Edit: Mei A Mei
In society, women are referred to as " the fairer sex"...!But in the wild, the female species be far more ferocious than their male terparts.
Defending the is both oldest and stro instinct.
And sometimes it also be the most gratifying.
Trong xã hội, phụ nữ bị coi là quần thể yếu thế hơn.
Nhưng trong tự nhiên, các loài cái có thể hung ác gấp trăm lần so với các loài đực.
Bảo vệ loài vừa là bản năng lâu đời nhất, vừa là bản năng mạnh mẽ nhất.
Và đôi khi nó cũng là cách khiến người ta hài lòng nhất.
London, số 221B phố Baker
Vesper hắng giọng, dịu dàng nói với ông trùm tội phạm bên kia đầu dây, "Anh khoái đùa thật.
Em thích rủ lòng thương bao giờ.
Huống chi NATO có lỗi gì đâu.
Sao anh lại muốn kích nổ vũ khí hạt nhân khi anh không vui chứ.
Điều này thực sự rất thô lỗ."
"Tôi là chuyên gia phạm tội, cưng ạ..." Tiếng Moriarty lôi cuốn dễ nghe, còn thêm chút giọng Ai-len, "Tôi không hề mệt trong trò chơi giữa em và tôi.
Nếu em muốn tự thoát ra, thế giới này sẽ phát nổ vì em – "
Giọng hắn vừa ngây thơ lại vừa điên rồ, tựa như đứa trẻ con đang khao khát một viên kẹo kèm theo tội ác thuần túy.
Chỉ cần hỏi nhân vật phản diện đáng sợ nhất thế giới này trông ra sao thì sẽ giống Moriarty, kẻ có thể lẻn qua hai đội MI6 và lệnh cho một vài tên sát thủ hàng đầu chĩa ống nhắm vào đầu cô.
Mà ngoại trừ cái tên Moriarty, cả hệ thống cơ quan tình báo liên bang Anh hoàn toàn chẳng hay biết gì về hắn.
Ý định của hắn, tâm lý của hắn, tội ác hắn thực hiện họ đều không biết.
Ngược lại, đối với hắn, thế giới này không có bí mật.
Trong thế giới của những căn phòng, kẻ có chìa khoá chính là vua.
"Nói thật, anh thực sự không cần phải lo rằng em sẽ rủ lòng thương đâu..." Vesper chân thành đáp, "Hai ngài Sherlock Holmes, cộng thêm anh nữa, đều là những thiên tài thắng nhờ khí chất cùng trí thông minh.
Còn em thì cực kì nông cạn.
Nói đơn giản một chút là – "
Chính Phủ Anh và thám tử tư hơi nheo mắt, nghe Vesper nói giọng ngọt ngào lả lơi, "Em chỉ nhìn mặt thôi."
James Moriarty: "..."
Mycroft Sherlock Holmes: "..."
Sherlock Sherlock Holmes: "..."
Giờ giết cô ta còn kịp không?
Sau vài giây im lặng, giọng Moriarty truyền tới, "...Tốt nhất em nên xin lỗi tôi cùng hai vị Sherlock Holmes kia đi.
Làm ơn hãy chấp nhận lời cảnh cáo thiện chí này nhé, cục cưng."
"Được rồi..." Vesper hờ hững nói, "Em xin lỗi vì sự nông cạn của em.
Dù sao thì đầu năm nay IQ là loại gợi cảm mới mà."
Ba người chỉ thắng được nhờ khí chất:...Sao cô ta không đề cập tới vẻ bề ngoài vậy?
Vesper nhún vai, "Giống như các anh thường xuyên khinh bỉ trí thông minh của em thôi.
Em cũng có quyền bắt bẻ dăm ba đường chân tóc, mặt dài và bụng phệ của đám thiên tài chứ."
Bộ ba khí chất: Đủ rồi! Đừng nói cụ thể như thế!
Sherlock hơi nhìn sang cô.
Khuôn mặt như đá cẩm thạch toát lên phong thái cổ điển.
Anh nhắc nhở Vesper, "Chiều dài hộp sọ tôi là hợp lý, chẳng qua mặt hóp nên mới khiến con cá vàng đầu óc rỗng tuếch như cô hiểu lầm thôi."
Vesper nhếch mép cười giả tạo, "Lý do không tệ.
Ngài vui là được."
Sherlock:...Đừng cản tôi! Tôi muốn giết chết cô ta!
Chính Phủ Anh nhìn chằm chằm vào sườn mặt xuất sắc của cô, cười hoàn hảo như đang đứng tại lễ nhậm chức thủ tướng, "Cô Lynd, thay mặt MI6, tôi cam đoan câu này sẽ khiến cô dính vào một vụ án của thế lực nước ngoài."
Vesper nhún vai phớt lờ, "Ồ, dù sao thì đám đặc công MI6 cũng thường gặp -- ác mộng rụng tóc của đàn ông nước Anh.
Thật đáng buồn."
Mycroft:...Máy bay trực thăng đâu? Lập tức ném cô ta sang Nam Mĩ trồng bông cho tôi!
Còn ở đầu dây bên kia, tên trộm gà Moriarty quyết định bỏ qua chủ đề này.
Ai bảo hắn là cánh mày râu nước Anh cơ chứ.
Chuyện đường chân tóc thưa dần thì lấy đâu ra cái cớ hợp lí để phản bác đây.
Nhói lòng thực sự.
"Hẹn hò lãng mạn đi cưng." Moriarty bỗng hào hứng đề nghị.
Vesper nhíu mày, "Em hy vọng đó là buổi hẹn hò đúng nghĩa và không có sự tham gia của những kẻ khủng bố Algeria."
"Đương nhiên..." Moriarty thân thiện nói, "Bể bơi nhé?".
Truyện Trọng Sinh
Vesper có dự đoán chẳng lành, "Mong rằng không phải nơi anh sát hại cậu bé chân to kia."
"Ôi, cưng à, đôi khi sự thông minh đột xuất của em khiến tôi mừng đấy." Moriarty cất cao giọng khen ngợi, gửi vị trí bể bơi chi tiết vào hòm thư của cô rồi kết thúc cuộc gọi.
Ngay giây sau, chiếc BlackBerry trong tay cô đã chuyển qua tên tóc quăn đen nào đó.
Sherlock, người luôn giữ tư thế tao nhã như một pho tượng hoàn mỹ thời Victoria chợt hô to đầy phấn khích –
"Vụ án giết người.
Tôi rất mong chờ vụ án giết người.
Không còn lí do gì để ngồi ở nhà nữa.
Cuộc sống cuối cùng cũng lấy lại được niềm vui rồi!"
Vesper lẳng lặng liếc thoáng qua Chính Phủ Anh – đưa tôi về phố Downing đi.
Cầu xin ngài đấy.
Thám tử tư thật đáng sợ.
"Đừng có mơ, quý cô chó săn." Giọng nói mê hoặc tuyệt vời của Sherlock vang lên.
Anh ta chống hai tay bên chiếc ghế đơn cô ngồi, khom người rất gần, sau đó nhìn vào mắt cô chăm chú, "Quý cô chó săn, hãy đi chinh phục thế giới cùng tôi.
Tôi sẽ cho cô sự hứng khởi mà cô chưa từng trải qua."
Vesper:...!Cái đồ trai tân đầu tiên của vương quốc Anh, đừng trêu đùa tôi nữa được không!
Mycroft Shelock Holmes vuốt ve cán dù đen bằng tre, "Vụ án này liên quan đến thông tin tuyệt mật.
Xem ra chúng ta nên đưa tên trùm tội phạm về MI6 nói chuyện rồi."
MI6, tức bộ phận quân sự số 6, một cái tên cực kỳ hài hòa với thế giới bên ngoài – "Cục viễn thông chính phủ" hoặc "Văn phòng bộ trưởng thường trực bộ ngoại giao Anh", bề ngoài nhìn không ra "ông tổ" lẫy lừng giới tình báo phương Tây.
Người sáng lập MI6 là Cumming "cha đẻ của tình báo" nổi tiếng người Anh.
Cơ quan mật này cùng với Cục tình báo trung ương Mỹ CIA, Hội đồng an ninh quốc gia Liên Xô cũ KGB và Mossad Israel được mệnh danh là "Tứ đại tổ chức tình báo thế giới".
Người điều hành nó hiện tại là ngài Mycroft Sherlock Holmes, kẻ tự xưng cán bộ hạng chót trong chính phủ Anh.
Anh ta thật dối trá, phải không?
Sherlock mặc thêm một chiếc áo khoác đen, nhìn cao vống lạ thường.
Vesper bất giác liếc sang hai lần, kết quả lại bị Chính Phủ Anh trợn mắt lườm.
Vesper buông tay, "Ai bảo ngài luôn yêu thích đồ ngọt và không nỡ rời khỏi văn phòng để làm một số công việc bên ngoài cơ chứ."
"Cô Lynd, là một cô gái lười biếng điển hình nước Pháp, cô không có quyền coi thường cách sống của tôi." Mycroft cầm chiếc ô đen, nở nụ cười giả tạo.
Giọng nói lạnh lùng đầy uy hiếp.
Tay thám tử tư tóc quăn nhanh chân bước xuống cầu thang, "Lặng yên đi.
Hai người kéo tụt IQ cả con phố luôn rồi."
Chính Phủ Anh và Vesper từ tốn theo sau anh ta.
Cô nàng tóc đen hỏi, "Tài hùng biện của anh ta lúc nào cũng xuất sắc vậy sao?"
"Hôm nay còn đỡ." Thủ lĩnh đặc công mặc bộ đồ ba lớp chân thành nói.
Vesper nhìn bóng dáng lôi cuốn của thám tử tư, "Thật khó tưởng tượng làm thế nào anh ta vẫn sống sót đến tận bây giờ mà không bị đánh chết nhỉ."
"Động cái đầu dưa quắt rỗng ruột của cô đi..." Sherlock quay lại nhìn cô.
Giọng nói trầm ấm đặc biệt bình tĩnh, không chút khoe khoang, "E rằng trên thế giới này chẳng con cá vàng ngu ngốc nào có thể đánh bại tôi bằng năng lực chiến đấu đâu."
Vesper cười trừ, vỗ tay mấy cái, "Vậy anh giỏi ghê, chắc muốn được khen lắm chứ gì."
Thám tử tư: "...Cô xứng đáng đi Nam Mỹ trồng bông."
"Tôi nói lần cuối – hai anh chị, im ngay!" Thủ lĩnh đặc công MI6 đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống hai người, "Có cần gửi hai anh chị đến trường mẫu giáo Montessori nơi công nương Diana từng dạy không?"
Vesper: "So với Nam Mỹ, tôi chọn Montessori."
Sherlock: "Đồng ý kiến.
So với trại cai nghiện, em chọn Montessori."
Chính Phủ Anh: "...Tôi chọn tiễn hai đứa đần độn đi gặp Chúa."
Sherlock và Vesper nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, "Boss kiêm anh trai anh chắc mắc chứng rối loạn về thể chất tinh thần do nội tiết tố thay đổi, gọi là thời kỳ mãn kinh ở nam giới."
"Thảo nào bụng phình thế."
"Chứ còn gì nữa."
Mycroft mỉm cười, tỏ vẻ điềm tĩnh khôn ngoan, "Xem ra một đứa thì vào Đông Âu ở.
Làm gián điệp trong vòng nửa năm vô cùng hợp với hai anh chị."
Sherlock lặng thinh.
Vesper nháy mắt mấy cái với anh ta, "Xác suất sinh tồn là bao nhiêu vậy?"
"Cao hơn việc đến gặp Chúa trực tiếp." Chính Phủ Anh ân cần đáp lại.
Bấy giờ Vesper cảm thấy cuộc sống rất u ám, "Hiện tại tôi ôm đùi ngài xin tha, còn kịp không?"
Mycroft cầm ô đen, mỉm cười đi lướt qua bộ đôi hùng biện, bước vào chiếc xe con chống đạn màu đen.
Vesper mở cánh cửa khác định bước lên thì bị thám tử tư tranh qua ngồi xuống trước.
Trên hàng ghế sau rộng rãi, Vesper và hai vị Sherlock Holmes ngồi cạnh nhau.
Ngài Sherlock thì ngồi giữa với vẻ mặt điềm tĩnh.
"...Ngài thám tử, tôi tưởng ngài có thể nhìn ra ngay tôi đang theo đuổi anh trai ngài chứ.
Hình như ngài gây rối không đúng lúc rồi.
Xin lỗi nhé.
Tôi chẳng có hứng ở chung ba người đâu." Vesper nhìn anh chân thành, nói nhỏ.
Sherlock nhíu mày, "Chúa ơi, đồ đầu dưa quắt mọc đầy cỏ dại.
Anh ta thậm chí đã bước vào thời kỳ mãn kinh nam."
Vesper lập tức bịt miệng anh, "Im ngay đi.
Tôi không muốn sang Đông Âu làm gián điệp rồi chết tha hương nơi xứ lạ đâu."
Sherlock thông thạo võ nghệ dễ dàng giữ lấy cổ tay cô.
Cặp mắt lục như ngọc nhìn cô chằm chằm, "...Ở chung ba người là đề nghị hay đấy."
Chính Phủ Anh: Excuse me? Ai đồng ý?
- ------------------------
Mei: Dạo này ngụp hơi lâu, xin lỗi cả nhà nhé:*} Tình hình là tui edit gần xong thế giới này rồi, cả nhà muốn thứ 2 tuần sau ra hết một thể hay mỗi ngày ra một chương?:>>.