Edit: Mei A Mei
Evil is uacular and always human. And shares our bed... as at our table.
Ác quỷ thường chỉ là những con người phàm tục và không dễ thấy. Chúng ngủ cùng giường với ta, ăn cùng bàn với ta.
Ngoài phòng thẩm vấn, Mycroft Sherlock Holmes cau mày một lúc như đang nhìn liên bang Anh rời khỏi Liên minh châu Âu EU.
Chính phủ Anh hình người sống năm 2008 vẫn chưa hề biết rằng mấy năm nữa Chủ nghĩa châu Âu của Đảng bảo thủ Anh sẽ nhanh chóng lên men, và cuối cùng thì thông qua cuộc trưng cầu dân ý một cách ngoạn mục. Đến lúc đó, chỉ sợ anh ta sẽ rất bận rộn.
Sherlock khoanh tay, dáng người dong dỏng lộ rõ đường cong gầy mà quyến rũ. Anh ta nhìn cảnh tượng đằng sau tấm kính, "Em sẽ đưa quý cô chó săn ra ngoài."
Mycroft cau mày liếc mắt nhìn Sherlock rồi nhanh chóng lệnh cho hai đặc vụ át chủ bài sau lưng ngăn anh ta lại.
Đó không phải là một chuyện dễ dàng. Ngay cả anh hùng chiến đấu, đặc vụ Moran, người từng phục vụ ở Trung Đông, cũng chỉ có thể ngăn bước chân Sherlock, dưới tình hình vị thám tử tư sẽ vô tình gây ra tranh chấp.
Không có gì đáng ngạc nhiên, kẻ phản xã hội tài ba như Sherlock chỉ tổ làm mọi thứ rối rắm hơn thôi.
Mà điều này không phải hướng đi Mycroft mong muốn.
Đúng vậy, mong muốn. Chính Phủ Anh vốn có tính tự chủ cực cao, đồng thời thích kiểm soát mọi chuyện.
Việc anh phải làm bây giờ ngoài lấy mã thì còn thêm một nhiệm vụ mới - tống khứ Moriarty vào nhà tù tối cao để hắn không bao giờ quấy rối Vesper nữa.
Sherlock liếc người đặc vụ da trắng và cao lớn trước mặt, sau đó nhìn Mycroft, lạnh lùng nói, "Anh tưởng rằng tên đặc vụ đóng quân ở Kabul mang quân hàm đại tá này có thể ngăn cản em sao?"
"Sao ngài biết tôi đóng quân ở Kabul?" Đặc vụ chủ lực của MI6 rất ngạc nhiên.
"Tôi còn biết anh từng học tại đại học Eton và đại học Oxford. Anh sở hữu nền tảng tốt. Cha anh là một nghệ sĩ nhạc Jazz cổ điển." Ánh mắt hệt tia Gamma của Sherlock nhìn lướt qua anh ta, như thể có vô số cụm từ bay lơ lửng trên không khí khiến anh đưa ra kết luận ngay lập tức, "Cao thủ đánh bài, đồng thời cũng là tay thiện xạ. Cặn thuốc súng trong ngón tay anh chứng minh rằng hai ngày trước anh đã tiếp xúc với một khẩu súng bắn tỉa. Tôi đoán là Barrett M82A1."
Đặc vụ Moran nhìn Sherlock đầy khiếp sợ, cơ hồ ai gặp anh cũng như nhìn thấy ma.
Mycroft Sherlock Holmes không định để Sherlock tiếp tục màn trình diễn nữa. Nhưng anh cũng chẳng muốn xông vào phòng thẩm vấn xách Vesper ra, bởi nó sẽ làm mất đi sự khiêm tốn của anh.
Rõ ràng, nhân vật chính diện của chúng ta vẫn kiêu ngạo như thế.
Sherlock sốt ruột nhìn anh. Còn Chính Phủ Anh thì phân phó đặc vụ thần bài, "Sébastien, mời Vesper ra ngoài."
Vâng, để duy trì vị thế thống trị, thủ lĩnh MI6 bắt đầu chỉ thị tay sai đưa Vesper, người có vẻ như đang tán tỉnh, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Mycroft Sherlock Holmes đứng sau bức tường kính quan sát bên trong. Ánh sáng lạnh lẽo từ ngọn đèn dệt trắng hắt vào anh, toát lên một khí chất bất khả chiến bại.
Anh không cho phép cảm xúc mình chệch hướng. Những thứ đó chỉ được tồn tại miễn là chúng không ảnh hưởng đến sự tự chủ của anh. Lúc này, anh đang thuyết phục bản thân rằng -
Anh khó chịu với cảnh tượng thân mật kia chỉ bởi vì Moriarty là một tên trùm tội phạm, chứ không vì đàng gái là Vesper Lynd.
Nhìn xem, đôi khi Chính Phủ Anh rất giỏi tự lừa dối mình.
Sherlock cười mỉa, "Sự tự chủ mà anh hằng hãnh diện hình như dễ bị tổn thương trước mặt cô ấy nhỉ."
Mycroft Sherlock Holmes có thể cưỡng lại sức cám dỗ từ đồ ngọt, nhưng chắc anh sẽ chẳng cưỡng lại được cô nàng nước Pháp Vesper Lynd. Cô trí mạng hơn cả đồ ngọt, cực kì giỏi làm mềm xương đàn ông.
"Chuyện này không liên quan gì đến chú đâu, Charlie ạ." Chính Phủ Anh mỉm cười, hời hợt và giả dối.
Thám tử tư khinh bỉ nhìn anh, "Đừng gọi em là Charlie, Mike."
Một đặc vụ khác đứng sau Mycroft Holmes chưa kịp rút lui:... Tôi không muốn chứng kiến cảnh boss cãi tay đôi với em trai mình đâu. Đứng ngoài quan sát quá nguy hiểm, trả đũa chết người đấy!
Tại phòng thẩm vấn, Vesper đang nhìn đặc công tình báo đột nhiên bước vào. Cô nhớ rõ chàng thanh niên đẹp trai này, là một trong những đặc vụ từng thẩm vấn Moriarty.
Sở dĩ cô ấn tượng là do sau khi cáu kỉnh vì bị Moriarty từ chối hợp tác, anh ta đã mất kiểm soát và có cuộc ẩu đả ngắn với hắn. May thay, một đặc vụ khác đã kịp thời ngăn cản.
Moriarty uể oải nhìn anh ta, "Coi thằng nhóc đó kìa, đứng về phe chính nghĩa khiến gã cáu kỉnh và đần độn như vậy đấy."
Vesper chỉ muốn trợn mắt, mấy tên ác ôn này lúc nào cũng mở mồm móc mỉa.
Đặc vụ Moran thở dài nhẹ nhõm, hơi cúi đầu chào Vesper, "Ngài Sherlock Holmes kêu cô rời khỏi phòng thẩm vấn."
Moriarty nhíu mày, "Nhà Sherlock Holmes luôn làm người ta ghét."
Vesper buông tay, "Anh cũng tốt hơn bao nhiêu đâu."
Moriarty nhếch mép, thì thầm vào tai cô đe dọa, "Nếu em rời khỏi căn phòng xám xịt này, tôi sẽ cho nổ tung Afghanistan."
Vesper: Cứ nổ nổ nổ! Sao lúc nào nhân vật phản diện cũng táo bạo như vậy chứ!
Cô nhìn Napoléon giới tội phạm trước mặt. Đôi mắt nâu thẫm của hắn ẩn chứa bóng đen đầy sát khí. Rõ ràng trước khi bước vào căn phòng thẩm vấn hắn đã bị lục soát hết mọi công cụ liên lạc. Ngoại trừ bộ vest lịch lãm thì hắn không có vũ khí và phương tiện liên lạc gì.
Nhưng bấy giờ thái độ làm chủ tất cả đó lại khiến Vesper chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô hắng giọng, "Em không thể ở đây mãi được. Nơi này là MI6 chứ không phải căn hộ cao cấp của em tại Westminster."
"Nhắc đến căn hộ ấy -" Moriarty cười hút hồn, "Tôi vô cùng thích cái ôm kia."
Vesper nhún vai, "Với em thì ngược lại. Em muốn quên đi hẳn trải nghiệm khủng khiếp khi bị một vài tên sát thủ hàng đầu nhắm khẩu súng bắn tỉa vào tim."
Moriarty liếc qua chàng đặc công trẻ tuổi rồi nhướng mày nhìn Vesper. Cặp mắt màu caramel xinh đẹp đầy đểu cáng, "Cục cưng, em muốn vui vẻ chút không?"
Vesper bất giác hít một hơi, "-- Ở đây ư?"
"Tất nhiên, cưng à..." Ông trùm tội phạm lấy ra chiếc BlackBerry đáng lẽ không nên có từ túi áo, "Chẳng có gì trên đời thể hiện tài năng của tôi tốt hơn là làm điều ác trước mặt MI6."
Mycroft trong phòng quan sát lập tức giận tái mặt. Anh gọi đặc vụ Moran tại phòng thẩm vấn thông qua máy liên lạc siêu nhỏ nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào như mong đợi.
Cùng lúc đó, căn phòng thẩm vấn bất khả xâm phạm bị khóa ngay tức thì, chặn tất cả các đặc vụ MI6 ra khỏi cửa.
Tiếng chuông báo động bỗng vang lên. Âm thanh ồn ào chói tai vọng khắp MI6. Ánh đèn nhấp nháy như một đứa trẻ nghịch ngợm đang bật công tắc để mua vui.
- - Hệ thống an ninh của MI6 nằm ngoài tầm kiểm soát.
Vesper nhìn về phía đặc vụ Moran, kết quả phát hiện anh ta lùi lại một bước và cúi đầu xuống, nét mặt mang sự kính sợ không thể che giấu dành cho Moriarty.
Napoléon giới tội phạm ngoảnh đầu lại, "Cục cưng, làm quen chút nhé. Vị đặc vụ xuất sắc tên Sébastien Moran đây là một trong bốn sát thủ hàng đầu."
"Sébastien Moran?" Vesper sẵng giọng.
Tay thiện xạ hàng đầu quân đội Anh ở tập truyện trinh thám Sherlock Holmes, tâm phúc của giáo sư James Moriarty, được mệnh danh là "kẻ nguy hiểm thứ hai London"?
Chẳng phải chính phủ Anh hình người rất không đáng tin cậy sao? Gián điệp người ta đang ẩn nấp hết trong sân nhà anh đấy!
Vesper thở chậm lại và hướng ánh mắt về chiếc BlackBerry trên tay Moriarty, "Đại tá Moran đã lợi dụng cuộc ẩu đả ba mươi phút trước để nhét nó vào túi âu phục anh?"
"Chà..." Moriarty nhún vai, "Điều này thực sự quá thú vị. Một đám đặc vụ từ cơ quan tình báo vây quanh em, cuối cùng thì bị em trêu chọc như người mù."
Vesper mím môi dưới, "Anh định làm gì?"
Cặp mắt màu caramel xinh đẹp của Moriarty thoáng vẻ quỷ quyệt. Hắn nói bằng giọng hào hứng, "Một vụ án thế kỷ chấn động cả London thì sao nhỉ?"
Vesper giật giật khóe môi, "Anh đã hack được hệ thống an ninh MI6. Điều này đủ để cho cả thế giới thấy tài năng phạm tội phi thường của anh rồi."
"Khắp London không chỉ mình MI6 có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất..." Moriarty nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Hắn loay hoay chiếc BlackBerry bằng một tay, sau đó giơ màn hình lên trước mặt cô, "Chọn một cái đi, cục cưng."
Giọng hắn dịu dàng mà mê hoặc. Vesper bất giác nhìn màn hình điện thoại di động. Phía trên hiển thị ba biểu tượng với các vạch chia là tháp London, ngân hàng Anh và nhà tù Bentonville.
Vesper cố nén chút căng thẳng trong lòng. Mẹ kiếp. Hai Sherlock Holmes vẫn chưa thể đột nhập vào căn phòng thẩm vấn khóa chặt này. Tài hùng biện đi đâu mất rồi?
Cô thong thả nói, "Em không thích gây ra hỗn loạn, Jim ạ."
Moriarty mỉm cười nhìn cô nàng tóc đen của hắn, nhẹ nhàng nói: "Cưng ơi, nếu em không chọn một cái thì tôi sẽ để hệ thống an ninh bọn họ mất đồng bộ, đồng thời gây nên vụ nổ nào đó."
...what-the-fuck! Tại sao anh không phụ trách nhân vật phản diện của anh, kéo cô xuống nước làm gì.
"Không thương lượng được?"
"yeap."
"..."
Vậy tại sao một công dân liên bang Anh mẫu mực, thư ký thường trực Bộ tài chính như cô lại liên quan đến cuộc xâm lược Tháp London và vụ đánh bom ngân hàng Anh!
Moriarty nhìn vào cặp mắt đen thẫm kia, "Cưng à, tôi sẽ không cho em đứng về phe công lý. Em là người đẹp xảo trá của riêng mình tôi thôi."
Moriarty bóp cằm cô, in lên môi cô một nụ hôn rồi vui vẻ nói -
"Dù sao thì trò hay cũng sắp diễn ra."