Tôi Cùng Phe Với Phản Diện


Edit: Mei A Mei
Entre mi amor y yo han de levantarse, trescientas noches como trescientas paredes, y el mar será una magia entre nosotros.
Giữa ta và tình yêu của ta có ba trăm đêm dài như ba trăm bức tường.

Và biển sẽ là phép màu giữa đôi ta.
Khu rừng chìm trong im lìm.

Mặt đất và những thân cây phủ đầy rêu.

Cây cối sừng sững như mây, che khuất bầu trời.

Không khí mang một hơi thở u ám.
Caius đi giữa rừng cây.

Hắn không hề ngụy trang.

Đôi mắt đỏ tươi càng thêm hung ác quái dị nơi rừng rú yên tĩnh chết chóc.

Tiết trời mờ mịt không một tia nắng, cũng không làm da hắn sáng lên như kim cương.
Hắn nhíu mày thật chặt, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Hắn đã đến vô số nơi suốt ba nghìn năm qua, và khu rừng này khiến hắn nhớ tới một kẻ ăn chay -- Carlisle Cullen.
Thằng nhãi đạo đức giả đó đã từng ở Volturi một thời gian rồi lại bỏ đi vì không thể chấp nhận uống máu người.

Vài thập kỷ gần đây, anh ta thậm chí còn dần dần xây dựng một gia đình ăn chay nực cười.

Vì hòa bình tại thế giới ma cà rồng, thân là lãnh tụ Volturi, Caius đã theo dõi mọi hành động của anh ta, chẳng hạn như khi gia đình họ chuyển đến thị trấn nhỏ Forks, Washington vào năm 1936.
Hắn không hiểu tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nhưng rõ ràng khu rừng này giống như thị trấn Forks mà hắn từng đến trước đó.

Hơi thở --.

truyện ngôn tình
Ma cà rồng không cần thở để sống.

Bấy giờ Caius mới chú ý tới một mùi hương ngọt ngào quen thuộc ngập tràn trong không khí.
- Đó là máu của Vesper!
Não hắn trở nên rỗng tuếch.

Hắn lao về hướng có mùi hương ngọt ngào quyến rũ với tốc độ của ma cà rồng.
Dưới cây sồi lớn sừng sững trong mây, bóng một cô gái loài người đang nằm vật ra.

Quần áo cô dính đầy máu và bùn.

Thân thể cô chằng chịt những vết thương dã man như thú.

Máu chảy không ngừng.

Đôi mắt xanh thẳm đã vĩnh viễn nhắm lại.
"Không –"
Caius xông tới, gào thét, "Vesper!"
Hắn ôm chặt cô gái vào lòng.

Máu Vesper nhuộm đỏ quần áo hắn.

Cơ thể mềm mại từng ấm áp nay đã lạnh ngắt.
- - Cô chết rồi
"Vesper –" Caius bỗng dưng choàng tỉnh.

Hắn ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế sô pha nhung baroque màu đỏ rượu.
Thật không thể tin được rằng đương cơn nửa tỉnh nửa mê – hắn thực sự đã có một giấc mơ.
Nỗi đau đớn tột cùng trong giấc mơ đã phủ một lớp màng màu máu lên cặp mắt đỏ tươi của hắn.

Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ Vesper đang ngồi quỳ trên sàn nhà bên cạnh mình, tựa cằm lên cổ tay xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi: "Ma cà rồng cũng mơ à?"
Caius đột nhiên ôm chặt cô đến mức cô phải kêu đau.

Chúa ơi, anh ta cứng hệt đá granit vậy.
"Em vẫn còn sống." Thân thể ấm áp của cô gái chói lóa như ánh mặt trời, lập tức xé toang giấc mơ ảm đạm.

Vesper kề sát bên ngực Caius.

Trái tim cô quặn thắt khi Caius bộc lộ cảm xúc yếu ớt.

Cô khẽ vươn tay vuốt ve phía sau đầu hắn.

Mái tóc dài vàng óng mềm mại quấn lấy đầu ngón tay cô.

Vesper bỗng cảm thấy ngay cả tia nắng cũng không thể sánh bằng mái tóc vàng chói lọi của hắn.
"Caius, xảy ra chuyện gì thế?" Hắn luôn kiêu ngạo và cục tính, có vẻ là một ma cà rồng mạnh mẽ với những mưu mô vô hạn.

Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng buồn bã, sợ hãi.
Caius từ từ buông cô ra.

Đôi mắt đỏ rực kia nhìn cô chằm chằm, tập trung như một con quái thú đang săn mồi.
Trước khi Vesper kịp phản ứng thì hắn đã bóp cằm cô rồi hôn thật sâu lên môi cô.

Môi hắn vừa lạnh buốt vừa nóng bỏng.

Trong sự mâu thuẫn mang theo ham muốn hủy diệt thứ gì đó.
Tay hắn siết chặt lấy vòng eo người con gái mảnh mai và mềm mại.

Cái ấm áp ấy đã làm dịu đi chút lo lắng trong hắn.
Caius chăm chú nhìn cô rồi nỉ non trên môi người đẹp, "Nếu tôi chưa bao giờ trông thấy mặt trời, tôi có thể chịu đựng bóng tối.

Nhưng mặt trời đã khiến cho sự quạnh hiu của tôi trở thành một sự quạnh hiu mới."
Vesper thở dài một hơi, đừng tán tỉnh tôi nữa! Cái đồ yêu tinh nhỏ bé khó tính!!
Nhưng con tim mềm nhũn thôi thúc cô dè dặt ôm lấy hắn.

Hai bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi, "Anh mơ gì thế? Thực ra điều tôi muốn hỏi là – chẳng lẽ anh cũng cần đi ngủ sao?"
Caius vùi đầu vào cổ cô.

Giọng nói nghe chừng hơi khó chịu.

Vesper lại có ảo giác rằng hắn đang nũng nịu tủi thân, "Dĩ nhiên tôi không cần ngủ."
"Nhưng anh vừa nằm mơ?" Vesper vỗ về mái tóc vàng trên đầu hắn, ừm, như thể xoa dịu một con chó săn lông vàng cường tráng.
Trả lời cô chính là cái ôm chặt hơn.

Vesper chỉ đành vươn hai tay ra sau lưng, cố gắng tách từng ngón tay hắn, "Trời, anh muốn ghì chết tôi đấy sao?"
Thân hình cao gầy không nhìn ra một chút cường tráng nào.
Caius đè cô xuống dưới bằng tốc độ mãnh liệt của ma cà rồng rồi hôn nhẹ lên chiếc cổ mẫn cảm kia.
"Đing –" Tiếng chuông điện thoại đột ngột đã cứu cô thoát khỏi kết cục bi thảm ôm ghì đến chết.
Caius cáu bẳn trả lời điện thoại.

Vesper ngờ rằng chiếc điện thoại cố định bằng kim loại đồng được chạm khắc tinh xảo sắp bị hắn bóp đến mức biến dạng.
Nét mặt lúc này của ma cà rồng cao quý không thể nhìn ra vẻ yếu ớt mà vài phút trước hắn vẫn còn thể hiện.

Hắn trả lời điện thoại một cách vô cảm, thỉnh thoảng đáp lại điều gì đó bằng giọng ngắn gọn và lạnh lùng.
Vesper lặng lẽ ngồi sang một bên.

Cô đoán cuộc gọi có liên quan tới vụ tai nạn ở bữa tiệc tối.

Hình như cô đã gây ra rắc rối nào đó cho Caius.

Dù sao thì người đàn ông trung niên khốn khổ kia cũng là sĩ quan cấp cao mà.
Caius cúp máy.

Hắn thấy Vesper đang ngoan ngoãn nhìn mình.

Ánh nắng chiều hắt vào khiến làn da trắng của cô sáng như kem.

Con mèo Ba Tư xấu tính đã thu móng vuốt cùng sự phòng bị, trở nên lười biếng và ngây thơ.
Nghe tiếng tim mình đập thình thịch, hắn hắng giọng nói, "E là chúng ta sẽ phải qua Rome.

Hẳn em muốn đến Pantheon dạo chơi nhỉ?"
Nhưng Vesper từ chối thẳng thừng.

Cô cuộn mình bên chiếc sô pha nhung mềm mại, "Tôi cần đánh một giấc trưa thoải mái để bổ sung giấc ngủ."
Trên thực tế, cô đang lo rằng sự xuất hiện của cô với hắn sẽ biến vụ nổ súng lúc ấy thành một vụ khiêu khích và trả thù, tương tự như việc mờ ám nào đó chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Chà, mặc dù sự thật quả đúng do cô gây ra.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Caius rất phản đối trước lời đề nghị của cô.

Từ sau giấc mơ kia, hắn không dám rời xa cô lấy một bước.
Caius ôm eo cô.

Chóp mũi gần như áp vào mũi cô.

Giọng nói mê hoặc cất lên từng chữ, "Tôi sẽ không rời xa em một giây nào đâu."
Vesper: Anh nói vậy có thích hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai này không? Anh là nhân vật độc ác, boss phản diện của tôi đấy!
Caius lại ôm chặt cô vào lòng rồi xoay người nằm xuống ghế sô pha, để vesper nằm sấp trên người mình, "Em có thể bắt đầu giấc ngủ trưa thoải mái rồi, bé yêu."
Vesper chống hai tay lên lồng ngực hắn, hơi mở to mắt, "Tôi tưởng anh phải dự cuộc họp quan trọng."
"Phe thắng lợi trong cuộc chiến này chẳng cần nói cũng biết..." Caius vuốt ve mái tóc dài kia.

Hừm, hắn càng ngày càng cảm thấy cô gái loài người của mình giống một con mèo Ba Tư trắng lười biềng, "Và tôi sẽ không phí thời gian với họ đâu."
Mỹ nhân gian xảo chớp chớp mắt, "Anh phải rời Rome hả?"
"Là chúng ta..." Caius nói, kèm theo nụ cười yêu chiều trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, "Điểm đến có thể là bất cứ nơi nào em muốn đến.

Nhưng trước tiên tôi sẽ đưa em tới Hy Lạp ở vài ngày."
Hy Lạp đầy nằng giữa mùa hè tháng 8 và khu rừng ẩm ướt lạnh lẽo trong mơ rõ ràng là hai thái cực.
Vesper đang ngồi trên eo hắn.

Cô nhíu mày rồi đưa ra một suy đoán táo bạo, "Anh có phải là người Hy Lạp cổ đại không?"
"Cục cưng à, lúc tôi ra đời vẫn chưa có Hy Lạp, nơi được xưng khởi nguồn của nền văn minh phương Tây đâu." Caius vui vẻ nói.
Vesper trừng mắt khiếp sợ.

Nền văn minh Hy Lạp cổ đại khởi đầu từ 800 năm trước Công Nguyên, mà hắn còn sinh ra trước đó nữa, "Anh đã sống hơn 2800 năm?"
"Tôi nói rồi, so với tuổi của tôi, em vẫn quá nhỏ để được coi là trẻ con." Caius bóp cằm cô hôn một nụ hôn.

Sự mềm mại làm hắn vui sướng, "Tôi sinh ra ở hòn đảo nhỏ trên biển Aegean, chắc em sẽ thích phong cảnh tươi đẹp ven đường bờ biển của nó cho mà xem."
Vesper đang định nói gì đó thì bất ngờ bị một nguồn năng lực mạnh mẽ lôi khỏi Caius.
Một người đàn ông mặc tây trang đen cầu kì bó hai tay cô ra sau lưng, kiên quyết khống chế cô.
"Nhìn xem tôi vừa tìm thấy gì này?" Giọng gã ta mang vẻ tâm cơ quỷ quyệt, "Thật ngạc nhiên khi đứa em trai khét tiếng của tôi lại yêu một mỹ nhân loài người đấy."
Vesper có thể trông thấy dáng dấp tuấn tú của gã ta.

Làn da trắng nõn nà và hư ảo làm nổi bật mái tóc đen nhánh.

Đôi mắt đỏ như máu có một lớp màng mơ hồ.
- - "Phong cảnh đẹp ven bờ biển?" Aro nhìn Caius cười xấu xa.
Cái cau mày của Vesper vì cơn đau ở cổ tay đã khiến cơn giận bùng lên trong Caius.
Hắn lao tới và tấn công với lực mạnh bất ngờ buộc Aro phải nhanh chóng rút lui.

Cô gái loài người xinh đẹp trở lại vòng tay ma cà rồng tóc vàng.
Caius nhe nanh, nói giọng trầm thấp, lộ ra hơi thở nguy hiểm giống như dã thú gầm thét, "Tránh xa cô ấy ra - ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui