Đêm Giáng Sinh ngày 24 tháng 12
Không khí Nô-en tràn ngập khắp thành thị London.
Đường phố đã sáng đèn từ lâu.
Đâu đâu cũng thấy hai đứa trẻ nhỏ kéo chiếc pào Giáng Sinh được làm bằng bìa cứng, hệt như một viên kẹo cực kì lớn.
Mỗi đứa kéo một đầu.
Tiếng nổ nhỏ khi vỡ ống giấy nghe hào hứng mà vui tai.
Cây thông Nô-en ở quảng trường Trafalgar rực rỡ ánh đèn đủ màu.
Mùi bánh thịt băm như phảng phất trên đường phố London.
Lũ trẻ đang bận rộn để lại một chiếc bánh bạc hà và rượu mạnh dành cho ông già Nô-en trước cửa nhà.
Chúng cũng không quên chuẩn bị chút cà rốt cho lũ tuần lộc của ông già Nô-en.
Trong quán bar hầm trú ẩn cũ kỹ nằm ngay dưới con phố nhộn nhịp, vô số thân tín cùng thuộc hạ của giáo sư Moriarty đều lo làm đúng bổn phận.
Đồng thời không ai dám bén mảng đến khu phòng nghỉ tư nhân ở nơi sâu nhất tại câu lạc bộ.
Moriarty ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn đọc sách bằng gỗ trinh nam dày.
Nỗi đau buồn khó lí giải như đang bủa vây lấy hắn, nhưng lại càng toát lên vẻ ngoan độc, y hệt một tội nhân bị các vị thần ném xuống địa ngục, rơi vào bóng tối vô tận.
Mà cô gái hẳn đã từng cứu được hắn, mang đến ánh sáng lờ mờ cho hắn đã rơi xuống Đại Tây Dương vài giờ trước đó.
Nhìn cô nàng ngốc nghếch này xem.
Cô lại tự chọn trò khôi hài ngu xuẩn ấy để rút lui.
Lẽ nào cô nghĩ hắn sẽ buồn và hối hận sao?
Đừng có mơ.
Hắn sẽ không đâu.
Hắn đã trở thành kẻ thủ ác được săn lùng nhiều nhất trên thế giới.
Mọi thứ đều phải thành kính quỳ gối dưới chân hắn.
Làm sao hắn có thể quan tâm tới một đứa ngốc vừa mất xác dưới Đại Tây Dương!
Hắn là Moriarty!
Mọi thứ trên thế giới này đều là công cụ chơi đùa để hắn làm ảo thuật giết thời gian.
Ả Vesper Lynd đần độn đó còn chẳng được coi là công cụ nữa!
Cô ta ngu xuẩn! Ngốc nghếch! Nhu nhược! Thô lỗ! Tự kiêu! Chết không có gì đáng tiếc!
Hắn cứ tưởng cô rất đặc biệt, kết quả thì sao?
Cô từ bỏ cơ hội sống của mình chỉ vì thứ gọi là tình cảm, giống như đám người tầm thường không có não kia?
Không! Cô không hề thú vị chút nào! Thậm chí còn chẳng bằng đám người yếu hèn tầm thường đó nữa!
Hắn vẫn suy nghĩ chuyện này để làm gì? Dù sao cô cũng chết rồi, hoàn toàn không đáng để hắn tốn thời gian nghĩ ngợi.
Không, không.
Cả hắn và nhân viên tìm kiếm cứu nạn của MI6 đều chưa tìm thấy cô, đúng chứ?
Xác thằng Moran chết tiệt đó đã được vớt lên bờ vài tiếng trước.
Điều này có nghĩa là Vesper may mắn được cứu?
Chúa ơi, hắn đang nghĩ gì vậy! Chắc hắn bị điên rồi!
Lúc ấy chiếc trực thăng cách mặt biển hơn vài trăm feet.
Cơ thể Vesper hoàn toàn không chịu được lực lớn khi va chạm với mặt nước.
Chắc chắn cô đã chết.
Hắn chờ mong cái gì? Hắn điên mất rồi.
Moriarty, đừng nghĩ nữa! Ai cũng sẽ chết cả thôi!
"Cốc cốc -" Có vài tiếng gõ bên ngoài cánh cửa dày cũ kỹ tối tăm.
Giọng Moriarty như thường ngày, dịu dàng mà lạnh lùng đáp "Mời vào", nhưng niềm mong đợi và lo lắng bỗng dâng lên trong lòng hắn lại đang đấu tranh với sự mâu thuẫn.
Người đàn ông tóc vàng e ngại đứng ngoài cửa, "Thưa giáo sư, vẫn chưa phát hiện ra chút tung tích nào của Vesper Lynd.
Ngài có từ bỏ việc tìm kiếm cứu hộ không?"
Moriarty rũ mi.
Từ bỏ ư? Dĩ nhiên nên từ bỏ.
Làm sao có ai sống được dưới tình huống như vậy chứ? Hắn nên vội vàng xử lý những cuộc tham vấn tội phạm mà đảng tự do đã giành giật với giá đắt, thay vì dồn hết sức lực để tìm một ả đàn bà ngu ngốc đã chết.
Dù sao thì đây cũng là lựa chọn của cô, trách ai chứ, chẳng lẽ vẫn ảo tưởng hắn sẽ áy náy?
Đừng mơ.
Hắn là Moriarty, hoàng đế tội phạm quyền lực nhất Châu Âu, sao có thể mù quáng trước tình cảm ngu muội đó được.
Nhưng hắn đang nói gì vậy?
Moriarty nghe giọng mình điên cuồng và bi thương, "Nếu không thể tìm Vesper về thì cậu cứ nuôi chó hoang cùng Sébastien Moran, hoặc bị trói vào thuốc nổ ném sang Trung Đông đi."
Chúa ơi, hắn điên thật rồi.
Hắn đã đánh mất nơi yên nghỉ của tâm hồn, trở nên hèn yếu ngu ngốc.
Thậm chí hắn cũng không muốn biết sự thật.
Hắn tình nguyện bị lừa gạt.
Người đàn ông tóc vàng cúi đâu rời đi trong sợ hãi vì ngại sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ giáo sư Moriarty.
Căn phòng lại quay về yên tĩnh.
Moriarty vuốt ve chiếc ghim cáo bạc trên tay.
Cô từng rất thích thứ này.
Niềm đau xót và điên cuồng lộ rõ dưới đôi mắt nâu điềm tĩnh thường ngày -
"Ý nghĩa của tất cả những năm qua là chờ đợi vài ngày ngắn ngủi này; cuộc sống lâu dài trong tương lai sẽ là để hồi tưởng khoảnh khắc thời gian này."
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Chỉ cách cung điện Buckingham và phố Downing vài phút đi xe, ở số 10 phố Boulevrad, một vài quý ông người Anh đang ngồi xem báo đọc sách trong câu lạc bộ Diogenes được trang hoàng lộng lẫy.
Còn trên tầng hai, khu riêng của Sherlock Holmes, vô số đốm sáng vuông hắt vào văn phòng mờ tối mang theo cảm giác đè nén bức bối.
Mycroft vẫn im lặng.
Một bàn cờ được bày ra trước mặt anh.
Anh bình tĩnh chơi cờ một mình.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, bầu không khí như nặng trĩu tịch mịch.
Mycroft nhếch môi, nét mặt điềm tĩnh không thể hiện cảm xúc nào khác.
- - "Thưa ngài, tôi đã nhận phải nhiều hơn một lời ám chỉ về mối quan hệ bất chính.
Và trông ngài bây giờ quá giống kẻ quấy rối cấp cao."
Anh bỗng ngẩng đầu, đập vào mắt vẫn là một khoảng không chết chóc.
Mycroft muốn xua đi giọng nói đó ra khỏi đầu mình, nhưng nó lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Giữa bầu trời cao hàng trăm feet, cô bị treo lơ lửng trên chiếc trực thăng.
Gió thổi tung mái tóc đen dài của cô.
Cơn cuồng phong dữ dội và lực kéo khiến khóe mắt cô nhòe lệ.
Còn anh lại bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn cô rơi xuống dưới rồi bị nhấn chìm bởi những cơn sóng xô bờ vùng Đại Tây Dương.
Rốt cuộc anh đã làm gì?
Chính anh là người đã kéo cô gái ngây thơ này vào cuộc hành trình chết chóc.
Tại sao anh lại ép cô trở thành gián điệp hai mang? Rõ ràng cô có thể tiến hành mật lệnh bốc hơi, sống bình an hạnh phúc ở bất kỳ nơi nào trên thế giới.
Hay tại sao anh không kịp thời giải quyết kẻ nguy hiểm Moran, sử dụng nó như công cụ chống lại Moriarty?
Hoặc chí ít - nếu lúc ấy anh mời cô đi chơi lễ Giáng Sinh thì chẳng phải Vesper Lynd đã không ngồi chiếc trực thăng đó sao?
Dưới nét mặt bình tĩnh, trái tim Mycroft như bị một cơn đau tàn nhẫn nghiền ép, từng chút từng chút xâm chiếm mọi suy nghĩ của anh.
"Đinh -"
Chiếc Blackberry trên bàn tiếp khách rung lên bần bật.
Mycroft đưa mắt nhìn nó.
Cảm giác sợ hãi thoáng qua khiến anh không dám trả lời.
Chúa ơi, sợ hãi sao?
Anh là quan chức cấp cao quan trọng nhất trong chính phủ, là người kiểm soát quy tắc hoạt động khắp đất nước, vậy mà bấy giờ lại sợ hãi vì một cô gái trẻ.
Cuối cùng Mycoft bước đến khu tiếp khách và ủ rũ trả lời điện thoại.
"Boss, không thu hoạch được gì." Đặc vụ MI6 dè dặt nói.
Giọng Mycroft bình tĩnh, "Chẳng ai mất hút thế đâu."
Anh hoàn toàn phớt lờ điều kiện khách quan là vùng biển quá rộng và mực nước biển khó xác định.
Môi trường biển nơi Vesper gặp nạn cực kì kém, khả năng cao cô đã bị bão cuốn trôi.
Nhưng một khi bị xoáy nước cuốn vào đáy biển rồi trôi theo dòng chảy dưới đáy biển thì dù có thế nào nhân viên tìm kiếm cứu nạn cũng không thể lần thấy dấu vết của cô.
Giờ phút này, anh như mất hết lý trí cùng sự quyết đoán.
Vị đặc vụ bên kia đầu dây thoáng do dự, "Vùng nước gần chỗ va chạm có cá mập."
Thái dương Mycroft giật giật.
Giọng nói pha chút điên cuồng.
Anh lặp lại, "Tôi đã bảo - không ai mất hút như vậy cả."
Nghe thủ lĩnh MI6 quát lớn, đối phương lập tức im thin thít, chỉ huy cấp dưới tiếp tục tìm kiếm cứu nạn.
Trong văn phòng u ám, sau khi kết thúc cuộc gọi, anh đứng bên cửa sổ, tay cầm chiếc Blackberry.
Giọng nói ngọt ngào và tán tỉnh kia như vang lên bên tai anh -
"Thế, ban đêm tôi có cần đến văn phòng ngài để...giao dịch gì đó không?"
Dường như nếu thế chiến xảy ra trước mắt Mycroft thì anh cũng vẫn lạnh tanh, thể hiện sự nghiêm nghị và điên cuồng khiến người khác thầm run sợ.
- - "Không thu hoạch được gì."
- - "Vùng nước gần chỗ va chạm có cá mập."
"Rầm --"
Chiếc Blackberry trên tay anh bị đập mạnh lên bàn làm việc.
Quân cờ trên mặt bàn lập tức bay tứ tung, rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nữ trợ lý Anthea nghe thấy tiếng vang bèn vội vã bước vào, do dự mở lời, "...Boss, bộ trưởng Bộ tài chính vừa gọi điện cho ngài để hỏi về tiến độ của kế hoạch tài chính."
Mycroft lạnh lùng cười mỉa, "Kế hoạch tài chính ư? Chặn họng ông ta đi, hoặc quay về Bắc Ai-len trồng khoai tây ngay và luôn."
Anthea lập tức đáp "Vâng", đương định rời khỏi thì lại nghe thấy giọng nói ẩn chứa sức mạnh vô tận của chính phủ Anh hình người, "Ngay bây giờ, liệt Vesper vào danh sách truy nã Châu Âu."
Anthea sững sờ trước những gì mình nghe được, "...Boss?"
Mycroft Sherlock Holmes lạnh lùng, "Cô ta cấu kết với Moriarty, lợi dụng vụ mất tích để trốn tội, lập tức hạ lệnh thông báo cho tất cả các quốc gia Châu Âu và chính phủ địa phương, hễ phát hiện ra thì phải báo ngay MI6, nhưng tuyệt đối không được phép sử dụng bất kỳ hình thức tra tấn nào với cô ta."
- - "Không ai bỗng dưng mất hút cả, chắc chắn Vesper Lynd còn sống trên đời này.".