Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Hà Chân đối với việc Tân Ý Điền xuất ngoại vô cùng khó hiểu. “Hay quá ha, sao cậu lại muốn xuất ngoại? Tính sau này không thèm về luôn sao?”

Hai người ở quán cà phê nhỏ trong Thượng Đại ăn cơm. Tân Ý Điền dùng cái nĩa tơi tơi món mỳ Ý, nói: “Thì xuất ngoại xem thử, nếu có cơ hội thích hợp thì ở lại, không về.”

“Cậu không muốn về nước thiệt sao? Là do Tạ Đắc?”

“Không liên quan anh ta.”

Hà Chân nhìn cô lắc đầu, “Cậu cũng sắp đi rồi, còn nói không liên quan cậu ta. Tớ chỉ có thể nói cậu là chết rồi mà còn cãi bướng!”

Tân Ý Điền lườm cô một cái, “Được rồi, vậy liên quan anh ta, thế này được chưa!”

“Ôi, cậu đừng vừa nhắc tới cậu ta thì sồn sồn lên thế chứ! Xuất ngoại giải sầu thì tớ không ý kiến, nhưng mà cái này là cậu một đi không trở về, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Chết ở nước ngoài chẳng ai biết. Còn nữa, nước ngoài cho dù tốt, cũng không bằng ánh trăng tròn Trung Quốc đâu nha. Tục ngữ nói, ta về ta tắm ao ta, dùng trong dù sạch ao nhà vẫn hơn.”

“Vậy tớ cũng phải có cái ao mới được!” Cô bực mình gào lên, “Được rồi, được rồi, không nói mấy cái này nữa. Nói cậu đi, chuyện nhà cửa sao rồi? Con bé đâu?”

“Chúng tớ ưng ý một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, hơi xa trung tâm một chút, nhưng giao thông công cộng cũng được. Đã thanh toán kỳ đầu tiên, tháng sáu năm sau sẽ trả tiếp. Tớ và Lục Thiếu Phong đều phải đi làm, con bé để mẹ tớ trông, chờ nhà cửa lắp đặt xong xuôi thì đón nó về.”

Tân Ý Điền nhìn cô cười, “Ngưỡng mộ cậu quá, chồng có rồi, con gái có rồi, nhà cũng có luôn. Một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ, thật tốt!”

Hà Chân vỗ vỗ đầu cô, nói tiếp: “Tốt cái gì, trong cái khổ tìm cái vui mà thôi. Mỗi tháng tiền nhà ép tớ thở không nổi nữa nè. Hai mươi năm, đến khi trả góp xong đầu tớ cũng bạc trắng cả rồi. Lục Thiếu Phong quen xài tiền như nước, lúc nào cũng làm tớ giận chết đi sống lại. Còn con bé, dù sao cũng phải cho nó ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, chăm sóc tốt nhất, học trường giỏi nhất. Tớ hận không thể làm một tệ biến thành hai.”

Tân Ý Điền nháy mắt nói: “Oán giận cái gì, dù sao cũng là cậu cam tâm tình nguyện.”

Hà Chân hớn hở cười ha ha, “Điều này cũng đúng.” Một lát sau lại hỏi, “Cậu phải đi thật sao? Khi nào bay?”

“Cuối tuần sau. Ngày đó cậu phải đi dạy, không cần đến tiễn tớ đâu. Bữa cơm hôm nay coi như tiệc chia tay của chúng ta đi. Cậu cũng biết tính tớ rồi, thích tụ tập không thích phân tán.”

“Vậy cậu còn muốn đi!” Hà Chân nhịn không được oán giận, “Sau này muốn gặp cậu một lần cũng khó. Như câu nói của Đỗ Phủ: Người đời không gặp nhau, chuyển động như sao Sâm với sao Thương.”

“Cậu đừng đa cảm quá, cũng không phải sinh ly tử biệt. Chỉ là xuất ngoại thôi, làm như là chuyện gì ấy.”

“Con gái con đứa, chỉ có một mình, đến cái nơi xa như thế, lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao? Càng nghĩ càng lo.” Nói rồi lại nói, hai mắt Hà Chân dần đỏ lên.

“Được rồi, Mẹ tớ còn chưa được đa sầu đa cảm như vậy.”

“Đó là bởi vì cậu gạt mẹ nói là đi tu nghiệp, học một năm sẽ trở lại.”

“Nói không chừng một năm sau tớ về thật. Thế sự thay đổi khôn lường, nói thay đổi là thay đổi, nhanh đến nỗi làm người ta không thể tin được.”

Hà Chân nhìn cô nói nghiêm túc: “Có lẽ bây giờ cậu muốn đổi môi trường hoàn cảnh để thay đổi tâm tình, nhưng đừng quên, nơi này mãi mãi là nhà cậu, hoan nghênh cậu quay về bất cứ lúc nào.”

Tim Tân Ý Điền bị một dòng nước ấm tràn vào làm lung lay một chút. Tuần sau cô phải đi rồi, sự kiên quyết ban đầu cho đến bây giờ lại có chút không xác định được. Cô nắm không được, buông cũng không xong, rốt cuộc đang lưu luyến cái gì? Cô hoang mang rồi.

Ngày ba mươi tháng Chín, cô cố ý đi mua sắm trước ngày quốc khách để mua một cái vali cỡ lớn sẵn né dòng người đổ ra đường ngày “quốc khánh một tháng mười”. Cô dạo quanh khu bán vali nửa ngày trời, muốn chọn môt cái rắn chắc xài bền, so sánh giá cả các loại. Hôm đó là thứ năm, lại không phải ngày lễ ngày nghỉ, người mua sắm không nhiều lắm. Cô đứng bên ngoài quầy hàng, một tay chống cằm quan sát cái vali màu lam bên trong tủ kính, nghe thấy phía sau vang lên giọng nói trong trẻo gọi cô “học tỷ”.

Cô ngoảnh đầu lại, thấy cô gái có cái tên giống một chữ “Ý” trong tên cô, sau này mới biết được đó là “Dịch” không phải “Ý”, người ta họ Đường tên Dịch. Hai người lúc đầu chào hỏi khách sáo, ngạc nhiên thế giới này thật buồn cười.

Đường Dịch cười nói: “Giờ em làm việc ở Bắc Kinh. Nghỉ lễ quốc khách thì về trường thăm bạn học, tiện thể về nhà lấy một ít quần áo mùa đông, chăn dày…, đồ nhiều lắm xách không nổi, tính mua một cái va li to hơn, bền hơn một chút. Không ngờ lại gặp chị, thật trùng hợp quá đi.”

Tân Ý Điền cười nói: “Ha ha, cái này gọi là ‘Tư tưởng lớn gặp nhau’. Vali cửa hàng này vốn nổi tiếng nhất trong thành phố, chất lượng tốt, giá lại không mắc.”

“Học tỷ, chị thật dí dỏm quá.”

Lầu dưới trung tâm thương mại có quán “Haagen-Dazs”, Tân Ý Điền hỏi cô có thời gian không, hai người đi nơi nào đó nói chuyện trên trời dưới đất. Đường Dịch nói một mình cũng buồn chán lắm, vui vẻ đồng ý. Hai người xách theo vali đã mua vào quán, một người chọn một loại kem.

Tân Ý Điền cười nói: “Em với Trần Thượng, phải họ Trần không nhỉ? Chị nhớ trước đây mọi người đều gọi cậu ta là ‘A Thượng’. Hai người thế nào rồi? Chị trước đây vẫn cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, tưởng em là …bạn gái Tạ Đắc.” Nhắc tới Tạ Đắc, cô hơi mất tự nhiên.

Đường Dịch cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tụi em chia tay rồi.”

Cô hơi băn khoăn, “Là vì… tốt nghiệp sao?”

“Cho là vậy đi.” Đường Dịch cười gượng gạo, nhanh chóng chuyển đề tài sang cô, “Học tỷ, giờ chị còn làm ở Bắc Kinh không?”

Cô ngập ngừng rồi lắc đầu nói: “Không có, không còn làm nữa.”

“A! Nhưng mấy ngày nay học trưởng vẫn ở Bắc Kinh, chị biết không?”

Cô cúi đầu, điềm nhiên nói: “Cậu ta trước đây cũng hay đến Bắc Kinh công tác.”

Đường Dịch tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, do dự một chút, ấp úng hỏi: “Học tỷ, chị không biết chuyện của học trưởng sao?”

“Chuyện gì?” Cô thấy hơi lạ.

Đường Dịch trách cứ nhìn cô, kích động nói: “Chị không đọc báo sao? Tình trạng học trưởng bây giờ vô cùng khó khăn, sao chị lại không biết được!” Không ai không biết Tạ Đắc yêu cô biết bao nhiêu, sao cô lại không đếm xỉa đến, chuyện gì cũng không biết?

Cô nhớ Đổng Toàn có nói “Ngân hàng không chịu cho vay”, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Là về mặt tài chính sao? Nghiêm trọng đến cỡ nào?”

“Bên ngoài tung tin đồn rằng tập đoàn Tạ Thị sắp phá sản. Rất nhiều công ty nghe phong phanh mà nhao nhao đến đòi nợ, ngân hàng cho vay lại không giải ngân. Học trưởng đi khắp nơi gom góp tiền bạc, đã đem nhà cửa đi cầm cố. Một số đồ cổ đáng giá, thư họa, châu bảo đều cầm bán đấu giá. Em nghe nói, tập đoàn Tạ Thị hai tháng nay chưa trả lương nhân viên, rất nhiều nhân viên đã từ chức rồi.”

Tân Ý Điền khiếp sợ không ngớt, ngây người nhìn cô, một lát sau mới nói: “Nửa năm trước không phải còn tốt lắm sao? Sao đột nhiên trở thành như vậy?”

Đường Dịch thở dài nói: “Thương trường như chiến trường, trong khoảnh khắc biến động bất ngờ. Hình như có người ở phía sau muốn học trưởng vào đường chết. Mấy ngày trước em có đến thăm anh ấy, sợ hết hồn, hình dạng rất tiều tụy, còn không ngừng hút thuốc, liều mạng uống cà phê. Vì đi khắp nơi xoay sở tiền bạc hết ngày này qua ngày khác nên mấy ngày không ngủ. Nghe lời anh ấy nói có vẻ rất tự trách mình, nói anh ấy nửa năm này tâm trạng không tốt, không phát hiện được lực lượng ngầm trong nội bộ công ty có vấn đề; còn nói bị kéo theo khủng hoảng tài chính toàn cầu, anh ấy trẻ người thiếu kinh nghiệm, là thương trường cho anh ấy một thử thách lớn.”

Tân Ý Điền chẳng bao giờ ngờ rằng tình hình của Tạ Đắc lại tệ đến như vậy, nhất thời rối như tơ vò. Trong đầu hiện ra cảnh tượng cậu cố chịu đựng cơn đau nửa đầu đi ngân hàng hỏi vay tiền, nhưng hết làn này đến lần khác đều bị từ chối, trái tim cô co rút mãnh liệt. Đang trong nước sôi lửa bỏng này, mà chẳng có ai cùng chống đỡ với cậu -một người chưa đến hai mươi ba tuổi, không ai quan tâm đến gánh nặng áp lực trách nhiệm đè trên vai cậu mà cậu khó vượt qua. Một mình cậu cô độc gánh vác hết tất cả. Cô không thể bỏ cậu mà đi vào lúc này. Nếu không, cậu thật sự sẽ kiệt sức.

Cô phải giúp cậu! Nhưng mà làm thế nào mới có thể giúp cậu vừa thực tế lại có hiệu quả?

Cô hỏi cách liên hệ với Đường Dịch, lặng lẽ trở lại Thẩm gia, một mình ngồi ở bậc thềm bên ngoài đờ ra. Mẹ Tân gọi cô ăn cơm tối nhưng cô nói không đói không muốn ăn. Mẹ Tân đi tới sờ trán cô, “Con bé này, sao lại ngồi dưới đất? Muốn cảm hay sao?”

Cô lắc đầu, đột nhiên nói: “Mẹ, nếu con nói bây giờ con không muốn xuất ngoại nữa, mẹ có la con không?”

Mẹ Tân thấy cô vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói giỡn, hỏi: “Con nghĩ kỹ chưa?”

“Dạ, nghĩ kỹ rồi.” Cô gật đầu không cần suy nghĩ.

Mẹ Tân thấy cô đã quyết, xoa dầu cô nói dịu dàng: “La con làm gì, không muốn đi thì đừng đi. Vốn dĩ mẹ cũng đâu đồng ý, là con cứ khăng khăng đòi ra nước ngoài học tiếp. Tuổi tác con không còn nhỏ nữa, học làm gì nữa, tìm người nào tốt lấy cho rồi.” Quyết định của đứa con này tuy rằng đột ngột, nhưng lại nghĩ sau này nó có thể ở bên mình bầu bạn nên trong lòng mẹ Tân vui vẻ hơn cả tức giận.

Hai tay Tân Ý Điền che mặt, thở dài nói: “Con mỗi lúc một ý như vậy, vé máy bay mua hết rồi, tự nhiên không muốn đi, thiệt là xấu hổ. Không biết bọn Thẩm Quân Hòa phải cười con ra sao nữa.”

“Con biết là được rồi, làm chuyện vớ vẩn! Vậy vé máy bay tính sao?”

“Lúc nãy về con trả vé rồi.”

Mẹ Tân bực mình nói: “Con tiền trảm hậu tấu, còn hỏi mẹ làm gì!”

Trong tích tắc cùng Đường Dịch chia tay ra khỏi trung tâm thương mại, cô đã quyết định. Trên đường đi lo lắng sợ mẹ không đồng ý, la cô tất cả chuẩn bị xong hết rồi, giờ lại đổi ý, cuối cùng ép cô lên máy bay. Trước đây khi đi du học Pháp, cô cũng dỗi nói không muốn đi, kết quả rước lấy cơn nổi trận lôi đình của mẹ, la cô suýt chút không ngóc đầu lên nổi, hết dám nói không muốn đi.

Buổi tối cô đến tiệm bán trang sức, lấy một chiếc vòng lục bích cho họ định giá. Nhân viên cửa hàng nhìn chiếc vòng ngọc, vội mời quản lý ra. Quản lí soi dưới ngọn đèn tỉ mỉ kiểm tra vòng ngọc có vết trày nào không. Cô nói: “Đây là của hồi môn của bà tôi, người đi để lại cho tôi. Tay tôi nhỏ, mang thấy hơi rộng, nếu không sẽ không bán. Màu sắc xanh trong thế này, lên nước như vậy mấy cái vòng bây giờ khó tìm lắm, tôi thấy mấy món hàng tiệm các ông trưng bày đều thua cái này.”

Quản lý vội cười nói: “Thì ra tiểu thư cũng là người thông thạo. Nào nào nào, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Trải qua một phen cò kè mặc cả, đối phương bằng lòng trả mười tám vạn tệ để mua cái vòng này. Cái giá này so với suy nghĩ của cô còn quá rẻ, cô cho rằng ít nhất cũng bán được ba mươi vạn. Cô ngồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu, cầm lấy vòng tay nói: “Thôi đi, dù sao cũng là di vật, tôi giữ lại.”

Ngày hôm sau cô đến ngân hàng giao dịch, nhận được điện thoại của tiệm trang sức Đạt Lai. Quản lí đó nói ba mươi vạn không được, bọn họ chỉ có thể trả cao nhất là hai mươi bốn vạn, hỏi cô muốn bán không, còn nói không có ai ra giá hơn tiệm của họ đâu. Cô thở dài đành vậy, yêu cầu trả tiền mặt.

Cô gọi điện thoại cho Đường Dịch, nói có việc muốn gặp cô trực tiếp. Đường Dịch nói mình về quê rồi, ngày năm mới bay về Bắc Kinh, đến lúc đó đổi máy bay ở Thượng Lâm. Cô xách theo hành lý nên không tiện do đó hai người hẹn gặp ở sân bay.

Trong sảnh đợi sân bay ồn ào, Tân Ý Điền lấy một tấm chi phiếu đưa cho Đường Dịch, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Đây là chi phiếu một triệu năm trăm ngàn tệ, em đem đưa cho Tạ Đắc, tạm giải quyết khẩn cấp, ít nhất có thể trả tiền lương cho nhân viên. Mật mã là sáu số cuối chứng minh thư của cậu ta. Nhưng tốt nhất là em đừng nói chị đưa.”

Hai hàng lông mày của Đường Dịch chau lại một chỗ. “Đưa cho anh ấy đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là anh ấy nhất định phải biết số tiền này ở đâu mà có. Em không có khả năng lấy ra số tiền lớn như vậy– “

“Thì em nói là tiền các em góp lại.”

Đường Dịch muốn nói lại thôi, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Học tỷ, một triệu năm trăm ngàn không phải là khoản tiền nhỏ, không phải chị đi mượn người ta chứ?”

Cô nhún vai, cười nói: “Em yên tâm, chị chưa đến nỗi đi mượn tiền, có điều phải tranh thủ kiếm việc để nuôi mình vẫn hay hơn.”

Do mấy ngày nay Tạ Đắc chạy đôn chạy đáo, lo nghĩ, hậm hực, nên dẫn đến kén ăn, mất ngủ, đau đầu, tình trạng sức khỏe ngày càng sa sút, phải nhập viện, khiến người ta lo lắng. Khi Đường Dịch đến thăm thì cậu đang được truyền dịch, mặc đồ bệnh nhân nửa ngồi ở đầu giường, tay cầm bút và giấy không biết đang viết gì. Cậu thấy đường Dịch thì gật đầu, buông giấy bút, ý bảo cô ngồi xuống.

Đường Dịch nhìn thoáng qua thấy trên tờ giấy trắng là một dãy số dài đến kinh ngạc, sững một lúc, sau đó nói vài câu tán gẫu, hỏi cậu thế nào rồi, bớt đau đầu chưa. Sau đó thực sự nghĩ không ra câu hỏi thăm nào nữa, đành phải miễn cưỡng lấy tấm chi phiếu trong túi xách ra, thấp giọng nói: “Hmm… Trần Thượng anh ấy… Anh ấy nhờ em đưa cho anh…”

Tạ Đắc nhìn tấm chi phiếu bị cô nắm chặt trong tay, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm nào.

“Không nhiều lắm, chỉ có một triệu năm trăm ngàn. Học trưởng, anh đừng để bụng, mọi người chỉ là muốn giúp anh…”

“Giờ cậu ta cũng rất khó khăn.” Cậu chầm chậm nói “Có thể kiếm được một triệu năm trăm ngàn đã khiến anh rất bất ngờ rồi. Em thay anh cảm ơn cậu ta.”

Đường Dịch không ngờ gạt cậu dễ dàng như vậy, thở hắt một hơi.

“Có mật mã không?”

“À, có, là sáu số cuối chứng minh thư của anh.”

“Trần Thượng làm sao biết sáu số cuối chứng minh thư của anh là gì?” Cậu hoài nghi hỏi.

Đường Dịch nhất thời chột dạ, không dám nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Em cũng không rõ lắm. Chắc anh ấy thấy qua chứng minh thư của anh…”

Tạ Đắc thấy ánh mắt cô dao động, rõ ràng đang nói dối, lại nhìn tấm chi phiếu, sắc mặt kém đi, nói lạnh lùng: “Nói dối! Trần Thượng là người lơ đễnh, gặp qua cũng không thể nhớ được. Còn nữa, cậu ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có tiền cho anh mượn! Rốt cuộc tiền này ai đưa em?”

Đường Dịch không nói lời nào.

“Đường Dịch!” Cậu hét lớn một tiếng, mặt sầm xuống, cả giận, “Em để tay lên ngực tự hỏi, nhiều năm như vậy, anh đối với em thế nào? Vậy mà bây giờ ngay cả em cũng gạt anh! Nói đi, số tiền này rốt cuộc từ đâu mà có?”

Lúc Đường Dịch còn đang học trung học thì được sự chăm sóc của Tạ Đắc, luôn luôn coi cậu như anh cả, vô cùng kính trọng cậu, do đó rất có vài phần sợ cậu, lúc này thấy sắc mặt cậu nghiêm trọng thế này, sợ ấp a ấp úng: “Dù sao… cái này đâu phải trộm cũng không phải cướp.”

“Vậy ở đâu ra?” Tạ Đắc thấy cô có ép thế nào cũng không chịu nói thật, trong lòng đoán được vài phần, quay đầu sang một bên, nét mặt chợt nghiêm trọng đau khổ, thấp giọng hỏi: “Có phải cô ấy đưa em không?”

Đường Dịch thấy cậu như vậy, không nhịn được gọi một tiếng “Học trưởng”, cô đành phải nhận tội, nói: “Học tỷ sợ anh không cần, không cho em nói anh biết — “

“Anh đương nhiên không cần!” Sắc mặt cậu tái nhợt, giơ tay ném chi phiếu xuống đất.

Đường Dịch nhặt lên lại, muốn khuyên mà không dám, “Học trưởng, sao anh lại phải?”

Anh nói với giọng điệu không được xía vào: “Em đi đi!” cậu lạnh lùng phất tay xin cô đi, đôi mắt rét lạnh như hồ sâu.

Cậu lúc bình thường vẫn lạnh lùng nhưng nổi giận lớn như vậy là lần đầu tiên Đường Dịch chứng kiến. Cô không dám nói thêm cái gì, ỉu xìu đóng cửa đi ra ngoài.

Cô gọi điện cho Tân Ý Điền, “Học tỷ, hay là chị đích thân đến đi. Sức khỏe học trưởng không tốt, lại cáu gắt, em thật hết cách rồi.”

Tân Ý Điền do dự hồi lâu, nghĩ thầm hay là mình đến Bắc Kinh một chuyến, coi như đi thăm bệnh. Dù sao giờ cô cũng đang thất nghiệp, thời gian có rất nhiều. Vì tài chính cô giờ hơi kẹt, nên phải mua vé xe lửa, ngồi ghế cứng, ròng rã mười bảy tiếng mới đến.

Đã lâu cô không còn ngồi ghế cứng. Đang kỳ nghỉ quốc khánh, lượng khách đường sắt tăng đột biến, hơn nữa dường như toàn bộ đều tăng trong khoang ghế cứng. Lối đi và khe hở giữa hai chỗ ngồi đều chật ních nam nữ già trẻ – những người đi du lịch hay kiếm sống, tiếng khóc trẻ con ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, trong không khí tản ra mùi mồ hôi khó ngửi, mùi hôi chân cùng với mùi mốc meo tích tụ quanh năm suốt tháng. Cô suýt chút nghĩ rằng mình không chịu nổi để đến Bắc Kinh nữa.

Có điều đi xe lửa lần này, làm cô chợt thấy những ngày tháng trước đây của mình thật sự quá nhàn hạ, hoàn toàn quên mất thế giới bên ngoài ra làm sao, những người khác trải qua cuộc sống thế nào.

Đường Dịch đến sân ga đón cô về nơi ở của mình. “Học tỷ, nếu chị không chê, buổi tối đến phòng em ngủ, em ngủ phòng khách, đỡ phải tốn tiền ở khách sạn. Bạn cùng trọ phòng với em, anh ta đi công tác rồi.”

“A, không không không, chị ngủ phòng khách được rồi, làm phiền em chị rất áy náy rồi.” Cô khăng khăng đòi ngủ sofa, đường Dịch đành phải thôi đi, lấy chi phiếu trả lại cô, tỏ ý xin lỗi vì mình không thể giúp được.

Tân Ý Điền theo địa chỉ Đường Dịch đưa đến bệnh viện tìm Tạ Đắc, nhưng y tá nói cậu đã xuất viện. Cô gọi điện thoại cho Đổng Toàn, Đổng Toàn nói tòa nhà mới khai trương có người gây sự đánh nhau, cậu Tạ vội đến đó giải quyết tranh chấp.

“Đang yên đang lành, sao lại có chuyện gây sự?”

“Còn không phải vì tiền?”

“Rắc rối lớn không?”

“Cục diện đã được khống chế, cậu ấy đáp ứng một tuần sau sẽ thanh toán tiền nợ còn lại.”

“Ở đâu ra tiền?”

Đổng Toàn hồi lâu không nói chuyện, than thở: “Cậu Tạ mấy ngày này quả thực khó khăn cực kỳ, nhờ vả khắp nơi.”

Cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn gặp cậu ta.”

Phòng ở khách sạn Châu Tế Tạ Đắc đã trả trước nửa năm tiền phòng, vì thế cậu vẫn ở đó. Đổng Toàn nói qua điện thoại rằng họ sắp về, nhưng mà Tân Ý Điền đợi đến khi trời tối vẫn không thấy bóng dáng họ. Cô ngồi xe lửa hầu như chưa ăn gì, lúc trưa không có hứng ăn nên chỉ ăn một ít trái cây, nên giờ đói bụng sớm, nhưng sợ lúc cô đi ăn thì Tạ Đắc về, nên đành phải chịu đựng.

Tạ Đắc mang theo tức giận đầy người đi tới, vừa bước nhanh vừa nói: “Đổng Toàn, anh đi điều tra xem ai cầm đầu gây chuyện, tôi muốn coi ai đứng đằng sau giật giây hắn! Còn nữa, việc hẹn Châu Hàng Trường ăn cơm đã làm xong chưa –” cậu mới nói được nửa câu thì khựng lại. Cậu thấy Tân Ý Điền hướng cậu đi tới.

Cậu gầy rất nhiều, hai mắt trũng sâu, tóe ngọn lửa tức giận, hình dạng rất nghiêm khắc, chòm râu lởm chởm trên cằm không biết là đã quên cạo hay vội vội vàng vàng không cạo sạch, có phần xanh hơn thường ngày, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc đang cháy nhưng không hút. Tân Ý Điền bỗng thấy cậu, cảm giác trong thân thể có đợt sóng thủy triều dâng lên mãnh liệt chặn cổ họng cô, khiến cho dây thanh bị chìm ngập trong dòng nước xiết, không phát ra được tiếng nào.

“Em tới làm gì?” Giọng cậu giống như dòng nước chảy từ trên núi tuyết xuống hòa vào máu, mang theo một loại băng giá xuyên thấu tâm can.

Cô móc tấm chi phiếu trong túi áo đưa cho cậu, thở dài nói: “Coi như tôi cho anh mượn.”

Cậu không nhận, ngẩng cằm, kiêu ngạo nói: “Tôi không cần.”

“Anh rõ hơn tôi, bây giờ không phải lúc phô trương, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng — “

“Tôi nói tôi không cần!” Tâm trạng cậu đột nhiên kích động, “Tôi phá sản, tôi thất bại, tôi vô tích sự, đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến em? Em cho rằng em là ai? Chẳng phải em đổi công việc, đổi số điện thoại, chạy trốn đến Thượng Hải sao? Không phải em với Ngụy Tiên tình cũ không rủ cũng tới, anh anh em em sao? Không phải là em muốn xuất ngoại, mãi mãi không quay về sao? Vậy em đi đi! Còn tới đây tìm tôi làm gì? Cố ý chạy tới xem tôi làm trò cười cho thiên hạ phải không?”

“Này, anh có thể nói đạo lý một chút được không? Chia tay là tự mình anh nói ra, cái người bị bỏ rơi là ai, anh có cái gì mà không cam lòng? Còn nữa, anh làm trò cười cho thiên hạ có gì hay mà xem, tôi mắc gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây xem anh xấu mặt, tưởng tôi ăn no rửng mỡ sao — ” cô điều chỉnh tâm trạng đang tức giận, hạ giọng thấp xuống: “Tạ Đắc, đừng hành động theo cảm tính, anh nên biết là em có ý tốt, em chỉ mong anh có thể nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

Cậu quay đầu đi, nói lạnh lùng: “Tôi không cần em vờ vĩnh có ý tốt!”

Tân Ý Điền tức giận kéo cậu lại, “Anh nói rõ ràng cho em, em làm sao lại vờ vĩnh?”

“Em không thương tôi, tất cả đều là giả mù sa mưa.” Cậu cố chấp nói

“Đến bây giờ em chưa từng nói là em không yêu anh, ngược lại là anh, mỗi lần nói yêu em là mỗi lần làm tổn thương em. Nếu như em không yêu anh, thì hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây.” Cô nhìn cậu, khẽ lắc đầu, ánh mắt thấm đẫm đau xót, “Em nhiều lần châm chước rằng anh chưa chín chắn, thế nhưng những lời mà anh nói hôm nay — em thật sự quá thất vọng rồi!” giọng cô vừa nhỏ vừa yếu, bởi vì đau lòng, cả người yếu ớt như bị bệnh năng.

Cậu không hề động lòng, “Làm em thất vọng tôi cũng không còn cách nào. Nếu em đã quyết định phải đi, vậy đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tân Ý Điền nổi nóng “Anh cho rằng em không muốn sao?”

“Tôi chưa bao giờ cản em.”

Tấm chi phiếu trong tay cô run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn dĩ vé máy bay em cũng mua rồi. Vì anh, không những trả lại vé, thậm chí tiền đi du học cũng lấy lại. Được, nếu anh đã không cần, thì mai em đi, trường học ngày mười mới khai giảng, mua vé máy bay còn kịp, đỡ phải bắt chó đi cày lo chuyện bao đồng!”

Nói xong cô nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Đổng Toàn thấy thế vội theo sau, cười làm lành nói: “Cô Tân, tâm tình cậu Tạ hai ngày nay vô cùng tệ, cô đừng chấp cậu ta. Cô đi đâu vậy? Tôi tiễn cô.”

“Không cần đâu, tôi phải về rồi.”

“Cô Tân, một mình cô đến Bắc Kinh sao? Buổi tối cô ở đâu? Có an toàn không? Hay là để tôi đưa cô về.” Đổng Toàn quan tâm hỏi.

Cô từ chối khéo, “Anh Đổng, thật không cần đâu. Buổi tối tôi ở chỗ Đường Dịch, đi tàu tốc hành, rất an toàn mà. Sáng sớm mai tôi về Thượng Lâm. Anh mau về đi, không phải cậu ta mới vừa có việc gì giao anh làm sao?”

Đổng Toàn thấy cô ý đã quyết, Tạ Đắc lại càng bướng, cái miệng này làm hòa giải cho hai người họ cũng vô dụng, đành phải nhắc nhở cô đi đường cẩn thận, có chút lo lắng nhìn bóng lưng cô từ từ chìm trong ánh sáng lập lòe trong đêm tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui