặt nửa tiếng đã ngủ với nhau rồi."
Môi Khan gần Vesper đến mức cô tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả vào mặt mình, làm xao xuyến con tim thấp thỏm trong cô.
Hắn hôn thật sâu lên vành tai cô, "Vì em đã quyến rũ tôi thành công."
Hắn trông rất gợi cảm, lạnh lùng, thần bí, độc ác và thông minh.
Vesper không nghĩ ra được cách nào ghét hắn.
Cô hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc, "Giờ có một việc tôi quan tâm nhất – Chẳng lẽ anh muốn giúp tôi tắm rửa?"
"Đúng đấy, thưa cô Lynd..." Hắn gặm cắn cổ cô, "Thả lỏng cơ thể đi, nhóc con."
Giọng Khan trầm khiến hơi thở cô nóng hầm hập.
Trời mới biết ai mới cưỡng lại được chất giọng trầm đó.
Dù sao Vesper cũng bó tay.
Lần này hắn thực sự chỉ giúp cô tắm.
Vesper càng lúc càng cảm thấy mình giống một con búp bê tả tơi mặc cho hắn táy máy.
Về bản chất, Khan là người cấm dục và lạnh lùng tuyệt đối.
Hắn kiêu ngạo, tàn nhẫn.
Nhưng bấy giờ hắn lại thể hiện sự dịu dàng cực kín đáo.
Đặc điểm này thường rất dễ đốn tim phái nữ.
Nếu xem phim điện ảnh Mỹ thì nhân vật nam được yêu thích nhất thường không phải quý ông lịch lãm thân thiện với mọi người mà là kẻ phản diện ác độc ưa gây phiền phức, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước người tình.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nhan sắc.
Lúc này Vesper đang ngó chừng khuôn mặt thon gọn mê hoặc của Khan.
Rõ ràng anh chàng giống thám tử tư như đúc, tại sao khí chất lại khác nhiều tới vậy.
Vesper cảm thấy đường chân tóc hơi cao ấy đặc biệt thu hút.
Khan nghênh đón ánh nhìn chăm chú kia.
Hắn híp mắt, "Em lại nghĩ gì thế?"
Vesper hôn hắn một cái rõ kêu, "Dĩ nhiên là nghĩ về anh."
Khan: "..."
Khi đi theo Khan đến khoang lái tàu Vengeance, thi thoảng Vesper lại quan sát xung quanh.
Chiến hạm này được xưng có không gian rộng, hơn nữa còn trang bị vô số vũ khí đời mới.
Dọc đường, Vesper gặp vài thành viên phi hành đoàn.
Bọn họ đều bợt bạt và cường tráng.
Vesper đoán đó là do gen biến đổi.
Ngạc nhiên thay, đám siêu nhân hung ác với sinh vật cấp thấp theo lời ghi chép lại không hề tỏ ra hằn học với Vesper, thậm chí còn chẳng phải vì cô đi theo Khan.
Vesper nhìn Khan rồi cau mày, "Lẽ nào việc xóa sổ giống loài lạc hậu như trong tài liệu ghi chép là vu khống à?"
Hắn mỉm cười khó hiểu, "Không hẳn là vu khống.
Khi thống trị một phần tư địa cầu, quả thật tôi bị gọi là bạo chúa.
Từ châu Á đến Trung Đông chưa có cuộc tàn sát nào dưới ách cai trị của tôi.
Tôi chỉ thắt chặt quyền tự do thôi.
Mãi tới năm 1990, chiến tranh nổ ra, chính quyền biến đổi gen lần lượt bị lật đổ.
Tôi cũng ngồi lên phi thuyền ngủ đông cùng đám thuộc hạ rồi rời khỏi trái đất."
Vesper nhìn thật sâu vào đôi mắt u ám của hắn, "Dù anh đã từng là một tên bạo chúa thì cũng đừng chịu tiếng tiêu diệt chủng tộc lạc hậu chứ.
Những kẻ ghi chép kia nghĩ anh là ai? Phát xít chống lại loài người chắc?"
Vesper bỗng hiểu được nỗi hận mãnh liệt trong hắn.
Đối với một vị vua, việc bị áp đặt danh tiếng bừa bãi là tội ác khó trốn hơn bất kì bản án nào.
Khan giữ im lặng.
Ánh mắt nhìn cô cực kì chăm chú.
Cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cô đáng cố gắng bảo vệ hắn?
Hắn luồn tay vào mái tóc đen mềm mại sau gáy Vesper, "Tôi kiêu căng, tàn nhẫn, không đáng để em quan tâm bảo vệ đâu."
Vesper nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh buốt của hắn.
Cô cười ấm áp, chân thành mà tha thiết, rồi dịu dàng hôn lên má hắn, "Em thích ở trong bóng tối hơn là khao khát ánh sáng.
Còn anh chính là sự tồn tại khó tin nhất vũ trụ này.
Chính bóng tối vô biên đã kìm chân em."
Đồng tử hắn hơi giãn ra.
Hắn vốn nên ghét cái cảm giác mất kiểm soát đó, nhưng không ngờ lại đầy mong chờ.
Hết thảy đều do cô gái trước mặt hắn.
Dĩ nhiên là do cô.
Ngoài cô ra, còn ai sở hữu sức mạnh to lớn như vậy nữa.
Cô mong manh và non nớt.
Nếu mấy tiếng trước có bất cứ người nào dám tuyên bố Khan sẽ si mê một ai đó, chắc chắn hắn sẽ bóp cổ kẻ ấy dã man.
Nhưng bấy giờ, chẳng hiểu sao hắn không lí giải được mớ suy nghĩ đang dần nhen nhóm.
Nó khiến hắn nghiện.
Cứ nghĩ tới khả năng cô bị cướp đi, hắn lại muốn phá hủy tất cả.
Vesper đã khoét rỗng con tim hắn.
Khoảng trống kia chỉ cô mới cứu rỗi nổi.
Vesper mỉm cười với hắn, "Em tò mò về thiết kế khoang lái của con tàu mạnh nhất này lắm.
Anh có thể dẫn em đến đó thưởng thức không, thưa ngài thuyền trưởng yêu dấu của em?"
"Rất vinh hạnh, thưa cô Lynd." Khan cười luôn kèm theo hơi thở nguy hiểm thần bí, nhưng quyến rũ khó tin.
Tại khoang lái Vengeance, thuyền phó Eugene đang tự do điều khiển tàu chiến.
Là thuộc hạ đắc lực và trung thành nhất của Khan, gã Liên Xô đến từ thế kỉ 20 này vừa cao lớn, khôn ngoan, lại vừa đáng tin cậy.
Về mặt nào đó, Khan là người lãnh đạo bẩm sinh.
Hắn không hề thân thiện, nhưng bản thân những thuộc hạ vốn đủ mạnh mẽ vẫn sẵn sàng tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn.
Xét cho cùng, dù là đô đốc Marcus hay đế chế Klingon thì họ đều là những đối thủ rất nguy hiểm.
Tuy vậy đám phi hành đoàn ai cũng háo hức thử sức, sẵn sàng làm việc cho Khan bất cứ lúc nào.
Ví dụ như bây giờ, khi Vengeance bay đến bầu trời đế chế Klingon, trừ cô gái loài người Vesper mỏng manh yếu đuối và Eugene phải ở lại cầm lái chiến hạm thì toàn bộ đám siêu nhân đều nhiệt tình đi theo Khan, chuẩn bị tiến vào Klingon, hành tinh quê hương của Kronos.
Klingon bản chất hiếu chiến, nhưng Vesper không quá lo lắng.
Phải biết rằng ở thế kỉ trước, Klingon đã đánh cắp gen từ đám siêu nhân với ý đồ cải tạo người bản địa.
Nhưng thay vào đó thí nghiệm thất bại và gây ra bệnh dịch.
Song, nhờ sự giúp đỡ của tàu vũ trụ trái đất, Klingon đã nghiên cứu được vắc xin.
Tuy nhiên, nó lại làm thiếu hụt lượng gen di truyền nhất định rồi kéo dài suốt mấy thế hệ.
Từ đó có thể thấy mặc dù sự hiếu chiến của tộc Klingon khiến họ trở thành lực lượng quân sự đáng sợ trong ngân hà, nhưng họ chẳng có chút ưu thế nào khi đối mặt với những kẻ biến đổi gen.
Huống hồ kẻ biến đổi gen còn sở hữu chiến hạm Dreadnought tối tân kèm theo vô số vũ khí.
Điều quan trọng nhất là dạo gần đây, hành tinh quê hương Klingon đã bị ô nhiễm nghiêm trọng sau vụ nổ kinh hoàng, dẫn đến sự hỗn loạn về mặt kinh tế và chính quyền rối ren, đẩy cường quốc chiến tranh này tới bờ vực khủng hoảng.
Ở mức độ nào đó, phe Khan chỉ việc tận dụng thời gian, địa điểm và con người.
Giữa thời đại chiến tranh loạn lạc, kẻ thắng làm vua.
Nhưng quyền lực thực sự không mất đi cũng không giành được.
Quyền lực thực sự đến từ bên trong.
Và Khan Noonein Singh được sinh ra để làm vua.
Rồi hắn sẽ giành lại mọi thứ, dù hàng thế kỉ đã trôi qua.
Bảy mươi hai siêu nhân, bao gồm cả Khan, sắp được dịch chuyển đến hành tinh quê hương Klingon.
Hắn mặc áo khoác đen làm tôn lên dáng người cao lớn bất khả chiến bại.
Vesper tiến lại gần Khan khiến đám phi hành đoàn đằng sau hắn lo rằng họ sắp bị ngược thê thảm.
Ai cũng bị đóng băng thành kem que hơn hai trăm năm rồi.
Tại sao thuyền trưởng lại kiếm được cô nàng xinh đẹp trong khi họ chỉ có thể ngồi chờ bị ngược.
Ổn thôi.
Mặc dù sau lúc xuất hiện ở khoang điều khiển người đẹp bé bỏng này cố tình giữ khoảng cách với thuyền trưởng, thậm chí còn trao đổi ánh mắt rất ít, nhưng vậy thì sao chứ? Những dấu răng trên cổ cô ấy đã tiết lộ hết thảy.
Nói chung là – thuyền trưởng thật không uy tín, đã thống nhất cùng làm cẩu độc thân cơ mà?! Ngược chó quá mất nhân tính!
Khuôn mặt lạnh lùng của Khan không hề ấm áp lãng mạn.
Nụ cười trên khóe môi rất giả tạo, thậm chí còn hơi ác độc, "Sao thế, cô Lynd? Cô quyết định thôi giữ khoảng cách rồi à?"
Vesper sờ cổ tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực, "Anh Khan Noonien Singh, em sẽ luôn ở đây đợi anh.
Dù là một ngày, một năm hay một thế kỉ.
Kể từ bây giờ, lí do để em tồn tại là – anh trở về bình an."
Ngay trước khi máy dịch chuyển đưa Khan đến hành tinh Klingon, hắn đã kéo Vesper vào lòng, khom người áp đôi môi lạnh buốt lên môi cô, "Đối với tôi, em là vinh quang vĩnh cửu của Constantinople nơi cuối cuộc đời.".