Tôi Cùng Phe Với Phản Diện


Hannibal Lecter sống tại khu dân cư cao cấp phía bắc với những công viên và không gian xanh tuyệt đẹp, khác xa với Baltimore hỗn loạn chuyên mua bán ma túy xì ke.
Trời đã xế chiều.

Ăn uống no say sau bữa tiệc kiểu Pháp ở khu thương mại, Vesper được phiếu cơm hài hạn dẫn đi mua rất nhiều thứ cần thiết và không cần thiết.
Chúng ta phải tin chắc một điều – Đẹp trai giàu có mới đủ tiêu chuẩn làm nhân vật phản diện.
Các công ty bách hóa cao cấp vào thập niên 50 đã triển khai dịch vụ giao hàng cá nhân.

Tất nhiên, đồ đạc như bàn ghế cùng tủ quần áo sẽ có nhân viên chuyên nghiệp lắp đặt.

Vậy nên Hannibal chỉ cần đưa cô bé tóc vàng trở về nơi ở là được.
Baltimore là thành phố cảng yên tĩnh và rất ít công dân.
Lái xe về phía bắc từ khu trung tâm thương mại Charlies, bạn sẽ không gặp phải những con phố chật hẹp cùng nhiều dãy nhà đông đúc cũ kỹ mà bạn từng bắt gặp trên đường đến trại trẻ mồ côi, mà thay vào đó là phố sá thông thoáng cộng thêm các cơ sở thương mại, giao thông và giải trí cực kì tiện ích.
Hannibal nhẹ nhàng xoay vô lăng quành sang con đường bằng phẳng hơn.
Lúc hắn giận tái mặt, vẻ ngoài tao nhã luôn toát lên hơi thở hiểm ác.

Bấy giờ hắn đang nghiêm túc căn dặn Vesper, "Đừng cùng ai về cô nhi viện St.John quận Tây nhé, Đông Baltimore cũng không nốt, nơi đó rất nguy hiểm."
Quận Tây Baltimore hẳn là nơi an ninh kém nhất nước Mỹ.

Khu vực này thuộc điểm trung chuyển mua bán ma túy của Mỹ, có khá nhiều băng nhóm xã hội đen tụ tập, hở một chút lại đọ súng sống mái với nhau.
Vì phía đông Baltimore là thành phố cổ nên cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ, chẳng hạn như một số cuộc biểu tình hỗn loạn diễn ra và thường xuyên gây xung đột vũ lực với cảnh sát.
Dĩ nhiên, điều này không đồng nghĩa tình hình an ninh ở Baltimore kém cỏi.

Ví dụ như khu dân cư cao cấp phía bắc Baltimore cũng có thể được xếp vào những khu vực an ninh công cộng tốt nhất nước Mỹ.

Vậy nên Hannibal quyết định chọn cơ sở nhập học của Vesper là trường Baltimore Quaker nằm ở khu vực này.
Lúc ăn trưa, Vesper đã nghiêm túc đề nghị hắn nhập học sớm, tốt nhất là vào ngày mai.
Hẳn rồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mà tỏ vẻ nghiêm túc thì trông rất tấu hài.

truyện đam mỹ
Hannibal đậu con xe Đức bên ngoài một ngôi trường nom cực kì khang trang.

Hắn khẽ nhếch mép.

Vết sẹo trên má làm Vesper muốn chọt một cái.
"Thăm trường mới trước khi về nhà nhé?"
Chàng thanh niên tuấn tú chêm thêm, "Đương nhiên, nếu em không thích thì cứ nói, chúng ta sẽ đổi chỗ khác."
Vesper nhìn khuôn viên rộng lớn vẻ khá lâu đời đằng sau ô cửa sổ rồi nói với Hannibal, "Ở đây không tồi đâu."
"Em thích thì mới nói là không tồi." Hannibal rút chìa khóa xe, bế cô bé tóc vàng lên, sau đó bước vào ngôi trường danh giá có lịch sử gần hai trăm năm.
Ngoài các tòa nhà cấp 1, cấp 2 và cấp 3, trường Baltimore Quaker còn trang bị đầy đủ hệ thống cơ sở vật chất, bao gồm cả phòng học âm nhạc, phòng tập khiêu vũ, phòng tập thể dục, phòng đấu vật, sân tennis cùng năm sân vận động hoàn chỉnh.
Trường Quaker 12 khối cực kì nổi tiếng ở Mỹ.
Mặc dù đang kỳ Noen nhưng người phụ trách tuyển sinh tiểu học vẫn đứng đợi ngoài văn phòng.

Cô rất nhiệt tình với Hannibal.

Ông Bruce Sanders, thượng nghị sĩ và là một cựu học sinh, đã đặc biệt gọi điện đến trường hỏi về việc nhập học.

Dĩ nhiên trường Baltimore Quaker sẽ không từ chối.
Dẫu cho độ tuổi nhập học được quy định là sáu, Vesper Lynd bấy giờ thì chỉ mới lên năm.
Người phụ trách là Lynda Jones, một phụ nữ chuyên nghiệp khoảng chừng ba mươi.

Cô sở hữu mái tóc nâu tuyệt đẹp khiến Vesper phải ghen tị.
Có thể thấy cô rất thích Vesper.

Dù sao trừ một số trường hợp đặc biệt, ai lại không thích cô bé tóc vàng đẹp đến ngỡ ngàng cơ chứ.
"Trường Baltimore Quaker đề cao chân lý, bình đẳng và dùng cách thức hòa bình để giải quyết các xung đột.

Khuôn viên trường luôn duy trì bầu không khí khoan dung, tôn trọng và giúp đỡ người khác..." Lynda Jones mỉm cười với Hannibal Lecter, "Nếu ngài xem xét tương lai của Vesper xa hơn thì trong những năm gần đây, điểm SAT trung bình toàn trường chúng tôi cao hơn 400 điểm so với điểm trung bình toàn quốc và 16% học sinh tốt nghiệp đạt kết quả xuất sắc tại Cuộc thi Học bổng danh dự Quốc gia hằng năm, bao gồm đại học Harvard, Yale, Pennsylvania, Princeton cùng các trường danh tiếng khác.

Tỷ lệ nhập học là 22%."
Năm 1953, Ivy Leage vẫn chưa xuất hiện, bằng không thì cô Jones đã giải thích tốc độ leo dốc cho Vesper năm tuổi.
Vesper chớp chớp mắt.

Người Mỹ thực sự nghĩ tới việc gia nhập một ngôi trường danh giá và bước chân vào phố Wall để đạt đến đỉnh cao cuộc đời ngay từ khi mới lọt lòng...
Dường như Hannibal lúc nào cũng giữ thái độ hòa nhã lịch thiệp.

Hắn nhìn cô bé tóc quăn vàng tựa thác nước rồi xoa đầu cô, "Em thích nơi này không?"
Vesper trịnh trọng gật gù, "Sân tennis đẹp lắm ạ."
Cô Jones, người vừa giới thiệu một loạt về khẩu hiệu trường, bầu không khí học tập, SAT, các cuộc thi danh dự và tỷ lệ nhập học vào những ngôi trường nức tiếng:...Bối rối ghê.
Hannibal cười nịnh rồi gật đầu với người phụ trách, "Sau khi kỳ nghỉ Nô-en kết thúc, tôi sẽ đến làm hồ sơ nhập học cho Vesper."
Trước lúc nắm tay Hannibal rời đi, Vesper vẫn không quên chào tạm biệt cô Jones, tiện thể bày tỏ lòng chân thành, "Mái tóc xù của cô thật sự quyến rũ lắm, thưa cô."
Lời khen mà cô dành cho Jones khiến Hannibal khẽ cau mày, nhưng rất nhanh hắn đã dằn cơn khó chịu mơ hồ này xuống đáy lòng.
Còn cô Jones thì mừng rỡ bởi dẫu sao cũng được một bé gái năm tuổi khen hết lời, ai mà không vui chứ, "Em sẽ gặp bạn thân nhất cuộc đời cùng nhiều người bạn đồng trang lứa khác, Vesper."
Vesper vung vẩy tay chàng thanh niên điển trai, giọng ngọng líu ngọng lô, "Em đã gặp rồi, là Hannibal ạ."
Ngài Lecter trẻ tuổi nhướng mày, quay lại hôn lên mu bàn tay cô, "Rất vinh hạnh, thưa tiểu thư Lynd."
Cô Jones cảm thấy, đây chắc chắn là cặp anh em đáng yêu nhất cô từng gặp.

Và dĩ nhiên, cô không hề biết rằng, hai bên một người là bệnh nhân phản xã hội, một người là kẻ lừa tình lão luyện.
Chỗ ở của Hannibal cách trường học mười phút lái xe.

Đây là một căn biệt thự cực kì xinh đẹp, thể hiện rõ lối sống cao sang.

Khu vườn biệt thự được hắn săn sóc cầu kì mà rực rỡ.

Cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn màu đen lúc này đang đóng chặt.
Hannibal đẩy cổng sắt giúp cô.

Đến khu vườn, Vesper bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.

Cô ngẩng đầu nhìn, đóa hoa màu xanh tím nhạt phản chiếu trên những chiếc lá bách hợp mơn mởn toả hương thơm ngây ngất diệu kỳ.
"Là hoa thanh xà..." Hannibal bẻ một cành tặng cô.

Hoa bung cánh đẹp vô cùng, "Em có thể cắm nó vào bình thuỷ tinh ở phòng ăn."
Vesper nhận lấy rồi dắt tay hắn, vẻ mặt hơi uể oải, "Em muốn ngủ trưa."
Không sai, ngủ trưa.

Cơ thể năm tuổi chết tiệt này cứ hở tí lại mệt mỏi muốn ngủ trưa.

Hannibal bế cô bước về phía cửa.

Vesper thuận tiện ngả đầu vào lòng hắn.

Cô cảm giác mắt mình nặng trĩu.
"Cạch --"
Tiếng tra chìa khoá vang lên, Vesper được "rước kiệu" vào tận bên trong.

Đâu đâu cũng gọn gàng ngăn nắp.

Cách bài trí lộng lẫy nhưng không quá xa xỉ làm người ta cảm nhận được gu thẩm mỹ xuất sắc của chủ nhân.
Cả biệt thự khoác lên mình một màu xanh sẫm trang nhã.

Ấn tượng nhất là văn phòng ở tầng hai.

Những cái giá rộng lớn quây xung quanh xếp đầy sách báo thể hiện sự hoành tráng khó nói thành lời.
Bộ sô pha lam nhạt mang phong cách Baroque cổ điển tuyệt đẹp.

Nhưng Hannibal không nán lại lâu mà bế cô bé tóc vàng nũng nịu vào phòng ngủ.
Chiếc giường được mua ở trung tâm thương mại ban trưa phải đến chiều mới giao tới.

Phòng khách cũng chẳng ai dọn nên phòng ngủ của hắn là lựa chọn duy nhất để Vesper chợp mắt.
Cơ thể bé nhỏ nằm trên giường lớn.

Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn không tì vết.

Mái tóc quăn vàng hoe loé lên tia sáng dưới ánh mặt trời, tựa như thiên sứ nhỏ được vẽ trên bức tranh tường ở Vatican.
Hannibal dịu dàng chọt má cô.

Song hắn nghĩ, mềm còn hơn kẹo bông gòn.
Ráng chiều chói loá như muốn làm phiền giấc ngủ của cô.

Hannibal đứng dậy kéo rèm cửa caro đỏ trắng sát đất.

Ánh sáng mờ mờ đủ khiến cô an giấc hơn.
Hannibal không có thói quen ngủ trưa, nhưng vì lo lắng về vấn đề cô từng gặp ác mộng ở trại trẻ mồ côi nên hắn ngả người vào ghế cạnh cửa sổ sát đất đánh một giấc ngắn.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn chợt nghe tiếng cô bé nghẹn ngào, "...Bố ơi...Mẹ ơi...Lina."
Vesper chìm sâu trong ác mộng.

Cảnh tượng trước mắt cô là nước Pháp những năm 50 thế kỷ 20.

Và cô bị kẹt tại hàng ghế sau một chiếc xe hơi.
Người đang ngồi ghế lái và ghế phụ rõ ràng là cha mẹ cô.

Nhưng bọn họ lại mặc đồ theo phong cách Paris thập niên 50.

Cô nhìn sang bên cạnh rồi lập tức bật khóc.

Đó là Lina, em gái song sinh của cô.

Mái tóc vàng ngắn ngủn như mất đi độ bồng bềnh, bị máu tươi nhuộm đen dưới bóng tối, "Lina, Lina."
Cô cố gắng duỗi tay muốn chạm vào Lina nhưng lại bị kẹt cứng trong chiếc xe méo mó biến dạng, không thể di chuyển.
Cô nghẹn ngào ép mình phải nhận ra đây không phải cha mẹ cô và Lina.

Rõ ràng bọn họ là những người Pháp sống cách cô nửa cuộc đời, nhưng khuôn mặt cùng hiện trường vụ tai nạn giống nhau khiến cô gần như sụp đổ.
Vesper khóc nức nở.

Cô bất lực trước cảnh bi kịch tái diễn.

Từng giây trôi qua làm cô chỉ muốn người chết đi là mình.
"Bố ơi --"
"Mẹ ơi --"
Tại sao lại để cô sống lẻ loi
"Lina --"
Đó là đứa em gái cô thương yêu nhất.

Hai người cùng sinh ra, sao không thể cùng chết đi.
"Vesper --"
Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng lo lắng nhưng lại chẳng hề phản ứng chút nào, chỉ cố gắng nắm chặt tay em gái Lina.
"Vesper --"
Cô cảm giác cơ thể như được ai đó ôm lấy, một cái ôm mạnh mẽ mà ấm áp.
"Vesper --"
Cô thấy chiếc xe xa dần.

Cảnh tượng trước mắt lập tức tan biến, chỉ còn lại giọng nói trầm khàn mê hoặc thủ thỉ bên tai, "Vesper, nhìn anh nào."
Cô bé tóc vàng cuối cùng cũng mở mắt ra.

Con ngươi màu lục vốn sáng long lanh hút hồn bấy giờ nhoè đi.

Hốc mắt ửng hồng.

Lông mi dài cong vút ướt đẫm tựa như một chú thỏ vô cùng tội nghiệp.

Hannibal ôm cô vào lòng.

Gương mặt góc cạnh gầy gò cơ hồ cũng dịu dàng hẳn, "Đừng lo, anh đây."
Cô bé tóc vàng gục đầu khóc thút thít, tiếng tuy bé nhưng lại khiến người ta đặc biệt xót xa.
Hannibal nhớ lại cảnh mẹ ru Misha ngủ lúc còn bé.

Hắn đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, khẽ ôm lấy cô nhóc tóc vàng và vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Vesper níu chặt sơ mi hắn, nũng nịu rúc vào ngực hắn.

Thoáng chốc nước mắt đã thấm ướt áo sơ mi.

Giọng cô bé vừa nhỏ nhẹ lại vừa tủi thân, "Hannibal..."
Thiếu niên đẹp trai ôm cô an ủi, tựa như đang vỗ về gia đình quá cố của mình và việc giúp Vesper thoát khỏi bóng ma tâm lý sẽ đưa bản thân hắn rời xa cơn ác mộng suốt nhiều năm.
Hắn cúi đầu nhìn cô bé trong lòng.

Cặp mắt lục xinh đẹp kia ngấn lệ, tủi hổ.

Cô cắn môi kìm lại tiếng uất nghẹn.
Hannibal vuốt ve mặt cô, "Vesper, anh sẽ ở bên cạnh em."
Cô nhóc lại ấm ức dụi khuôn mặt mềm mại vào cổ hắn, buồn bã nói, "...Mọi lúc ư?"
Hannibal áp lòng bàn tay vào má Vesper rồi khẽ nâng mặt cô lên.

Đôi mắt lục của cô bé tóc vàng vẫn nhoè lệ, một đôi mắt cún con khiến người ta mủi lòng.
Tiếng hắn trầm ấm kèm theo giọng Pháp lười biếng mà nguy hiểm, "Nếu em muốn, thì là mãi mãi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui